Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo)

Chương 64


Đọc truyện Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo) – Chương 64

Thu đồ đệ sao… Tuy rằng hắn nhiều năm trước là chuyên môn dạy đồ đệ thăng cấp. Nhưng từ khi đến khu mới, hắn thật chưa có thu qua một ai, cũng là tự mình ngoạn, ngoài việc cùng Thiên Thu Nguyệt hành động, còn lại hắn cũng là nhàn rỗi. Giờ nghe Đường Gia Nhạc nói như vậy, Ninh Hòa nghĩ đối phương dù sao cũng là đồng sự của Thanh Minh, coi như là bằng hữu. Tuy nhiên khi đối phương gửi qua thỉnh cầu, Ninh Hòa đột nhiên nhắc Đường Gia Nhạc: “Ta quên nói với ngươi, ta đã bái tiểu hào của Bán Thanh Minh làm sư phụ, cho nên hắn hiện tại cũng có thể coi là sư tổ của ngươi.”

“……” Đường Gia Nhạc không nói gì, nhưng là Ninh Hòa nhìn đến Đường Thời Vũ đột nhiên đứng tại chỗ không hề động, mà máy tính còn truyền âm thanh của một thứ rơi xuống đất, theo sau liền có người hỏi: “Gia Nhạc, ngươi không sao chứ!”

Chuyện sau đó Ninh Hòa cũng không rõ, Đường Gia Nhạc là tắt voice, một lúc sau cũng thoát khỏi trò chơi. Lại nghĩ đến hắn có lẽ vì sợ bị phát hiện vụng trộm chơi trò chơi nên mới vội đóng game trước.

Ninh Hòa ở tại chỗ cũng không thấy Gia Nhạc trở lại, nghĩ rằng đối phương chắc sẽ không lên lại. Nếu đã vậy, Ninh Hòa cũng là lên kỵ mã, chạy đi đào khoáng thạch.

Vận khí hôm nay không được tốt lắm, bên cạnh cũng có một số tiểu hào đang lấy quặng. Ninh Hòa thực ra có thể lấy bạo lực uy hiếp họ, nhưng làm như vậy thật không thú vị. Sau một hồi đào quặng, Ninh Hòa cảm thấy mệt, ngẩng đầu lên đỉnh núi tựa hồ có gì đó lóe sáng.

Tuy ở trên cũng có khoáng vật, nhưng ít hơn, lại còn rất cao, muốn leo lên cũng rất tốn công sức. Đi men theo đỉnh núi một hồi, Ninh Hòa mới phát hiện ra không phải thứ gì đó mà là một con người.

Bỗng nhiên, người đang đưa lưng về phía hắn ngồi ở trên đỉnh Huyền Nhai lại đột ngột đứng lên, nhìn đến cảm thấy đối phương bộ dạng lung lay như sắp đổ. Ninh Hòa lúc này mới giật mình phát hiện người này nhìn thật quen mắt… Đây không phải bang chủ An Lạc hay sao.


“Bang chủ! Ngươi đừng có nghĩ quẩn!” Ninh Hòa gào to một tiếng xong liền vọt tới, lúc đến trước mặt đối phương mới nhớ ra…đây là trò chơi a…cùng lắm rơi xuống trọng thương cũng có thể sống lại, mà huống hồ An Lạc cũng hoàn toàn không có ý định tìm chết, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi nhất định là xem tiểu thuyết quá nhiều.”

“Được rồi…” Ninh Hòa thừa nhận, “Vậy ngươi cũng nên cẩn thận, kẻo ngã xuống lại uổng phí một cái mệnh.”

“Thôi ngươi cứ tiếp tục thưởng thức phong cảnh đi, ta tiếp tục đi đào quặng.” Ninh Hòa nói.

An Lạc vốn tưởng có người cũng lên đây, vốn định hồi thành, nhưng hiện tại phát hiện là Tịch Thập, nghĩ nghĩ một lát liền nói: “Chậm đã, nếu ngươi không bận…qua đây ngồi một lát.”

Những lời này nghe từ miệng người khác Ninh Hòa cũng sẽ không cảm thấy gì, nhưng đây lại từ phía An Lạc, thật khiến Ninh Hòa có chút…không thích ứng.

Tuy Ninh Hòa đối với chuyện của An Lạc cùng Nhã Hà có chút để ý, chính là Bán Thanh Minh khuyên hắn không cần nhúng tay nên Ninh Hòa mới không dám nhiều lời. Giờ An Lạc giữ hắn lại, hắn cư nhiên sẽ không cự tuyệt, lui về sau vài bước, tìm một nơi an toàn ngồi xuống.

An Lạc cũng cùng ngồi, trầm mặc trong chốc lát mới hỏi: “Ngươi cùng Nhã Hà nhận thức đã bao lâu.”

Quả nhiên, người này vẫn là vì chuyện của Nhã Hà. Ninh Hòa nhìn thoáng qua danh sách hảo hữu, Chùy Tử vẫn là nick xám.

Ninh Hòa hồi tưởng lại, chính mình cùng Nhã Hà nhận thức được một thời gian nhưng thật ra cũng không lâu, thời điểm hắn mới tới khu này, Nhã Hà đã cho hắn vài tài liệu, còn dẫn hắn hạ vài phụ bản. Lúc đó Ninh Hòa cảm thấy, Nhã Hà thật đúng là người tốt.


Việc này, Ninh Hòa chỉ đơn giản là nhắc lại, An Lạc nghe xong, cũng là đồng ý lên tiếng: “Hắn… tâm địa lúc nào cũng vậy.”

An Lạc dừng trong chốc lát, nói: “Phỏng chừng chính hắn cũng không nhớ rõ, lúc chúng ta mới nhận thức, hắn cũng vì bang ta mà chịu nhiều thiệt thòi, tuy rằng cũng chỉ là mấy việc nhỏ như: cung cấp tài liệu, hỗ trợ đánh quái, hạ phụ bản….nhưng mà…”

Cảm tìnhđều là ở bất tri bất giác nảy sinh, thật giống như, Ninh Hòa cũng không nghĩ tới bản thân sẽ thích Thiên Nhai. Lúc trước cũng chính là cảm thấy, là huynh đệ tốt, cảm tình tốt, lâu dài hắn mới phát hiện, thì ra tình cảm hắn đối với Thiên Nhai cùng người khác là bất đồng.

Vì sao lại thích đối phương? Đáp án này An Lạc thật không nói nên lời: “Ta vốn chỉ cảm thấy, hắn thật sự tốt, rất tốt. Cho nên khi hắn muốn gia nhập Thiên Thu Nguyệt, ta thực sự rất cao hứng, ta đã nghĩ ở chung lâu ngày, không chừng hắn có thể tiếp nhận ta, dù cho mục đích của hắn là nằm vùng đi chăng nữa.”

An Lạc càng nói thanh âm càng nhỏ, Ninh Hòa nghe xong cũng không được tự nhiên, ra là An Lạc từ đầu đã biết.

“Thôi cũng quên đi, hắn đã lui bang, lại còn san hào, chúng ta cũng không còn cơ hội gặp lại.”

San hào! Hóa ra là san hào! Ninh Hòa cũng chấn kinh một chút, Nhã Hà thật sự là so với Bán Thanh Minh còn độc hơn, ngày đó Bán Thanh Minh tuy rời đi, nhưng vẫn để lại hào, còn để lại cái mà tưởng nhớ, còn Nhã Hà lại trực tiếp san hào, cũng là chặt đứt toàn bộ niệm tưởng của An Lạc. Khó trách tâm tình An Lạc mấy ngày nay biến hóa lớn như vậy, ra là bị chuyện này kích thích.

Nhưng Nhã Hà vẫn còn một hào nữa, là Chùy Tử. Người biết chuyện này cũng không nhiều, bất quá đa phần đều là người bên Không Đảo. Ninh Hòa tuy muốn đem chuyện này nói cho An Lạc, nhưng chuyện này đối với Chùy Tử có lẽ không được công bằng cho lắm.


Ninh Hòa lo lắng nhìn An Lạc. Tuy rằng vẫn cảm thấy người này tính cách không tốt, nhưng chung quy coi như là bằng hữu. Hắn do dự trong chốc lát, lại nghe An Lạc nói: “Tịch Thập, tuy rằng ngươi ở bang hội thời gian không phải dài, bất quá coi như là người đáng tin, sau này, bang hội liền giao cho ngươi đi.”

An Lạc nói xong, liền đem chức bang chủ chuyển cho Ninh Hòa. Ninh Hòa lúc này thực sự bạo phát: “Ngươi không phải tên yếu ớt. Mà cho dù có yếu ớt thì cũng không thể quẳng cục diện rối rắm cho ta.”

“Ngươi nếu không muốn làm, cho Tinh Hận cũng tốt hoặc những người khác cũng tốt. Bang hội là ta một tay thành lập, tuy rằng ta… Bất quá, ta còn hy vọng bang hội không cần tan. Dù sao……”

“Dù sao những bằng hữu này, bang hội này đối với ngươi mà nói vẫn là thứ quan trọng có đúng không? Nếu đã như vậy, ngươi hãy tự bản thân bảo hộ a! Tiểu An Tử, ta nói cho ngươi, ngươi đem chức bang chủ tặng cho ta, ta lập tức đem bang hội giải tán!”

Ninh Hòa lại đem chức bang chủ trả lại cho An Lạc, sau đó nhanh chóng xuống tuyến. Không ở tuyến, An Lạc sẽ không có biện pháp đem cục diện rối rắm đẩy cho hắn. Tuy rằng hắn có thể tái giao cho người khác, nhưng Ninh Hòa kỳ thật vẫn là hy vọng An Lạc có thể lưu lại.

Hắn không biết sau khi hắn logout, An Lạc lăng lăng đứng ở đỉnh núi, sau đó cười dài một lúc lâu mới hạ tuyến. Mà trong bang hội cũng hoàn toàn không biết vừa rồi, ngắn ngủn có vài phút bang chủ của họ đã có sự thay đổi như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.