Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ

Chương 32: Mặt đối mặt (hạ)


Đọc truyện Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ – Chương 32: Mặt đối mặt (hạ)

Tụ hội lần này tổ chức ở hưu nhàn hội quán gần bờ biển, bởi vậy các hạng mục giải trí không chỉ bao gồm các hoạt động trong nhà, còn bao gồm các hạng mục trên bờ cùng trên biển. Phạm Thiên bọn họ vì để mọi người có thể tận hứng vui đùa không bị các khách nhân khác quấy rầy, đặc biệt đóng cửa nguyên khu, bởi vì nơi này là một trong những sản nghiệp của hắn, cho nên hiện giờ chỉ có mỗi nhóm Bảo Bảo là khách!

Mặt trời, bờ cát, rừng dừa, sóng biển.

“Tiểu Nguyên Bảo, sao ngươi vẫn mặc quần dài còn mang giày vải nữa a? Đây là bãi biển, không phải hậu hoa viên!” Lúc này Oa Oa Ngư toàn thân cao thấp chỉ mặc có một cái tiểu vịnh khố* trên đầu gài kính mát, dương quang lộ liễu làm cho Nguyên Bảo xấu hổ.

*tiểu vịnh khố: E hèm, là quần bơi bó sát, các nàng có thề dò google từ speedo để xem ảnh minh họa.

Kỳ thật, không chỉ Oa Oa Ngư, những người khác cũng không sai biệt lắm, đều mặc đồ bơi, khác biệt chỉ là có người quấn thêm khăn tắm hoặc áo khoác, đi biển mà, chẳng lẽ còn phải bọc kín như cái bánh chưng? !

“A —— ta biết rồi, Tiểu Nguyên Bảo là vịt lên cạn, không sao đâu, để ta giúp ngươi tập bơi, bọn ta sẽ không để ngươi uống no bụng nước đâu!” Phi Thiên Ngư cũng tiến lại, trong tay còn đang ôm ván lướt sóng.

“Ách, không phải, ta. . .” Nguyên Bảo không biết phải phải giải thích làm sao, kỳ thật hắn biết bơi, nhưng mà…

“Ha hả, đến đây đi!” Phi Thiên Ngư ném ván lướt sóng, song ngư tươi cười gian trá, sau đó nhất tề tiến lên bắt lấy Nguyên Bảo khiêng xuống biển.

“A —— không cần, thả ta xuống ——” Bảo Bảo kinh hãi, thất thanh thét chói tai, dọa mọi người nhảy dựng.

“Bảo Bảo ——” Ngạo Thiên là người đầu tiên phản ứng, nhanh chóng chạy tới, theo ngay sau đó chính là Phạm Thiên cùng Phần Thiên.

Đáng tiếc, Nguyên Bảo vẫn bị song ngư hoan hỷ ném xuống biển, toàn thân ướt nhẹp.


“Hai người các ngươi!” Nguyên Bảo trồi lên mặt nước, nhanh tay vuốt nước trên mặt, hướng song ngư trừng mắt.

“Ha ha ha, thế nào, mát mẻ chứ?” Oa Oa Ngư cười nói, nhưng lập tức lại oai oái hô đau, bởi vì cái ót bị Phần Thiên cùng Phạm Thiên cho chút bạo lật, Phi Thiên Ngư cũng nhận được đồng dạng chiêu đãi.

“Bảo Bảo, thế nào, có sao không?” Ngạo Thiên sắc mặt có điểm thay đổi, bước xuống nước, đem Nguyên Bảo ôm lên, Phạm Thiên lập tức dùng khăn lông lớn bao lấy Bảo Bảo.

“Bảo Bảo có sao không?” Phạm Thiên hỏi, lại nói: “Bất quá vừa rồi Bảo Bảo thét lên nghe cũng thật đáng yêu nga!”

Nguyên Bảo dùng sức trừng mắt Phạm Thiên, liếc hắn một cái, có ai thét chói tai mà còn đáng yêu? Hắn là thật sự không thích cảm giác bị ướt nước, tất nhiên là trừ bỏ lúc tắm rửa.

Ngạo Thiên cũng là lấy ánh mắt lộ vẻ kỳ quái liếc Phạm Thiên một cái, tựa hồ là bây giờ mới biết khẩu vị độc đáo của bạn tốt.

“Hai người các ngươi mau lại đây, hướng Bảo Bảo giải thích!” Nhất Tiếu cùng Thập Bộ mỗi người áp theo một người đi tới.

“Thực xin lỗi!” Song ngư cũng không có chút thành ý nhỏ giọng nói, bọn họ thật sự chỉ muốn cùng Nguyên Bảo chơi đùa thôi, ai ngờ lại lộng xảo thành chuyên.

“Không sao đâu, nhưng không được có lần sau, ta không thích xuống nước!” Nguyên Bảo mỉm cười, nhìn đến bộ dáng tiêu nghiểu của song ngư có chút không quen.

“Sao lại không thích xuống nước? Hảo ngoạn nha, bơi lội, lướt sóng, trượt ván, lái mô-tô nước, có rất nhiều rất nhiều thứ hảo ngoạn!” Oa Oa Ngư vừa nói vừa xòe tay liệt kê.

“Cái kia. . .” Nguyên Bảo dừng một chút.


“Chờ một chút rồi nói sau, trước hết nên đi thay quần áo, nếu không cảm lạnh sẽ không tốt!” Phần Thiên nói, Ngạo Thiên ôm lấy Nguyên Bảo hướng về phòng thay quần áo. Đột nhiên ——

“Bảo Bảo, chân của ngươi ——” Lưu Ly sợ hãi kêu lên.

Tất cả mọi người nhìn xuống chân Nguyên Bảo, sau đó khiếp sợ ngốc rụng.

“A ——” Nguyên Bảo cúi xuống xem thử, mới phát hiện, do bị Ngạo Thiên ôm lên, ống quần đã bị kéo lên một mảng, dưới ánh mặt trời, kết cấu bằng thép của chi giả sáng chói mắt! Đây cũng là lý do hắn không thích xuống nước!

“Bảo Bảo ——” Ngạo Thiên nhanh chóng đặt Nguyên Bảo xuống đất, cúi xuống cuộn ống quần bên trái lên mãi cho đến đầu gối, động tác mau lẹ không đến một cái chớp mắt, làm cho Nguyên Bảo không ngăn kịp.

Hắn vốn không muốn để cho mọi người biết, đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị lộ!

“Bảo Bảo, chân của ngươi. . .” Phạm Thiên cũng bị sốc toàn tập, lăng lăng nhìn chân trái hoàn toàn không giống với người khác của Nguyên Bảo. Từ đầu gối trở xuống, đã bị cắt bỏ toàn bộ, thay vào đó là chi giả thật tinh xảo, nhưng dù tinh xảo đến mức nào cũng không phải là chi thật, nguyên lai, Tiểu Bảo Bảo đã từng bị tai nạn nghiêm trọng!

“Cái kia, thực xin lỗi, đã dọa đến mọi người sao?” Nguyên Bảo thấp giọng nói, “Ta thật sự không nghĩ tới!” Ngày đó khi Du Vân nhìn thấy, biểu tình trên mặt cũng là vẻ khiếp sợ xen lẫn nghiêm trọng, sau đó ôm chặt lấy hắn, thân thể không ngừng run rẩy! Giờ phút này cũng giống như vậy, Ngạo Thiên run rẩy đưa tay sờ chân trái của hắn, làm cho tim hắn cũng không ngừng run run theo.

“Bảo Bảo, cái kia, xin lỗi, thật sự xin lỗi, chúng ta không biết chân của ngươi ——” Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư sắc mặt trở nên trắng bệch, không ngừng giải thích.

“Bảo Bảo. . .” Ngạo Thiên gắt gao ôm lấy Nguyên Bảo, trong lòng tự trách, tại sao hắn không đúng lúc có mặt trong cuộc sống của Nguyên Bảo, thời điểm Nguyên Bảo thống khổ nhất hắn cũng không thể ở bên cạnh, nếu hắn có thể sớm tìm được Bảo Bảo thì tốt rồi!

“Ta không sao, Ngạo Thiên đại ca, mọi người, kỳ thật ta không nghĩ sẽ dọa đến mọi người. Đây là vết thương từ rất lâu rồi, cho nên mọi người không cần vì ta khổ sở, còn có, cám ơn!” Nguyên Bảo hơi hơi cúi đầu xuống.


“Bảo Bảo thật là một hảo hài tử, phi thường kiên cường, không hỗ là bảo bối của chúng ta!” Phần Thiên xoa xoa tóc Nguyên Bảo, chạm vào thấy ẩm ướt, mới nhớ tới Bảo Bảo lúc nãy bị quăng xuống biển, vì thế vội hỏi: “Bảo Bảo, nhanh đi thay quần áo đi, có muốn ta giúp ngươi thay không?” Mặt cười hề hề như kẻ trộm.

“Không —— cần —— !” Bảo Bảo gằn từng chữ một.

“Ta giúp ngươi!” Ngạo Thiên lại ôm lấy Nguyên Bảo, hướng về phòng thay quần áo, nơi dó có chuẩn bị sẵn quần áo mới.

Nguyên Bảo cũng bất ngờ không hề cự tuyệt hay giãy giụa, làm cho Phạm Thiên cùng Phần Thiên, đặc biệt Phần Thiên, uống ngay một bát lớn dấm chua! Hai người nhìn nhau, tâm chiếu bất tuyên(trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra), xem ra quan hệ của Bảo Bảo cùng Ngạo thật sự không bình thường, nhất định phải hảo hảo chú ý một chút !

Trong phòng thay quần áo.

Nguyên Bảo cởi quần áo ướt sũng, Ngạo Thiên giúp hắn lấy quần áo khô, cũng cẩn thận lau khô chân trái.

“Thực xin lỗi, Bảo Bảo. . .” Ngạo Thiên ngồi xuống trước mặt Nguyên Bảo, nhẹ nhàng vuốt ve kết cấu bằng thép kia, như là đau ở trên người mình.

“Ngạo Thiên đại ca không cần nói xin lỗi, đây là ta lúc còn rất nhỏ còn bị thương, ta như thế nào bị thương cũng không nhớ, hình như là lúc còn nhỏ đã bị như vậy rồi! Cho nên Ngạo Thiên đại ca không cần nói thật có lỗi gì đó!” Nguyên Bảo nhẹ nhàng an ủi nam tử lạnh lùng, không biết tại làm sao, nhìn hắn không vui, chỉnh mình cũng sẽ cảm thấy khổ sở, thật sự là hảo kỳ quái cảm giác.

“Bảo Bảo thực kiên cường, về sau ta sẽ không để cho Bảo Bảo bị thương nữa!” Ngạo Thiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyên Bảo, áp lên ngực mình, như một lời tuyên thệ.

“Ngạo Thiên đại ca. . .” Cảm giác có điểm quái, Bảo Bảo cố gắng suy nghĩ xem mình có phải đã bỏ qua cái gì không?

“Bảo Bảo, phụ thân cùng mẫu thân của ngươi hiện đang làm gì?” Ngạo Thiên đột nhiên chuyển đề tài.

“Cái kia, ta không có cha mẹ, từ nhỏ ở sống trong viện phúc lợi.” Nguyên Bảo nhỏ giọng nói.


Nghe vậy, Ngạo Thiên không có vẻ gì bất giờ, hắn lại nói: “Như vậy Bảo Bảo có nhớ gì về ba ba và mụ mụ không?”

“?” Nguyên Bảo tuy rằng không hiểu Ngạo Thiên đại ca vì cái gì hội hỏi vấn đề này, nhưng là vẫn ngoan ngoãn lắc đầu, “Không có, từ lúc ta nhớ được thì đã ở trong việc phúc lợi!”

“Đúng vậy sao?” Ngạo Thiên trầm ngâm, kéo hắn, “Đi thôi, cùng đi ngoạn đi, ta dạy ngươi lái ca nô!”

“Cám ơn.” Nguyên Bảo có chút ngượng ngùng cười cười.

Ngạo Thiên thản nhiên hướng hắn mỉm cười.

Nguyên Bảo xem đến ngây người, nguyên lai băng sơn khi cười lại mỹ như vậy nha!

Ngoài cửa phòng thay quần áo, Phạm Thiên cùng Phần Thiên nhìn nhau trao đổi một cái tỏ tường nhãn thần, bằng vào mấy lời của Ngạo, bọn họ đã mơ hồ đoán được nguyên nhân sự thất thường của Ngạo, thật sự là không nghĩ tới a, xem ra mọi chuyện đều đã được định mệnh xếp đặt hết thảy!

Hai ngày tụ hội rất nhanh đã trôi qua, thời gian tuy rằng rất ngắn, nhưng Nguyên Bảo cùng mọi người đã rất vui vẻ, thưởng thức những bữa tiệc siêu cấp mỹ vị do đệ nhất đại trừu làm ra, nhìn ngắm vẻ đẹp của Thủy Thiên sơn, học lái ca-nô cùng mô-tô nước, lại còn ra biển câu cá, rất thú vị, cũng làm cho người khó có thể quên! Mà quan trọng nhất là, có thể được ở cùng bằng hữu, thời gian liền trở nên thật trân quí!

Lúc trở về trong hành lý Nguyên Bảo có thêm một số thứ quý giá, bưu thiếp có ghi đầy đủ địa chỉ, điện thoại cùng lời nhắn của mọi người, Bộ sưu tập “Q bản Bảo Bảo” do Ngạo Thiên đại ca làm cho, một cái điện thoại di động kiểu dáng mới nhất do Phạm Thiên đại ca tặng, hắn khi nhận lấy vô cùng ngượng ngùng; Phần Thiên đại ca cũng có quà cho hắn, quà này hắn đặc biệt cho người gấp rút làm, là một bộ lượng thể tài y(co giãn theo cơ thể người)siêu đáng yêu hưu nhàn phục sức, đáng yêu đến nỗi làm cho hắn không dám mặc; Oa Oa Ngư cùng Phi Thiên Ngư thì tặng hắn vài món đồ chơi, ân, về sau có có thể cùng nhau chơi đùa; mọi người ai nấy cũng đều tặng hắn đủ loại tiểu lễ vật, tất cả được nhét vào vali, làm nó căng phồng lên. Khi đến Bảo Bảo chỉ mang theo một kiện hành lý nhỏ, khi trở về thì một lớn bốn nhỏ, làm cho Bảo Bảo chảy mồ hôi.

May mà có người đến đón.

Làm ở đại sảnh sân bay khu H nhìn thấy thân ảnh cao gầy của Du Vân, Nguyên Bảo thậm chí có loại xúc động muốn khóc. Cảm giác có người chờ đợi mình thật sự phi thường hạnh phúc, làm cho toan toan muốn rơi lệ, cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc vui vẻ!

“Hoan nghênh về nhà, Bảo Nhi!” Du Vân ôn nhu nhẹ nhàng mỉm cười, mở rộng hai tay nghênh đón.

“Ân, ta đã trở về!” Nguyên Bảo nhào vào vòng tay đang chờ đợi, hạnh phúc nở nụ cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.