Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 155: Tiết 84


Đọc truyện Võng Du Chi Thần Ngữ Giả – Chương 155: Tiết 84

Editor: Toujifuu

***

Chi Ảnh hình như chưa tới, ta bắt chặt thời gian chuyển vòng ở Vọng Tiên Thành. Một ưu thế lớn của người tu chân chính là có thể sử dụng pháp bảo. Pháp bảo cũng coi như một loại trang bị, bất quá tác dụng tương đối đặc thù, có thể mang người phi hành, có thể tự động hộ chủ, có thể phụ trợ công kích, nói chung chính là thứ tốt. Thứ tốt muốn lấy được là cần rất nhiều đại giới, nơi đây lại không thể dùng tiền, ta hiện tại cơ bản không có động qua suy nghĩ về pháp bảo. Ngoại trừ pháp bảo trong Vọng Tiên Thành này còn có không ít tài liệu, thứ khác ta đều không quá coi trọng, chỉ có một bộ phận vật liệu gỗ đặc biệt để cho ta nghỉ chân hồi lâu. Thuật chế tiễn của ta sắp thăng cấp, thuật chế tiễn cao cấp cũng không thể dùng vật liệu gỗ bình thường, có lẽ từ giờ trở đi ta nên thu thập một số loại gỗ tốt hi hữu?

“Du Nhiên.”

Quay đầu lại, thanh cung đỏ lửa kia của Chi Ảnh ở chỗ này vẫn là bắt mắt như vậy.

“Đi, tôi mang cậu đi gặp mấy người khác.”

“Nhiệm vụ lần này rất khó sao?”

“Không biết. Chưa ai từng làm, vì vậy tôi nghĩ tìm nhiều người chút làm cũng ổn định hơn. Nếu như thuận lợi, nói không chừng chúng ta có thể lấy được một kiện pháp bảo.”

“Nga, món lớn a, cậu hiện tại đã động suy nghĩ đến pháp bảo?”

“Bằng không tôi vì sao phải hưng sư động chúng như thế.”


“Được a, nếu như thật có thể thấy kiện pháp bảo đầu tiên xuất thổ, cũng là chuyện may mắn. Tới rồi?”

“Ừ, vào đi.”

Địa phương Chi Ảnh mang ta tới là một tòa tiểu lâu ở ngoại thành Vọng Tiên Thành, dựa núi kề nước, địa thế không tồi. Đến gần, có thể thấy ký hiệu màu đỏ ẩn hiện bên ngoài lâu thường thường chợt lóe mà qua.

“Vận khí cậu thật tốt, có thể ở chỗ này tìm được một gian động phủ.”

“Bất quá là thời điểm tôi tới ít người, vừa vặn tiện nghi cho tôi. Hiện tại cũng không dễ tìm.”

Theo Chi Ảnh bước qua vòng cấm chế ta không có cảm thấy nửa điểm không thoải mái. Đẩy cửa đi vào, trong tiểu lâu có ba người ngồi. Một nữ nhạc sĩ, một nam đạo sĩ. Còn có một nam kiếm sĩ mặt băng ôm thanh đường đao dài nhỏ tựa ở bên tường. Y phục của hắn không quá giống chúng ta, có chút giống kimono, chân mang guốc gỗ. Một đầu tóc dài được cẩn thận tỉ mỉ cài ở sau đầu. Ta kinh ngạc một chút, nhỏ giọng hỏi Chi Ảnh:

“Người Nhật Bản?”

“Từ đảo Bình An tới.”

Vậy thực sự là người chơi Nhật Bản. Thú vị. Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy người chơi Nhật Bản, bọn họ rất ít sẽ đi ra hòn đảo Bình An thiết kế phảng theo quần đảo Nhật Bản kia. Nghe nói tiêu chuẩn của người chơi Nhật Bản không bằng Trung Quốc chúng ta, không nghĩ tới vẫn có cao thủ a, cũng có người xông phá đại quan ải trăm cấp. Bất quá người Nhật Bản chạy tới tu chân, bọn họ có thể lý giải thứ có tư tưởng đạo gia nồng hậu này không? (Tác giả có chút nâng Trung hạ Nhật nha~)


“Được rồi. Hiện tại người đã đến đông đủ. Mọi người giới thiệu bản thân một chút đi.”

Nhạc sĩ dịu dàng cười, mang theo vài phần vị đạo của “tiên tử”.

“Em kêu Tâm Khúc, nhạc sĩ, có nghiên cứu nhất định đối với trị liệu pháp thuật, gia trì trạng thái coi như tạm được.”

Đạo sĩ thấy có người mở miệng trước, cũng không đưa đẩy, nói: “Tôi là Lão Đạo, đạo sĩ song tu Thủy Hỏa. Tương đối am hiểu pháp thuật công kích một người.”

“Du Nhiên, cung tiễn thủ. Tiễn của tôi tương đối nhanh. Không có gì đặc biệt.”

“Tiễn thuật của Du Nhiên đại ca là nổi danh đỉnh đỉnh đó, lần này chúng em có ‘nhãn phúc’, có thể một lần nhìn thấy hai vị cao thủ tiễn thuật.”

Tâm Khúc che miệng cười. Trên người ta toát ra một tầng da gà. Vị mỹ nữ này cười duyên hai tiếng, hỏi:

“Vị đại ca này thì sao?”


Ánh mắt của ba người đều nhìn người chơi Nhật Bản kia. Hắn mí mắt cũng không nâng. Phun ra hai chữ:

“Yamaga. Võ sĩ.”

Yamaga, hẳn là tên đi? Nhìn nhìn Chi Ảnh. Hắn nhẹ gật đầu.

“Được rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát đi.”

Chi Ảnh thu được một truyền âm, nói hai câu, liền vội vội vàng vàng bảo chúng ta khởi công. Chúng ta theo hắn quẹo trái quẹo phải ở trong Vọng Tiên Thành, chỉ chốc lát sau đi ra địa bàn của Vọng Tiên Thành.

Theo con đường đá duy nhất thông hướng ngoài cốc đi ra ngoài, ta lần thứ hai đi tới dưới Vọng Tiên Môn. Lần trước tới một lòng một dạ muốn đi vào bên trong, hiện tại mới biết được bỏ lỡ rất nhiều chỗ đáng chú ý. Phương hướng tương phản với Vọng Tiên Môn còn có một con đường đá khác, uốn lượn xoay quanh xuống phía dưới, rõ ràng là thông lộ xuống núi.

“Chi Ảnh, đây là thông hướng nơi nào?”

“Thập Vạn Đại Sơn.”

“Vọng Tiên Thành ngay trong Thập Vạn Đại Sơn?”

Ta lắp bắp kinh hãi, vẫn luôn cho rằng đó là một không gian khác, lại nguyên lai ngay cùng một thế giới. Nói như vậy, nếu có người dẫn đường, có phải có thể từ địa phương khác đi tới Vọng Tiên Thành không cần phải đi qua khảo nghiệm biến thái kia hay không?

“Du Nhiên, đừng nghĩ viển vông, không có khả năng có người tìm được nơi đây, chí ít hiện tại không có khả năng.”


“Vì sao? Trên lý luận mà nói là có khả năng.”

“Cậu cũng biết là lý luận. Chờ lát nữa cậu sẽ biết vì sao.”

Chi Ảnh không chịu nói rõ, Tâm Khúc cưỡi con cọp trắng của cô chạy đến bên cạnh ta, nói:

“Kỳ thực Du Nhiên đại ca ngẫm lại là có thể hiểu rõ mà, nơi đây được xưng Thập Vạn Đại Sơn, thế nhưng đừng nghĩ rằng đó chỉ là từ ngữ phù phiếm, theo em thấy a, nói không chừng nơi đây thực sự có mười vạn tòa núi cũng nói không chừng. Chúng ta đang ở trong núi này, căn bản không có khả năng biết Vọng Tiên Thành đến tột cùng ở chỗ nào của Thập Vạn Đại Sơn, dù sao ngoại trừ truyền tống chưa từng có ai từ nơi này đi ra ngoài, tự nhiên cũng sẽ không có người có thể đi vào được. Địa phương này lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.”

Ta lắp bắp kinh hãi, Thập Vạn Đại Sơn có lớn như vậy sao? Ta nhớ đó chỉ là một khối nhỏ trong địa đồ của trò chơi mà thôi a. Đúng rồi, khẳng định là thời điểm trò chơi canh tân đem địa phương này mở rộng, cũng có thể là đem Thập Vạn Đại Sơn này chia làm hai bộ phận nội ngoại, chúng ta hiện tại chính là ở trong một không gian khác của Thập Vạn Đại Sơn cùng loại với phó bản. Như vậy mới có thể hoàn toàn ngăn chặn vấn đề có người gian lận. Nói như vậy, những núi này chính là cùng loại chỗ với Yêu giới, Ma giới, để cho những người tu chân chúng ta đây luyện công?

“Đây là một địa phương mạo hiểm tốt a.”

Ta hưng phấn lên, Lão Đạo cùng Tâm Khúc đều gật đầu phụ họa, chỉ có Yamaga rơi ở phía sau xa xa. Ta lặng lẽ quan sát hắn, người này hẳn là một cao thủ sử dụng kiếm, chỉ là không biết so với Lăng Thiên thì như thế nào? Có lẽ cái tên cuồng nhân Lăng Thiên kia sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với kiếm thuật của hắn đi. Cong cong khóe miệng, đột nhiên Yamaga lạnh lùng nhìn qua, bị hắn phát hiện rồi. Ta thu hồi đường nhìn, lần này hẳn sẽ là một hồi từng trải rất thú vị. ^^

Tọa kỵ của đoàn người đều là tốt nhất, tốc độ tuyệt đối không chậm, lấy tốc độ của Tiểu Hắc cơ hồ là toàn bộ khai hỏa thực lực mới chạy ngang bằng với chúng nó. Cứ như vậy chạy hơn nửa ngày ở trong núi, ta cũng tính không rõ đã chạy bao xa, chỉ biết đến đến đi đi ngoại trừ cây vẫn là cây, ngoại trừ núi vẫn là núi, thỉnh thoảng có sai biệt màu sắc, nhưng cảnh vật cơ bản là như nhau. Gió phất tới trước mặt, cảm giác trong khi chạy cao tốc không dễ chịu lắm. Ta may mắn bản thân tu tập chính là công pháp thuộc tính Phong, cũng không có tận lực làm cái gì, nhưng khi gió thổi đến trước mặt ta luôn luôn sẽ biến nhu biến nhẹ, vui thích vây lấy ta lượn hai vòng rồi mới tự hành tán đi, vô hình trung ta cư nhiên thành người chạy nhẹ nhàng nhất. Những người khác lại không có loại đãi ngộ tốt đó, Tâm Khúc cùng Lão Đạo càng là nhíu mày. Thẳng đến khi Chi Ảnh hô dừng, vị tiểu thư Tâm Khúc yểu điệu kia lại không có oán giận ra tiếng, thật là có chút ngoài dự liệu của ta, cũng có một chút bội phục, không hổ là người Chi Ảnh tìm tới, quả nhiên không phải đến góp đủ số.

“Chúng ta đợi một người nữa, hắn sẽ đến nói cho chúng ta biết đi như thế nào.”

Chi Ảnh xuống tọa kỵ tìm cây đại thụ dựa vào nghỉ ngơi, mỗi người chúng ta cũng ngồi xuống, chỉnh lý vật phẩm của bản thân, làm chuẩn bị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.