Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả

Chương 79: Cự Hạm Vua Biển


Đọc truyện Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả – Chương 79: Cự Hạm Vua Biển

Cự hạm Vua Biển là cái khái niệm gì? Đó chính là ở trên biển, ta là vô địch. Ở thời đại vũ khí lạnh này. Nếu như nói cái gì có lực công kích mạnh nhất? Vậy không thể nghi ngờ chính là máy ném đá. Mà máy bắn đá cũng được phân chia đẳng cấp. Máy bắn đá bình thường loại nhỏ có khoảng cách công kích khoảng 400 m, máy bắn đá cỡ trung có khoảng cách công kích khoảng 600 m, máy bắn đá cỡ lớn là 800 m, Ngoài ra còn các loại máy bắn đá đẳng cấp càng cao hơn nữa nhưng giờ Dương Thiên chưa biết. Về lực công kích của máy bắn đá thì phụ thuộc vào kích cỡ và trọng lượng hòn đá. Hòn đá được quăng ra càng lớn, lực công kích càng cường đại.

Mà theo Dương Thiên được biết, coi như là có thợ đóng thuyền Đế cấp tọa trấn và chung cực ụ tàu cũng không quá đáng chỉ có thể chế tạo ra thuyền buồm năm cột và lâu thuyền. Lâu thuyền là loại thuyền bình thường duy nhất có thể lắp đặt xe bắn đá và nõ liên hoàn, nhưng cũng chỉ có thể lắp đặt xe bắn đá loại nhỏ hoặc là liên nõ loại nhỏ mà thôi. Hơn nữa số lượng có thể lắp đặt cũng không nhiều lắm.

Dương Thiên thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh mình đứng trên mũi của một cự hạm Vua Biển, dẫn đầu một đoàn chiến thuyền đi hùng bá khắp nơi. Hình ảnh này là uy phong cỡ nào cơ chứ!

Nhưng đang tự sướng, chợt giật mình liếc điều kiện chế tạo đằng sau, đầu Dương Thiên như kiểu vừa bị thằng nào chơi trò Ice bucket challenge, hất nguyên xô nước đá vào đầu.

“Ta kháo!……cái xxx đcm”

Đây là câu duy nhất Dương Thiên muốn nói lúc này, cũng là cây duy nhất hắn có thể nói.

Chế tạo một chiếc cự hạm Vua Biển chỉ riêng tiền thôi đã là mười vạn tiền đồng? Đkm (*) sao không đi ăn cướp đi? Hiện tại chính mình chế tạo một chiếc thuyền buồm bốn cột, toàn bộ nguyên vật liệu cộng lại cũng không quá đáng khoảng 4.000-5.000 tiền đồng.

(*) Ta ko chế bậy đâu nhé. Nguyên văn đấy


Mà tiền cần nhiều thì cũng thôi đi. Rõ ràng lại còn phải tốn thêm 1.000 đơn vị thép bách luyện. Đây chính là lần đầu tiên Dương Thiên thấy có thứ khi sản xuất lại dùng đồ bán gia công để làm nguyên vật liệu. Dương Thiên âm thầm tính toán: 1 đơn vị thép ròng cần 2 đơn vị quặng sắt,1 đơn vị tinh thiết cần 2 đơn vị thép ròng……, cứ như thế mà tính, 1 đơn vị thép bách luyện cần 16 đơn vị quặng sắt. Tức là chế tạo một chiếc cự hạm Vua Biển phải sử dụng 16.000 đơn vị quặng sắt. Theo giá quặng sát hiện tại, cứ 20 tiền đồng một đơn vị mà tính thì giá trị một chiếc cự hạm Vua biển, chỉ tính riêng tiền sắt đã lên tới 32 vạn tiền đồng. Đây còn là đang tính dưới tình huống thợ rèn sản xuất thành công 100%, không lãng phí một tí nguyên liệu nào đấy.

Nhưng mà nếu chỉ mấy thứ này, Dương Thiên cũng còn có thể cắn răng mà chịu được. Ai bảo cái này cự hạm Vua Biển này lại có thuộc tính biến thái đến như vậy cơ chứ? Cái đáng nói chính là một vạn đơn vị Hàn Thiết mộc ngàn năm kia kìa.

Lần trước đến Lạc Dương, Dương Thiên đã biết. Hàn Thiết mộc ngàn năm tất phải có thợ đốn củi cấp đại sư mới có thể kiếm được. Tháng trước hắn cũng đã bắt đầu bồi dưỡng một số NPC có kỹ năng sinh hoạt trụ cột. Hiện tại cũng đã sắp đạt tới cấp đại sư rồi. Nhưng chỉ một thợ đốn củi cấp đại sư thì mỗi ngày có thể khai thác được bao nhiêu gỗ đây cớ chứ? Được đến 80 đơn vị là cao rồi!

Cũng có thể nói, chính mình ít nhất cũng phải bồi dưỡng mười thợ đốn củi cấp đại sư chuyên môn khai thác Hàn Thiết mộc ngàn năm mới đủ để cung cấp nguyên liệu cho việc chế tạo cự hạm Vua Biển. Đây chính là 10 NPC cấp S a! Có thể sáng tạo ra bao nhiêu giá trị? Nhưng bây giờ thì xin lỗi, anh chỉ là thằng đốn củi mà thôi.

Về phần thợ đóng thuyền Vương cấp và ụ tàu chung cực, đối với Dương Thiên mà nói thật đúng là không phải vấn đề gì.

Suy nghĩ thiệt hơn hồi lâu, cuối cùng…. Dương Thiên quyết định…… Liều mạng! Không phải là 10 NPC cấp S sao? Chính mình cũng không phải không lấy ra được. Chỉ là sẽ mất khá nhiều thời gian để bồi dưỡng đây. Mà trong thời gian bồi dưỡng thì chỉ có đợi mà thôi. Chắc ít nhất cũng phải một tháng sau mới có thể đào tạo xong toàn bộ 10 người đạt đến tiêu chuẩn thợ đốn củi cấp đại sư.

Trong lòng Dương Thiên tự nhiên là đã đem tổ tiên họ hàng 18 đời của hệ thống ra ân cần hỏi thăm hết một lượt. Cái cự hạm Vua Biển này nếu rơi vào tay người khác, đoán chừng cũng chỉ có thể mỗi ngày ngồi nhìn thuộc tính mà thèm chảy dãi thôi.


Quyết định chuyện này xong, Dương Thiên mới quay qua quan sát NPC được hệ thống tặng kèm. Dương Thiên phát hiện đây cũng là NPC cấp SS, tên là Đổng Minh.

“Thuộc hạ Đổng Minh, bái kiến chúa công!” Đổng Minh đi tới, hành lễ với Dương Thiên.

Dương Thiên vội vàng đỡ lấy hắn, nói: “Đổng huynh xin đứng lên, thôn Trấn Hải này về sau phải phiền toái Đổng huynh nhiều rồi.”

……

Dương Thiên và Phi Liệng Soái Heo hai người bắt đầu lấy hàng đống vật tư từ trong ba lô của mình ra. Toàn bộ đều để vào trong kho của thôn Trấn Hải. Chỉ là hiện tại toàn bộ thôn trấn chỉ có Dương Thiên và con heo nhỏ kia, căn bản chả làm được cái gì nên đành phải trước hết để cho Đổng Minh đi dán thông cáo chiêu mộ lưu dân đã.

Sáng hôm sau, đến thời điểm Dương Thiên rời đi, thôn Trấn Hải đã nhiều thêm 5 thôn dân. Việc xây dựng tu kiến các công trình kiến trúc đã được bắt đầu. Về phần thu thập nguyên vật liệu thì cứ để từ từ đã. Dù sao hiện tại trong kho hàng vẫn còn có lượng lớn tài nguyên, không phải lo sớm như thế làm gì.

Dương Thiên một mình cưỡi Tiểu Bạch rời đi. Hắn cứ bay dọc theo phương hướng lúc đến, thẳng về phía trước. Đến xế chiều rốt cục đã nhìn thấy đội tàu đang tiến về Di Châu.


Dương Thiên hạ xuống thuyền, gọi Cung Đồng lại, chỉ rõ ràng cho hắn vị trí của thôn Trấn Hải, sau đó lại cẩn thận đánh dấu trên hải đồ, phân phó thêm một số sự tình rồi rời mới đi.

Lúc Dương Thiên về đến thôn Nguyệt Lượng thì trời đã tối đen, xem ra lại phải để cho Tiểu Bạch nghỉ ngơi ở chỗ này thêm một đêm.

Ở thôn Nguyệt Lượng, đại đa số mọi người đều quen mặt Dương Thiên. Thấy hắn muộn như vậy còn đến, ai nấy đều nhao nhao mời đến hắn về nhà ngồi chơi một lát. Dương Thiên phi hành cả ngày, đã rất mệt rồi nên không muốn đi, bèn uyển chuyển cự tuyệt.

Lúc này, Trịnh Đào đang ở văn phòng thôn trưởng cũng nghe được động tĩnh bên ngoài vội vã ra đón.

Hàn huyên một hồi, Dương Thiên mới hỏi: “Trịnh Đào, hơn mười ngày nay thôn các ngươi phát triển thế nào rồi?”

Trịnh Đào cao hứng cười nói: “Được chúa công ủng hộ nhiều như thế, nếu thuộc hạ chỉ có chút điểm nhỏ ấy cũng không làm xong thì thật sự không còn mặt mũi nào mà gặp mặt hương thân phụ lão trong thôn nữa. Hai ba ngày tới là thôn Nguyệt Lượng chúng ta có thể thăng cấp thành hương trấn rồi. Hơn nữa nhờ chúa công chuyển tới rất nhiều thuyền đánh cá cao cấp và nhân lực, thế nên sản lượng cá trong thôn chúng ta tăng lên rất nhiều. Mỗi ngày đều có thể đưa lượng lớn cá tôm hải sản chuyển đến Bạch Vân trấn.”

Dương Thiên gật gật đầu, cười nói: “Cái này là để phát huy ưu thế của các ngươi. Nơi có thể đánh bắt hải sản tốt như vậy, nếu không biết sử dụng thì chính mình cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân……. Đúng rồi, gần đây không có hải tặc đến quấy rối các ngươi chứ?”

Trịnh Đào nói: “Không có, hơn mười ngày nay, ta đến cả bóng của bọn hải tặc cũng không thấy.”


Dương Thiên nhẹ gật đầu. Có lẽ sự tình đoàn hải tặc Hổ Sa tạm thời vẫn chưa nên để những này ngư dân này biết. Dù sao bọn hắn đã bị đám hải tặc áp bức quá lâu, ai nấy đều hận hai cái từ hải tặc đến thấu xương. Chả may mình nói ra việc có quan hệ với đám hải tặc, dân tâm và trị an lại loạn lên thì sao?

Để Tiểu Bạch nghỉ ngơi một đêm ở thôn Nguyệt Lượng. Rạng sáng ngày hôm sau, Dương Thiên mới bắt đầu bay về Bạch Vân trấn.

Chuyện đầu tiên hắn làm là vội vã gọi Đỗ Hướng Nguyên đi chiêu hàng giặc cỏ. Hắn hiện tại rất cần NPC cấp S để bồi dưỡng thành thợ đốn củi cấp đại sư a! NPC cấp A tính phát triển rất thấp. Tỷ lệ có thể tấn cấp thành đại sư chỉ có một phần ba, hơn nữa yêu cầu level tương đối cao. Mà Dương Thiên hiện tại lại không muốn lãng phí thời gian.

Chiêu hàng trở về. Trên bản đồ lãnh chúa, Dương Thiên tìm thoáng một phát, không thấy bóng dáng Đại Ngưu. Chắc đang đi đánh sơn trại rồi. Mấy ngày qua Đại Ngưu đã chinh phạt trên mười bộ lạc dị tộc, công lao không nhỏ.

Dương Thiên lại đi đến văn phòng thôn trưởng, vừa gặp Vương lão, Dương Thiên vội vã hỏi: “Vương lão, giờ Đại Ngưu đang ở chỗ nào?”

Vương lão nói: “Chúa công, vừa rồi nghe dân trong thôn nói ngươi đã trở về, ta còn đang muốn tới tìm ngươi đây! Là về chuyện của Đại Ngưu. Hắn hiện tại đang đánh thành Lâm Giang. Đêm qua một giác mã cung kỵ đã quay về đây báo tin, nói hai ngày nay đám dị tộc trốn trong thành cuối cùng đã nhịn không được. Trong đó biểu hiện kịch liệt nhất chính là thành Lâm Giang. Mỗi lần đều là khuynh sào xuất động. Bởi vậy đêm qua Đại Ngưu trở về thương lượng cùng thuộc hạ, cuối cùng phụ tử thần đều cảm thấy đây là thời cơ đánh thành tốt nhất. Vì vậy buổi chiều ngày hôm qua, Đại Ngưu cũng đã đi bố trí. Nếu như thuận lợi, có lẽ hiện tại đang là giai đoạn chiến đấu kịch liệt nhất rồi.”

Dương Thiên sững sờ, xem ra mấy ngày nay hiệu quả quấy rối không tệ, bằng không thì đám dị tộc kia cũng sẽ không kích động như vậy.

Mặc dù Dương thiên đối với năng lực của Đại Ngưu rất lòng tin, nhưng hắn vẫn quyết định xem qua tình huống tại đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.