Đọc truyện Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt – Chương 7: Vì sao luôn là ông nói gà bà nói vịt?
Tịch Lạc Ninh ăn cơm xong trở về, còn chưa đến bảy giờ, trên thế giới đã cãi nhau đến long trời lở đất.
[Thế giới] [Mùa Xuân Ở Nơi Nào]: Đại thần thì có thể bắt nạt acc nhỏ sao? Đắc ý cái giề?
[Thế giới] [Ai Nha Nha]: Đại thần nào bắt nạt acc nhỏ chứ? Rõ ràng là Ngạo Thị thả chó cắn người. Hơn nữa, mày có bản lĩnh thì bắt nạt người ta thử coi đê.
[Thế giới] [Trên Lầu Là Thím]: Fan cuồng não tàn bắt đầu xuất hiện rồi!
[Thế giới] [Ai Nha Nha]: Đậu xanh rau má fan cuồng!!! Thím về nhà trông chừng con trai đê!
[Thế giới] [Hương Hoa Cúc]: Tui cũng là fan cuồng của đại thần nà (@ @) Nhưng bắt nạt acc nhỏ là không đúng!
[Thế giới] [Ai Nha Nha]: Đã nói không phải đại thần bắt nạt acc nhỏ mà!
[Thế giới] [Mùa Xuân Ở Nơi Nào]: Cà Phê Mất Khống Chế bắt nạt acc nhỏ là sự thật, Vũ Trụ Thần Thoại bênh vực nó lại cũng là sự thật. Vũ Trụ Thần Thoại yêu cầu quần P là sự thật. Đây không tính là bắt nạt thì cái giề mới được coi là bắt nạt đây?
[Thế giới] [Hương Hoa Cúc]: Đại thần là vì anh em!
[Thế giới] [Trên Lầu Là Thím]: Ai cũng là con cái của cha mẹ
[Thế giới] [Mùa Xuân Ở Nơi Nào]: Bảo vệ anh em cũng phải chú ý. Rõ ràng thấy rằng nhân phẩm của anh ta có vấn đề…
…
Tịch Lạc Ninh chỉ liếc mắt nhìn một chút. Đại thể l
à đang bàn về tính chính xác của việc Vũ Trụ Thần Thoại bảo vệ anh, sau đó kéo đến vấn đề nhân phẩm của Vũ Trụ Thần Thoại.
Mặc dù chuyện là do anh đầu têu, nhưng tuyệt đối không phải do lỗi của anh.
Ngạo Thị Quần Hùng cùng bang bọn anh vẫn luôn mâu thuẫn. Lần này anh không giải thích cho nên đám Ngạo Thị kia mượn chuyện để chỉ trích anh. Người bên ngoài thì bắt lấy điểm này để chuyện bé xé ra to. Hoàn toàn là nhàn quá hóa rồ mà.
Tịch Lạc Ninh cho rằng không cần thiết phải giải thích với người bên ngoài. Anh ở trong ngành giải trí thị phi đen trắng đã thấy nhiều. Tố chất tâm lí cũng đã vượt qua thử thách rồi.
Chẳng qua khi nhìn bọn họ nói về Vũ Trụ Thần Thoại như vậy, Tịch Lạc Ninh vẫn có chút không thoải mái.
Cũng không phải bởi vì Vũ Trụ Thần Thoại có thể là Địch Vân. Đơn thuần chỉ là không hi vọng vì mình mà liên lụy đến người khác.
[Thế giới] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi chỉ giết người nên giết.
[Thế giới] [Ai Nha Nha]: …
[Thế giới] [Huyết Ma]: Ah, được Vũ Trụ Thần Thoại bảo kê nên rất giỏi rồi! Đắc chí mịe gì chứ! Cái gì là đáng chết với không đáng chết. Mày cho mình là Ngọc Hoàng đại đế à?
[Thế giới] [Yêu Nhất Vị Quýt]: Ma đầu, người ta sẽ ôm đùi ngài!
[Thế giới] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Bọn mày tại sao có thể nói Cà Phê như thế. Mặc dù có chút chút, nhưng tóm lại vẫn là đàn ông…
[Thế giới] [Cà Phê Mất Khống Chế]: (╰╯)# nói nhảm cái gì, lăn tới Kính Hồ!
[Thế giới] [Huyết Ma]: Tao rất sợ đó nha. Hừ cùng một đức hạnh với thằng Vũ Trụ Thần Thoại!!! Phi phi. Nó là đàn ông, lại là loại đàn ông yêu đàn ông.
[Thế giới] [Yêu Nhất Vị Quýt]: Đó chính là đàn bà của đám đàn ông trong truyền thuyết đó sao?
[Thế giới] [Heo Mẹ Bay Trên Trời]: Tên gọi tắt là nhân yêu!
[Thế giới] [Trà Dưa Leo]: Mùi thuốc súng thật nồng nha (^o^)/
[Thế giới] [Ai Nha Nha]: Hừ. Có loại đàn ông suốt ngày chỉ biết nói này nói kia. So với nhân yêu cũng không bằng đó!
[Thế giới] [Huyết Ma]: Mày nói ai nói này nói kia?
…
Lại lệch đi đâu rồi. Tịch Lạc Ninh chẳng muốn phí lời. Nhớ kĩ bọn họ rồi ghi vào sổ nợ, đợi khi nào gặp ở Lạc Xuyên sẽ dùng hành động tiếp đãi bọn họ sau.
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Tại sao lại cãi nhau với đám người kia rồi?
Đột nhiên nhận được mật này của Thản Nhiên Tiêu Sái, đang chuẩn bị rep anh lại nhận được mật của Vũ Trụ Thần Thoại.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Đi về
Tịch Lạc Ninh sửng sốt. Sau đó trả lời từng tin nhắn một.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đang.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Tùy tiện nói một câu. Không có chuyện gì.
[Mật] [Thản Nhiên Tiêu Sái] nói với bạn: Ừ. Đừng phí nước bọt với bọn họ. Toàn bang đều đứng về phía anh.
[Mật] Bạn nói với [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Cám ơn!
Tịch Lạc Ninh đi đến nhà kho đổi trang bị, thuận tiện đem trang bị cùng vũ khí mà những người trong bang có thể cần dùng đều giao dịch qua.
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: … Có chuyện gì đây? Cà Phê, cậu cho tui trang bị làm gì?
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Cà Phê cho tui đao!!!!
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: +1
…
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chúng tiểu nhân, chào đón thật tốt đám khỉ kia đi nào!
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Mặc dù bị trang bị của Cà Phê giật dây ba phần, nhưng chào đón lũ khỉ kia quả là ý nguyện của tui. Cậu không cần như vậy. Tất cả mọi người đều là anh em.
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Gật đầu. Phong Lưu nói đúng!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Các cưng hiểu lầm
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cậu Heo à. Ai muốn trang bị của cậu chứ! Cũng không soi gương xem mình là ai. Thật sự nghĩ mình vĩ đại như vậy sao? Ai sẽ vì cậu mà đánh nhau với bọn thần kinh kia. Đừng quá đề cao bản thân. Lăn đến bệnh viện chụp x-quang não đi. Lăn không qua thì bò, bò không được thì liền gọi 120 (╰╯)#
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tôi chỉ tạm thời cho các cậu mượn thôi. Xong việc nhớ phải trả lại đó ^^
Hai tin này giống như đồng thời xuất hiện trên kênh bang phái.
Tịch Lạc Ninh nhìn đi nhìn lại lời nói của Vũ Trụ Thần Thoại một lần nữa. Ngoại trừ ban đầu có chút kinh ngạc, thì không hề tức giận, ngược lại không nhịn được cười.
Thời gian là thứ vô cùng kì diệu. Cho dù từng là chuyện không thể nào chấp nhận được thì hiện tại đều có thể chấp nhận rồi. Cảm giác có chút phức tạp. Giống như còn có một chút hoài niệm.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy hoàn toàn không cần thiết phải đi xác nhận. Địch Vân chính là như vậy.
Không được tự nhiên đến nỗi khiến người ta hận không thể bóp chết anh ta.
Rõ ràng là quan tâm người khác nhưng lại không thể phun ra lời nói dễ nghe, khiến không một ai có thể cảm nhận được ý nghĩ thật lòng đích thực của anh ta.
Nếu là người khác khẳng định sẽ tức giận. Dù sao anh ta nói chuyện cũng thực sự quá khó nghe.
Nếu đổi lại là Tịch Lạc Ninh của mấy năm trước, chỉ sợ đã đập nát máy vi tính rồi chạy đi tìm người thật pk. Nhưng Tịch Lạc Ninh dù sao cũng không phải là anh của mấy năm trước nữa.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đại thần, ngài quan tâm quá rồi ^^
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Đánh giá thấp chỉ số độc ác trong lời nói của đại thần, đánh giá cao khẳng định hùng hồn của Cà Phê /(ㄒoㄒ)/
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: +1
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Mặc dù rất muốn đậu xanh rau má tính keo kiệt của Cà Phê. Nhưng càng muốn nói là, đại thần gầm thét cũng rất đẹp zai. Vĩnh viễn là thần tượng của tui ()
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: T^T quá cảm động. Chỉ khi trong phó bản nói các vấn đề cần chú ý thì đây là lần đầu tiên Vũ Trụ nói câu dài như vậy … Nhất định phải chụp màn hình làm kỷ niệm!
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Muốn chết đúng không. Thõa mãn cậu, lăn tới Kính Hồ
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Nếu là trước kia, Vũ Trụ đại thần nhất định sẽ nói “Tiêu Sái, đến Kính Hồ”.
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Tui đã kích động đến nỗi nói năng lộn xộn rồi. Đại thần trước kia khốc cũng luôn cảm thấy thật khó gần còn bây giờ cảm giác thật thân thiện nha! Ôm đùi đại thần
[Bang] [Tần Ngọc Thanh]: Cùng khiếp sợ! Càng khiếp sợ hơn là hóa ra Hoa Sen là một M
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đại thần không hổ là đại thần. Gầm thét cũng đẹp zai hơn so với người bình thường (@ @)
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Lại nói nhảm, toàn bộ đến Kính Hồ
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Bang chủ, bảo trọng nhé. A mi phò phò!
[Bang] [Thản Nhiên Tiêu Sái]: Ta không vào địa ngục thì ai vào? Cà Phê, nhớ làm trang bị đền bù tổn thất nha! trước tạ chủ long ân!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Đại thần xin ngài trừng phạt con đi. Vì trang bị con quyết định cống hiến cơ thể!
…
Hành vi của Hoa sen bị tập thể mọi người khinh bỉ. Nhưng sau khi khinh bỉ thì đều nhao nhao đòi làm theo cậu nhóc.
Kết quả hơn nửa người trong bang chủ động chạy đến Kính Hồ để đón nhận sự hành hạ của Vũ Trụ Thần Thoại.
Tịch Lạc Ninh đối với sự vô sỉ của đám người này đã có một sự nhận thức hoàn toàn mới.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Trang bị chẳng qua chỉ là một đống số liệu trong trò chơi thôi mà. Hơn nữa tôi cũng không phải vì mua chuộc bọn họ mà đưa. Anh hiểu mà ^^
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Một đống số liệu? Không phải cậu rất quý cái đống số liệu đó hay sao
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: À, thì ra anh đang lo tôi không nỡ những phế liệu kia sao?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Tôi có bệnh mới lo cho cậu!
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh thế mà lại dùng dấu chấm câu kìa! Phải chụp màn hình lại kỷ niệm mới được!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: ╭ (╯^╰)╮
Tịch Lạc Ninh thấy vẻ mặt này, tưởng tượng nó ở trên mặt Địch Vân, không khỏi cười điên đảo.
Mọi người trong bang chạy đến Kính Hồ, Tịch Lạc Ninh không có việc gì làm cũng đến đó xem trò vui một phen.
Cả đám người thực sự đứng xếp hàng chờ bị ngược. Thậm chí ở kênh gần còn vừa cố ý cầu xin tha thứ vừa hi vọng ra tay độc một chút.
Vũ Trụ Thần Thoại một rống như vậy tựa hồ rống ra cảm tình Cách mạng rồi.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy những người kia không phải đi tìm tai vạ mà giống như cố ý đi hành hạ Vũ Trụ Thần Thoại. Dù sao một người phải luân chém từng nấy người như kia cũng đủ mệt.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chiều nay xoát SD, giờ xoát người. Chút nữa đỉnh lên được không đấy?
Vũ Trụ Thần Thoại tựa như bị lời của Tịch Lạc Ninh kích thích, đang chạy vô cùng lưu loát sinh động đột ngột khựng lại.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Không cần cậu lo
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vậy tốt nhất.
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu cố ý nhắc nhở tôi
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi cũng muốn ôm đùi đại thần (^◎^)
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: …
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Mai tiếp
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ban nãy Cà Phê mật tôi, nói trang bị có thể cho các cậu. Điều kiện là mỗi ngày tới Kính Hồ để tôi luyện tập
Mọi người sau một đợt hoan hô là một mảnh kêu rên.
Tịch Lạc Ninh không nghĩ tới anh ta sẽ giở chiêu này.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh lợi hại!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu thầm mến tôi
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: …
Không có dấu chấm câu. Rốt cuộc là câu trần thuật hay câu nghi vấn đây? Nhưng anh càng hiếu kì là làm sao mà có được cái kết luận như vậy? Chẳng lẽ tư duy của tác giả vốn là ngựa thần lướt gió tung bay như thế sao? Không có quỹ đạo nào sao?
Người cường đại như vậy, ngoại trừ Địch Vân còn có thể là ai chứ? Tịch Lạc Ninh lần nữa cảm thấy căn bản không cần đi xác định.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Thần kinh của anh cũng cường đại như vậy sao? Yên tâm đi! Tôi có yêu hoa dại, cây cỏ ven đường cũng không yêu anh!
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu thật *** đãng
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: … Stop!
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi phát hiện chúng ta nói chuyện chưa bao giờ ở cùng một tầng lớp cả.
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi không yêu anh sao anh lại nghĩ đến *** đãng hả? Không phải nên hỏi lạc đường gì đó sao?
[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu nói cậu yêu hoa dại, cây cỏ ven đường. Người không chính chuyên một lòng
như vậy, không phải *** đãng thì là gì
…
Quá cường đại rồi!
Anh không túm được trọng điểm cũng có thể không sao? Nhưng đáng chết chính là túm sai trọng điểm rồi!
Bọn họ tại sao lại ông nói gà bà nói vịt như vậy đây?
Vì sao luôn là ông nói gà bà nói vịt chứ?
…
Tất cả đều là lỗi bắt sai trọng điểm!
Vừa rồi câu “không yêu anh” mới là trọng điểm. Kết quả anh ta túm lấy cái câu “hoa dại, cây cỏ” làm trọng điểm.
Anh rốt cuộc hiểu vì sao một người sai rõ rành rành như vậy mà vẫn cây ngay không sợ chết đứng thế rồi!
[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không hổ là đại thần!
Đại não đại thần có cấu tạo hoàn toàn khác biệt. Cho nên mới được gọi là đại thần.