Đọc truyện Võng Du Chi Sư Phó Biệt Náo (Sư Phụ Đừng Nháo) – Chương 32
An Lạc sau khi thắng được một lần, cũng thông minh hơn, dẫn theo 1 số mục sư đề phòng người bên Không Đảo đến gây chuyện. Kết quả thực sự không phụ kỳ vọng, những người này thật sự xuất hiện, tuy không có Bán Thanh Minh hỗ trợ nhưng ai cũng rất dũng mãnh. Tuy nhiên nhân số chênh lệch, vẫn khó tránh khỏi thất bại.
Đợi đến khi tất cả nằm hết, An Lạc lại bắt đầu phát uy. Hắn ở kênh phụ cận tự đắc, giống như muốn phát tiết hết những bực dọc của lần trước. Ninh Hòa nhìn người này tính cách thật sự giống tiểu hài tử.
Rút cục Quân Lâm cũng không nhịn được mà phun tào: “Người này sao nói lắm thế, ta như thế nào thấy hắn ngay cả tiểu học còn chưa có tốt nghiệp a.”
Quần Rớt hảo tâm nhắc nhở: “Chưa tốt nghiệp tiểu học thì sao đăng kí trò chơi, hơn nữa giọng hắn cũng không có giống học sinh tiểu học đi.”
“Phi, ta đương nhiên biết, ta đây là hình dung hắn quá là giống con nít ngây thơ.”
Nằm xa hơn một chút Hoa cô nương nhìn thời gian sống lại, giận dữ nói: “Ngươi nói coi giờ hắn có bao nhiêu thống khoái a, dẫn theo mục sư đến không phải muốn luân bạch chúng ta sao. Nếu An Lạc vẫn chưa ra tay, thế thì chúng ta nên tranh thủ trở về.”
Một đội 5 người bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nhìn cái tên An Lạc ngu ngốc vẫn đang nói đến tứ tung kia. Mà nữ mục sư phía sau cũng do dự có nên nhắc nhở hắn một chút hay không.
Quân Lâm liền dẫn đầu, bạch quang chợt lóe ly khai nơi này, chắc là đã hồi thành sống lại.
Người phía dưới chân đột nhiên biến mất cũng khiến An Lạc phát hoảng, lúc này hắn mới tỉnh ngộ, hắn là muốn luân bạch mấy người này a, như thế nào lại để chúng có cơ hội chạy thoát. Lập tức đối với mấy người phía sau rít gào: “Mục sư! Mục sư đâu, mau động thủ! Không phải ta đã sớm nói qua dù bọn họ chết cũng phải kéo lên, các ngươi không lẽ ăn cơm không sao. Mau kéo lên cho ta, tránh cho chúng chạy thoát.”
Nữ mục sư cảm thấy bực bội nói: “Ngươi khi nào cho ta cơm ăn.” Nhưng vẫn là đánh ra thuật hồi sinh, kéo người lên. Nhưng trong lúc đó, Quần Rớt bạch quang chợt lóe cố chạy, còn lại Hoa cô nương, Dĩ Phụ cùng Ninh Hòa.
Dĩ Phụ thời điểm đứng lên còn chấn kinh một chút, kết quả lại nghe An Lạc rít gào: “Ngươi não tàn sao! Kéo mục sư làm gì!” Phía đội ngũ không ai đáp lại hắn, Dĩ Phụ cũng nhìn thoáng qua hệ thống thấy người kéo hắn là nữ mục sư kia, nghĩ rằng nàng hẳn là cố ý.
Ba người bị kéo lên cũng tự hiểu tiếp theo sẽ có cảnh gì diễn ra, bọn họ có thể lựa chọn logout nhưng đây lại là dã ngoại, thời gian logout tương đối chậm, nếu bị người khác tấn công hoặc có thể trực tiếp cưỡng chế rời khỏi hoặc cứ thế bị người kéo rồi giết liên tục cũng không thể rời khỏi. Mà vòng vây cũng phải đến mười mấy người, muốn chạy cũng không phải dễ. Bên kia An Lạc đã cầm vũ khí tiến đến trước.
Ninh Hòa vội vàng ở kênh hô to: “Chậm đã!”
Nhưng An Lạc hiển nhiên không để tâm, đã tiến đến bên Dĩ Phụ công kích, mà Dĩ Phụ ngay cả tự cấp chính mình thêm hồi phục cũng chậm chạp. Bởi một đao này không có đau, tuy giảm độ bền trang bị nhưng đối phương vẫn là muốn giết họ vài lần cho hả giận, giờ tự trị liệu cho bản thân chẳng phải sẽ thêm phiền phức, chẳng thà chết sớm đầu thai sớm.
(hự =”= bội phục suy nghĩ của anh~ nhỡ tên điên kia muốn tiễn anh về O cấp luôn thì sao)
Mà An Lạc một bên chờ Dĩ Phụ có thời gian hồi phục, hướng Ninh Hòa nói: “Tiểu tử, ngươi muốn nói gì, nếu là muốn cầu xin tha thứ thì quỳ xuống, nếu có thể khiến cho gia cảm thấy vui vẻ, không chừng có thể tha cho ngươi một mạng.”
Lúc An Lạc nói là lúc Ninh Hòa lại nằm đo đất lần nữa, híp mắt nhìn An Lạc nói: “Ta chỉ là muốn đem trang bị ra cởi, chốc nữa đỡ tốn tiền sửa trang bị.”
“……” An Lạc rít gào một tiếng, kêu mục sư kéo hắn lên, hắn là muốn dạy cho tiểu tử này một bài học. Nhưng mục sư hắn đem theo cũng chỉ có 3 người mà thuật hồi sinh cũng chưa có hồi lại, nên mấy muội tử kia vẫn là mặc kệ hắn mà cùng nhau tán gẫu.
Dù sao tên tiểu tử này cũng không đáng lo, cho hắn nằm. Nghĩ thế, An Lạc quay qua giết Dĩ Phụ rồi lại kéo người qua vây Hoa cô nương. Tuy Hoa cô nương chưa đến mức phá vòng vây chạy trốn nhưng bọn An Lạc vẫn đánh không đến người, chỉ có thể tốn thời gian truy hắn.
Thừa dịp không có người làm phiền, Ninh Hòa rảnh rỗi hỏi Dĩ Phụ Chi Danh: “Sư phụ, Bán Thanh Minh hắn làm sao vậy?”
Vừa rồi theo lời An Lạc, Bán Thanh Minh là bị bang chủ tước quyền đi lại, hiển nhiên là vì chuyện kia. Nhưng đấy đâu phải chuyện gì nghiêm trọng, tuy cướp quái cũng không hay ho nhưng đối với dã đồ BOSS, ai cướp được người đó thắng, cho nên chuyện bọn họ làm cũng không có gì không đúng. Nhưng nếu thật sự muốn rõ ràng mọi chuyện, có lẽ cũng là tên An Lạc kia thêm mắm dặm muối, khiến cho tính chất câu chuyện trở nên thái quá.
Bán Thành Yên Sa muốn giải quyết chuyện như thế nào Ninh Hòa cũng không quan tâm, điều hắn để ý chính là Bán Thanh Minh, dù biết chuyện nhưng cũng không thể giúp đỡ gì cả.
Dĩ Phụ vốn nằm bên cạnh, 2 người mặt hướng lên trời, giống như đôi tình lữ cùng nhau tự tử. (sax =”= t/g… ví von…). Vốn đang có chút tự đắc, nghe đến câu sau tâm trạng Dĩ Phụ bỗng nhiên chùng xuống.
Hắn kỳ thật cũng không muốn nhắc tới đề tài này, đã nhiều ngày hắn đều tận lực tránh đi, coi như chưa có chuyện gì phát sinh. Ninh Hòa cùng Bán Thanh Minh vốn không có liên hệ, tuy hắn không rõ trước đây có chuyện gì nhưng giờ gặp thằng nhãi An Lạc này, Dĩ Phụ vẫn thấy bản thân ngàn tính vạn tính vẫn kém một chiêu, như thế nào lại quên cái miệng thối này.
Hôm nay là lần đầu tiên Dĩ Phụ hối hận vì đã mang Ninh Hòa lại đây sát BOSS.
Hắn không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, nếu nói không có việc gì, như thế nào khả năng, An Lạc đều đã nói rõ ràng Bán Thanh Minh bị đoạt quyền, Ninh Hòa không phải người ngốc nghếch, tự nhiên biết ý nghĩa của việc này. Nếu nói thật, lại khó tránh khỏi sẽ làm Ninh Hòa lo lắng. Dĩ Phụ Chi Danh biết tính Ninh Hòa, cho dù hắn trực tiếp đi tìm Bán Thành Yên Sa bang chủ đem sự tình nói rõ ràng, nhưng sau đó có đắc tội với người ta hay không cũng là một vấn đề.
Rất ít khi Dĩ Phụ Chi Danh lại do dự, hắn cảm thấy chỉ cần đụng đến chuyện có mặt Ninh Hòa, hắn liền trở nên không giống chính mình, chần chờ, ôn nhu, không quyết đoán, bởi vì rất cố kỵ đến suy nghĩ của đối phương.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, Ninh Hòa không có đợi cho trả lời, kỹ năng của mấy mục sư kia đã hồi phục, liền kéo họ lên. Muội tử kia còn mật cho hắn: “Thừa dịp Tiểu An Tử ngốc không có đây, các người mau rời đi đi.”
Ninh Hòa cùng Dĩ Phụ Chi Danh sửng sốt, cũng là không nghĩ tới mấy muội tử sẽ để bọn họ chạy. Ninh Hòa còn tại kênh đội ngũ nói: “Các nàng là tốt bụng hay là thương thầm ta.”
Đã muốn né ra, Quân Lâm đả kích hắn nói: “Đừng quên ngươi là nữ hào.”
Lời này vừa dứt, Ninh Hòa đã chịu đả kích, trong lòng nghĩ chẳng lẽ lại là thương sư phụ sao. Nhưng nhìn lại ánh mắt họ, trong lòng bình tĩnh lại, 2 muội tử kia có lẽ không quen nhìn An Lạc làm loạn mà thôi, nghĩ muốn đem sự tình giải quyết êm thấm nên mới cho họ đi.
Đang muốn nhích người rời đi, Ninh Hòa cũng là nghe được Hoa cô nương hô lớn: “Cứu mạng, lão đại cứu mạng, mau cứu mạng.” Hai người tầm mắt hướng bên cạnh đảo qua, liền nhìn thấy Hoa cô nương đang hướng phía bọn họ chạy tới, giá trị sinh mệnh trên người còn không đủ 100, chỉ sợ bị người va chạm một chút đều có thể trực tiếpquải điệu(chết), bất quá Dĩ Phụ Chi Danh vẫn là cho hắn một cái trị liệu thuật sau mới cảm thán nói:
“Bất phạ thần nhất dạng đích địch thủ, chích phạ trư nhất dạng đích đội hữu.”
(Nguyên văn: 不怕神一样的敌手, 只怕猪一样的队友)
Theo taz hiểu: Không sợ người địch thủ là người thông minh, chỉ sợ có tên ngốc làm đội hữu.(Địch thủ thông minh thế nào vẫn có cách đối phó, còn đội hữu ngu ngốc thì chỉ có nc chết a~)
Theo sau Hoa cô nương hiển nhiên là đám điên kia, vì thế 2 người cùng âm thầm quyết định, về sau nhất định phải tìm cách hành hạ tên ngốc này.
Nếu kết quả đã thế, cũng chỉ có thể…cởi sạch trang bị. Hai người không hẹn mà cùng cởi đồ. Đột nhiên ở kênh đội ngũ Quần Rớt lại hỏi: “Lão đại các ngươi không chạy kịp sao, chạy không thoát thì chờ bọn ta, chúng ta lập tức đến đó.”
Có viện binh, Ninh Hòa mở kênh bang hội, mới thấy bọn họ ở trong này cầu cứu, sau đó có mấy người rảnh rỗi lập tức hướng tới bên này. Bởi vì đội ngũ cũng đã gần đầy, mấy người đó vẫn là tự tổ đội chạy qua, mà đầu lĩnh lại là…
Ninh Hòa không cần hỏi cũng đã nghe được bên kia tiếng Quân Lâm huyên náo: “A!!! Ta nói nè Nhã Hà, ngươi chưa mãn cấp lại đây để làm chi, đây không phải đi chịu chết sao, đừng đợi ta bảo hộ ngươi a.”