Đọc truyện Võng Du Chi Ta Là Cây Nấm Độc – Chương 24: Bão dưa hấu
Hôm nay, Phấn Mặc định đang định làm một ít gà rán để bán. Mỗi ngày cậu đổi một vài món khác nhau bày đầy đồ ăn vặt trước cửa hàng, buôn bán cũng không tệ.
Hơn nữa mấy ngày nay, Huyết Sát không ra ngoài giết người mà ngoan ngoãn ở nhà. Phấn Mặc nghiên cứu nấu nướng, luyện đàn, Huyết Sát thì ngồi trên giường luyện Dịch Cân Kinh, hai người sống rất an nhàn.
Hôm đó, Cô Phong Tàn Tuyết bước vào cửa hàng của Phấn Mặc. Phấn Mặc rất vui mừng vứt công việc qua một bên vui tươi hớn hở chạy ra nghênh đón, “Sao anh lại đến đây?”
Tuy Phấn Mặc không ý thức được bản thân vui mừng đến thế nào nhưng từ ngày quan hệ của hai người thân mật hơn cho đến nay, Phấn Mặc luôn mong đợi không biết ngày nào có thể gặp lại Cô Phong Tàn Tuyết. Mặc dù nguyên nhân chính trong đó là do Phấn Mặc rất thích đồ ăn thức uống Cô Phong Tàn Tuyết cho, nhưng vẫn còn nguyên nhân khác mà ngay cả Phấn Mặc cũng không nhận ra.
Huyết Sát rất khó chịu khi có kẻ đến quấy phá thế giới hai người của hắn, hừ lạnh một tiếng với người khách không mời mà đến, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục luyện công.
Phấn Mặc thì vội vàng bưng trà rót nước chào đón Cô Phong Tàn Tuyết. Nhớ đến Dịch thành lệnh làm xôn xao kênh thế giới mấy ngày nay khiến cậu rất lo lắng. “Anh tìm được Dịch thành lệnh chưa?”
Cô Phong Tàn Tuyết thấy Phấn Mặc lo lắng cho mình thì khóe miệng cong lên. “Tạm thời vẫn chưa!” Nhưng sợ Phấn Mặc lo lắng bèn bổ sung thêm, “Tôi định hối lộ hoàng gia để họ kéo dài thời gian!”
Nghe ý tưởng của Cô Phong Tàn Tuyết, Phấn Mặc quả thực rất bội phục hắn, trong trò chơi này còn có vụ hối lộ NPC. Nghĩ đến những vật phẩm dùng để hối lộ, Phấn Mặc liền tò mò, “Có gì tốt?”
Thấy dáng vẻ tò mò rất đáng yêu của Phấn Mặc, Cô Phong Tàn Tuyết cưng chiều xoa đầu cậu, “Trước mắt là tặng một bộ sa y bằng lụa mỏng cho Hoàng hậu!”
Sao lại ít vậy? Phấn Mặc được Cô Phong Tàn Tuyết giải thích cho một hồi mới biết được hối lộ không phải là chuyện dễ dàng.
Đương kim Hoàng thượng là minh quân, tiền tài, địa vị, quyền thế, mỹ nhân đều có, không nhận hối lộ.
Tường Hòa hoàng hậu, xinh đẹp vô song, tôn quý vô cùng, thích biến mình trở nên xinh đẹp phiêu lượng, đối tượng hối lộ nhiều tiềm năng.
Tân Nguyệt công chúa, thông minh lanh lợi, nghịch ngợm đáng yêu, thích đồ chơi đẹp, đồ ăn ngon, những thứ có thể hối lộ cũng rất nhiều.
Nghe tường thuật sơ lược về ba người nọ, Phấn Mặc lục tìm mấy viên ngọc trai cỡ lớn đưa cho Cô Phong Tàn Tuyết, “Thứ này hẳn là Hoàng hậu rất thích, đây chính là thứ chăm sóc sắc đẹp cực phẩm.”
Sau đó rất luyến tiếc mà đưa trái dưa hấu ra, “Đưa thứ này cho cô công chúa thì cô bé nhất định rất thích!” Trẻ con đều thích ăn mấy thứ này, hơn nữa rất thích những thứ to lớn.
Lần đầu tiên Cô Phong Tàn Tuyết mới nhìn thấy trái dưa hấu lớn như vậy, vươn tay gõ lên lớp vỏ mấy tiếng.
Phấn Mặc thấy động tác của Cô Phong Tàn Tuyết rất chuyên nghiệp, cứ tưởng là dân trong nghề liền mở to mắt hỏi, “Chín chưa?”
“ Không biết!”
Nghe thấy Cô Phong Tàn Tuyết trả lời giống hệt như Huyết Sát, Phấn Mặc rốt cục hết hy vọng, đồng thời ý thức được, thích gõ dưa hấu là bản năng của con người.
Thấy vẻ mặt luyến tiếc của Phấn Mặc, Cô Phong Tàn Tuyết để an ủi cậu bèn lấy ra một chùm nho màu tím lột vỏ đút cho cậu ăn. Đương nhiên vì trong phòng còn có một người nên động tác của hai người rất bình thường, không có vượt rào. Tuy vậy vì vẫn có dấu hiệu ái muội nên trên người Huyết Sát bắt đầu tỏa ra áp suất thấp khiến Phấn Mặc bị đông lạnh đến run bắn người.
Thấy Cô Phong Tàn Tuyết vẫn chăm chú lột vỏ nho đút cho mình ăn, Phấn Mặc ngại quá bèn lấy một trái nho lột vỏ rồi đưa đến bên miệng Cô Phong Tàn Tuyết. “Anh cũng ăn đi!”
Cậu vừa mới động thì ý cười bên môi Cô Phong Tàn Tuyết càng đậm thêm, hắn há miệng ngậm lấy trái nho, không khí trong phòng cũng lạnh hơn.
Phấn Mặc vẫn không ý thức được động tác của mình và Cô Phong Tàn Tuyết ái muội đến thế nào vì ngày hôm đó bất tri bất giác cậu đã có những hành động còn ái muội hơn bây giờ nữa.
Cuối cùng, Huyết Sát dừng luyện công, vì luyện không nổi nữa!
Huyết Sát cũng lại ăn nho, hắn lấy một trái nho, đưa cho Phấn Mặc, sau đó phun ra hai chữ, “Lột vỏ!”
Phấn Mặc ngơ ngác cầm trái nho, người này lười quá đi, muốn ăn nho thì tự đi mà lột!
Nhưng cậu rất sợ dâm uy của Huyết Sát nên vẫn ngoan ngoãn hầu hắn ăn nho.
Hôm nay Cô Phong Tàn Tuyết rất hài lòng vì biểu hiện của Phấn Mặc. Nếu như không phải còn có một kẻ chướng mắt ở bên thì hắn còn muốn ăn nhiều đậu hũ hơn!
Cô Phong Tàn Tuyết ra về, trước khi đi còn để lại nhiều trái nho căng mọng khiến cho Phấn Mặc càng thêm quyến luyến.
Thấy Phấn Mặc tỏ ra lưu luyến không rời cùng với cái bản mặt xảo quyệt đắc ý của Cô Phong Tàn Tuyết, Huyết Sát vô cùng tức giận nhưng đồng thời hắn cũng cân nhắc xem mình có nên đi tìm những món ăn ngon chuyên dùng để dụ nhóc ngốc tham ăn nhà mình không ( Khi nào thì thành nhà anh?)
Cô Phong Tàn Tuyết hối lộ thành công hoàng gia, quả nhiên thời hạn được nới lỏng ra đến mức từ ba ngày trực tiếp tăng thành ba mươi ngày.
Nhất là Tân Nguyệt công chúa, cô bé rất thích trái dưa hấu khổng lồ. Khi trái dưa được bổ ra, cắn một miếng dưa hấu đỏ, vừa ngọt vừa nhiều nước, mùi hương thì thơm ngát ngon miệng.
Vì thế cô công chúa nhỏ bắt đầu nghiện ăn dưa hấu, ra lệnh thu mua dưa hấu khắp nơi để thỏa mãn đam mê của mình, thế là giá dưa hấu tăng vọt lên cao.
Nhưng tìm mãi vẫn không tìm được trái dưa hấu nào ngon như vậy, thế là Tân Nguyệt công chúa tương tư thành hoạ, lâm bệnh không dậy nổi, giờ hoàng cung đổi thành tìm cao nhân đến chữa bệnh tương tư cho công chúa.
Khi Phấn Mặc nghe được tin này thì ngây người ra, không tin được là có người vì ăn dưa hấu mà sinh bệnh. Nhưng nghĩ đến vì trái dưa hấu đó quá ngon nên công chúa mới bệnh khiến cậu càng thêm đau lòng, dưa hấu ngon như vậy mà cậu không được ăn!
Huyết Sát không chịu nổi ánh mắt u oán của Phấn Mặc bèn lén lút chạy đi, hai ngày sau quay về thì ôm trong lòng một trái dưa hấu cực lớn. Tuy trái dưa này không lớn bằng trái dưa của Phấn Mặc nhưng vẫn lớn hơn so với những trái dưa cùng loại.
Phấn Mặc nhìn thấy dưa hấu thì rất vui, ôm lấy nhảy nhót hai vòng, “Anh tìm được ở đâu vậy?” Tuy nhỏ hơn trái dưa cũ rất nhiều nhưng tính ra vẫn là dưa lớn.
Thấy Phấn Mặc rất thích trái dưa hấu thì Huyết Sát mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra công sức vất vả hai ngày qua không hề uổng phí.
Phấn Mặc bổ trái dưa hấu ra, loại dưa này có ruột màu vàng kim căng mọng, mùi hương thơm ngan ngát. [dưa vàng ngon, bổ với mắc hơn dưa ruột đỏ nghen =))]
Loại dưa này ăn rất ngon và mát, càng kích thích con sâu ham ăn trong bụng Phấn Mặc. Cậu cầm một miếng dưa cắn một cái, thật thơm, thật mát, thật ngọt, rất ngon miệng, cậu không miêu tả được cụ thể là hương vị thế nào, chỉ biết là ăn rất ngon.
Ăn một miếng vàng sậm ở giữa trước, sau đó Phấn Mặc cắn lên lớp thịt vàng nhạt ở gần vỏ, ừm, rất thơm, cũng rất ngọt nhưng hơi cứng hơn ở trung tâm. Sau khi cậu xử hết miếng dưa thì cảm thấy cả người nóng bừng lên, có một luồng khí cuồn cuộn chảy trong ngực.
Huyết Sát vừa mới ăn xong một miếng dưa cũng cảm giác được, bèn kêu lên, “Mau vận công!”
Phấn Mặc nghe Huyết Sát bảo vội ngoan ngoãn ngồi xuống vận công. Dần dần cậu cảm nhận được luồng khí lưu trong cơ thể đã bình thường, lúc này cậu mới phát hiện ra nội lực của mình đã tăng lên, sức mạnh cũng tăng, liền mở bảng chỉ số lên xem: Người chơi Phấn Mặc ăn được Kim Thiền Qua, sức mạnh +5, thể chất +5, nhanh nhẹn +5, mị lực +1, ngộ tính +1, may mắn +1, gia tăng tám năm nội lực.
Không ngờ trái dưa hấu này lại tăng nhiều điểm đến vậy, xem ra là nhờ vào phần thịt vàng ươm ở trung tâm. Phấn Mặc bèn thu hồi hết chỗ dưa chưa ăn hết để dành cho Cô Phong Tàn Tuyết, ừm, còn có sư phụ nữa!
Thấy Huyết Sát vận công xong, Phấn Mặc bèn hiếu kỳ hỏi. “Anh tìm được trái dưa này ở đâu?”
“Thấy chuỗi tràng hạt của cậu có thể làm trái dưa hấu lớn như vậy nên tôi mới điều tra các chùa miếu. Hôm trước ở Ca Diệp Tự tình cờ thấy có một hòa thượng đang tưới nước, bón phân cho dưa hấu, còn niệm kinh tụng Phật với trái dưa đó. (Thiệt ra là hiểu lầm, người ta chỉ tùy tiện ôn tập kinh văn, tình cờ có trái dưa hấu bên cạnh thôi) Thấy trái dưa này cũng được lắm liền hái về!”
Phấn Mặc ăn dưa hấu nhưng rất lo Ca Diệp Tự sẽ tìm tới cửa. “Anh nói xem họ có biết là chúng ta trộm không?”
Đã mất một quyển “Dịch Cân Kinh” liền khiến cho thiên hạ xôn xao, nếu biết trái dưa hấu bảo bối của họ bị ăn vụng thì họ sẽ không tha cho bọn Phấn Mặc đâu.
Thấy dáng vẻ lo lắng của Phấn Mặc, Huyết Sát ôm cậu vào lòng an ủi. “Không sao đâu, lúc đó tôi rất cẩn thận!”
Mà họ có tìm đến cửa thì sao, Huyết Sát hắn từng sợ ai chứ? Đương nhiên vì để cho Phấn Mặc an tâm nên những lời nói như vậy hắn đều cất ở trong bụng không nói ra.