Đọc truyện Võng Du Chi Phi Thường Đạo – Chương 21Quyển 1 –
Kỹ năng “Xả thân” còn có một cái di chứng lớn nhất, chính là người sử dụng sẽ cạn kiệt hết năng lượng đồng thời tử vong, có thể nói đây là cái kỹ năng vì người quên mình (ta pó tay, một mạng đổi một mang, kỹ năng huề vốn =_=|||)
“Không sao, không phải chỉ là 3 cấp thôi sao, cấp bậc của ta thấp rất nhanh có thể luyện trở về.” Tuyết Sinh cũng không đem điểm tổn thất ấy để ở trong lòng, thế nhưng bộ dạng phi thường áy náy của Thiên Hồng khiến cho cậu khó chịu, “Hơn nữa ta ký sinh ở trên người ngươi, nên sau này điểm kinh nghiệm của ngươi sẽ bị giảm 20%, như vậy ngươi liền không thể trở thành đệ nhất cao thủ, ta cũng không muốn hại ngươi, nếu không… chúng ta tách ra là được rồi.”
“Không,” Thiên Hồng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “như vậy mới tốt, như vậy chúng ta tựu sẽ không xa nhau.”
Tuyết Sinh mỉm cười ngọt ngào, ôm chặt lấy Thiên Hồng…
“Hảo buồn nôn,” Quỷ Điệp ở bên cạnh liếc mắt nhìn hai người châm chọc: “ta kính nhờ các người, muốn thân mật thì tìm một chỗ không người đi.”
“Ngươi không biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn sao?” Tuyết Sinh không chút khách khí phản lại, đùa cái gì chứ, cậu hiện tại chính là chủ nhân Quỷ Điệp, luôn bị sủng vật khi dễ thì coi sao được.
“Ngươi là chủ nhân của ta a, ta không nhìn ngươi thì nhìn ai?” Quỷ Điệp bắt đầu chơi xấu.
Sẽ không là sau này đi đâu cũng có một cái đuôi theo sau đi? Tuyết Sinh cảm thấy phi thường đau đầu, xem tư thế này của Quỷ Điệp chắc là sẽ không chịu dễ dàng tiến vào không gian sủng vật đi. Quên đi, coi như hắn không tồn tại là được rồi, Tuyết Sinh cổ vũ tinh thần nỗ lực thôi miên chính mình.
“Đúng rồi, Thiên Hồng sắc mặt của ngươi thật là khó coi, lúc ta không ở đây ngươi nhất định không có nghỉ ngơi thật tốt đi,” Tuyết Sinh phát hiện tình huống Thiên Hồng không tốt, đau lòng, “ngươi nhanh logout nghỉ ngơi đi, không cần theo ta.”
“Vậy sao được.” để Tuyết Sinh một mình Thiên Hồng tuyệt đối lo lắng.
“Ta có thể kêu Vân Sinh đi theo ta a, hơn nữa còn có Quỷ Điệp.” Quỷ Điệp tuy rằng sẽ không hỗ trợ công kích, thế nhưng bảo mệnh xem như là không có vấn đề.
Thiên Hồng nhìn Tuyết Sinh chat mật với Vân Sinh, hơn nữa Vân Sinh cũng cam đoan sẽ lập tức đuổi tới, lúc này hắn mới luyến tiếc hạ tuyến.
Tuyết Sinh cùng Vân Sinh hẹn ở Bách Hoa Cốc, cho nên rảnh rang không có việc gì làm mà ngồi chờ, nhưng đối mặt với tàn hoa trước mắt, nguyên bản tâm tình tốt cũng vơi bớt.
Quỷ Điệp lập tức biết cậu đang suy nghĩ gì, thần bí cười cười, nói “Kỳ thật ta có biện pháp phục hồi nơi này nga.”
“Thật sự?” con mắt Tuyết Sinh lập tức sáng lên, “Vậy nhanh lên một chút a!”
“Ta sao lại phải làm a, ta là người thủ hộ của ngươi, mới không có nghĩa vụ làm cái chuyện vặt vãnh này đâu”
“Được rồi, Tiểu Điệp, ngươi làm giúp ta nha.” Tuyết Sinh nắm lấy ống tay áo của Quỷ Điệp không buông tha lắc lắc, giật giật, xoay xoay.
Quỷ Điệp hắc tuyến, “Đừng gọi ta Tiểu Điệp!”
“Vậy …Tiểu Quỷ?” Tuyết Sinh thật sự rất nỗ lực suy nghĩ.
Lúc này đến phiên Quỷ Điệp muốn té xỉu, “Ngươi vẫn là gọi là Tiểu Điệp đi, xem như ta phục ngươi”.
“Chỉ dựa vào ta thì không được, muốn mượn ngươi một chút máu.” Quỷ Điệp kéo tay Tuyết Sinh, đọc thần chú, dùng móng tay vẽ 1 đạo vết thương trên cổ tay Tuyết Sinh, máu chảy ra lại không rơi xuống mặt đất mà hình thành nhiều điểm huyết châu tỏa ra xung quanh, chậm rãi hình thành một mảnh bạch quang bao phủ toàn bộ sơn cốc…
“Oa── ”
Tuyết Sinh trợn mắt nhìn, dưới sự thấm nhuần của máu cậu, các loại hoa trong sơn cốc dần dần khôi phục lại nguyên khí, lấy tốc độ kinh người trưởng thành, chỉ chốc lát sau liền nở ra đóa hoa xinh đẹp, ngay cả Phong Tinh và Điệp Tinh đã tiêu thất cũng lần nữa hiện ra bay lượn giữa các khóm hoa.
Thừa dịp cậu ngẩn người, Quỷ Điệp lại bắt lấy cơ hội liếm miệng vết thương đang chảy máu thơm ngon của cậu theo nguyên tắc tuyệt đối không thể lãng phí thực vật, thẳng đến liếm sạch sẽ mới làm trị liệu vết thương.
“Tiểu Điệp ngươi quá lợi hại!” Tuyết Sinh bất chấp đau đớn, cao hứng nhảy dựng lên ôm lấy cổ Quỷ Điệp.
Lúc Vân Sinh đuổi tới nhìn qua thấy chính là cảnh tượng này ‘Bách Hoa cốc đã khôi phục nguyên trạng, này còn chưa là gì, chủ yếu chính là, lão ca không thần kinh của mình lại có thể ôm người không quen biết? Anh ấy không phải cùng Hồng ca tâm đầu ý hợp sao, như thế nào liền nhanh chóng chuyển biến như vậy?’
Bởi vì bọn Vân Sinh lúc ấy bị phù chú của Quỷ Điệp ngăn trở bên ngoài không có biện pháp tiến vào trong cốc chỉ có thể ở ngoài chờ, chưa từng gặp qua Quỷ Điệp, cho nên tất nhiên sẽ đem Quỷ Điệp xem thành ngoạn gia.
“Lão ca…” Vân Sinh cảm thấy có chút vô lực, trời ạ, nếu làm ra cuộc tình tay ba cậu rốt cuộc nên ủng hộ ai đây?
“A, Vân Sinh em đến rồi a,” Tuyết Sinh căn bản không có phát giác Vân Sinh phiền não, “đây là…ngô ngô!”
Quỷ Điệp ngay trước khi Tuyết Sinh muốn nói ra cái nick name mất mặt kia liền bưng kín cái miệng của cậu, mỉm cười đối với Vân Sinh nói: “Chào ngươi, ngươi có thể gọi ta là Quỷ Điệp.” nói giỡn, cái tên mất mặt như thế một mình Tuyết Sinh kêu đã đủ rồi.
“Quỷ Điệp?” Vân Sinh lập tức phản ứng, Tuyết Sinh đã từng để cập qua cái con BOSS hại chết anh ấy kêu là Quỷ Điệp, cậu thật sự rất giật mình, Tuyết Sinh lúc ấy nói không rõ, Quỷ Điệp này cư nhiên là NPC nhân hình a, hơn nữa lớn lên còn là bộ dạng yêu mị như thế? Thế nhưng lúc nào thì hắn và Tuyết Sinh trở nên thân mật như thế. Vân Sinh nhịn không được dùng mật ngữ hỏi Tuyết Sinh: “Đây là chuyện gì a?”
“Tiểu Điệp bây giờ là sủng vật của anh.” Tuyết Sinh đột nhiên nhớ tới lúc cậu thu Quỷ Điệp làm sủng vật, hệ thống có nói thưởng cho cậu một cái nhẫn, vội lấy ra nhìn nhìn. Cái Thông Linh Giới Chỉ này chỉ có một thuộc tính: có thể chứa nhiều sủng vật, bởi vì trong mỗi ngoạn gia chỉ có thể có một sủng vật, cho nên thuộc tính này cũng không tệ lắm, vừa lúc cậu cũng không có nhẫn, liền tiện tay đeo vào.
Vân Sinh thật sự là nhìn không được nữa, lão ca thần kinh thô của mình đầu óc đần độn, nhưng vận khí cũng thuộc hàng nhất lưu, cái chuyện gì tốt cũng để cho anh ấy đụng phải.
Tuyết Sinh hảo tâm nhắc nhở cậu, “Em đừng để bề ngoài Quỷ Điệp lừa, hắn thực đáng sợ, em ngàn vạn lần cách xa hắn một chút.” nhưng nhìn bộ dạng ngơ ngác của Vân Sinh căn bản không đem kinh nghiệm đúc kết từ máu và nước mắt của ca ca thân ái nghe vào tai, xem ra em ấy chỉ có thể tự mình cầu phúc càng nhiều càng tốt.