Đọc truyện Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt – Chương 50: Không cho phép dâm đãng như vậy!
Editor: Jung Tiểu Kú
Tịch Lạc Ninh cuối cùng cũng không hỏi thêm, khoát khoát tay đi thẳng ra ngoài.
Nói không muốn biết là giả. Trên thực tế, Diệp Quân Trì cùng một chỗ với Địch Vân, cũng không vượt quá dự liệu của Tịch Lạc Ninh. Cho nên lần nữa nghe được Shin – chan nhắc đến việc hai người đi ăn cơm, anh mới để ý như vậy.
Chỉ là hai người ở chung một chỗ, nhất định là kết quả của việc Diệp Quân Trì vô cùng cố gắng. Thấy hình dạng Diệp Quân Trì bây giờ, cũng không phải không còn yêu Địch Vân. Vậy vì sao y rất khó khăn mới theo đuổi được người ta lại đột nhiên khăng khăng đòi chia tay? Bên trong có điều bí mật gì sao?
Nhưng mặc kệ lý do Diệp Quân Trì chủ động đòi chia tay là gì, đối với một Địch Vân kiêu ngạo mà nói, không thể nghi ngờ chính là phản bội. Địch Vân chắc chắn sẽ không cùng một chỗ với Diệp Quân Trì nữa. Về phần ngạo mạn này Địch Vân chắc chắn có. Tịch Lạc Ninh vẫn có thể ở cùng một chỗ với Địch Vân là bởi vì hai người không ai rời đi trước mà là cố gắng không được nữa. Hai bên có sự khác nhau một trời một đất vậy mà.
Hơn nữa chuyện kia, chỉ sợ đã để lại vết thương vô cùng sâu trong lòng Địch Vân. Cho nên phản ứng của anh ta mới mạnh như vậy. Về phần đó là đau lòng hay là tổn thương đến lòng tự tôn, chỉ sợ cũng chỉ Địch Vân mới rõ ràng. Mặc dù ở trong lòng Tịch Lạc Ninh, anh coi tổn thương tự tôn nặng hơn một chút.
Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân không trực tiếp thổ lộ chỉ ở cùng nhau một cách tự nhiên như vậy thôi. Sau đó ở chung cũng có thể coi như tạm được. Mặc dù không ngọt ngào như những người khác nhưng cũng không phải mỗi ngày đều cãi nhau. Chỉ là quen đấu võ mồm với nhau mà thôi.
Tịch Lạc Ninh cảm thấy ở chung vậy cũng không tệ. Sẽ không nhàm chán lại không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Trình Tuyết Tùng gọi điện thoại khoe khoang, gã với Lưu Tuấn rốt cuộc xác định quan hệ rồi.
Tịch Lạc Ninh vô cùng im lặng: “Các anh không phải sớm xác nhận quan hệ rồi sao?”
Trình Tuyết Tùng nói: “Kia không giống mà. Cậu ấy hôm qua đã thổ lộ với tôi rồi đó.”
“… Anh cũng chỉ được như vậy.” Có chút việc thế này mà gã cũng đặc biệt gọi đến khoe khoang với anh sao?
Trình Tuyết Tùng cười cười, hoàn toàn không ngại gì cả, chỉ nói: “Lúc nào đó gọi vị đại thần nhà cậu đi uống rượu đi?”
“Anh ấy bận rộn nhiều việc. Hơn nữa anh không sợ anh ấy đột nhiên sẽ giận dữ, để đám vệ sĩ ném văng anh đi à?”
Trình Tuyết Tùng im lặng nói: “Chồng chồng nhà cậu tại sao lại cứ thích như vậy chứ?” Tịch Lạc Ninh mấy năm trước có hơi khó chịu, sẽ bảo vệ sĩ đánh người. Không nghĩ tới Tịch Lạc Ninh bỏ được tật xấu này, tìm được người đàn ông của mình lại có tật xấu này.
Tịch Lạc Ninh cười nói: “Còn muốn uống rượu với nhau nữa không?”
“Đợi lúc cậu có thể nắm được anh ta rồi hãy nói sau!” Trình Tuyết Tùng im lặng nói.
“Anh xác định tôi sẽ không cùng anh ấy ném người sao?”
Trình Tuyết Tùng bị nghẹn đến không nói nên lời.
Tịch Lạc Ninh không khỏi cười rộ lên, thật ra kéo Địch Vân ra ngoài chơi với những người khác cũng tốt mà.
“Kịch bản viết đến đâu rồi?”
Tịch Lạc Ninh ngưng cười: “Năng lực chuyển chủ đề của anh vẫn thấp như vậy.”
Trình Tuyết Tùng nói: “Tôi là rất chân thành hỏi cậu mà.”
Tịch Lạc Ninh có chút không để ý nói: “Tôi cũng rất chân thành trả lời anh. Viết rất khá, nhiều nhất một tháng nữa là hoàn thành được.”
Trình Tuyết Tùng có chút khiếp sợ: “Không hổ là đại thần viết tiểu thuyết nha. Thật sự là thần tốc.”
“Cũng được!” Tịch Lạc Ninh bình tĩnh nói. Anh đã lén hỏi Khương Tá, Địch Vân có phải đã viết trước rồi không. Khương Tá cho anh biết, thì ra Địch Vân định viết xong kịch bản mới tìm người đóng phim, cuối cùng không hiểu sao lại không có hứng thú nữa nên mới bán bản quyền. Cho nên, lúc trước cũng có viết trước một ít. Hơn nữa Địch Vân viết cũng khá nhanh.
Ngày hôm sau Chương Tiết cùng Trầm Tiếu chạy tới thăm hỏi, nói là đến xem kịch bản Địch Vân viết. Trong lòng Tịch Lạc Ninh treo ngược Trình Tuyết Tùng lên phanh thây xé xác.
Thế nhưng Địch Vân rất hào phóng, đem kịch bản ra cho hai người đọc.
Tịch Lạc Ninh có chút nghi ngờ: “Tôi còn tưởng anh sẽ không đồng ý đó.” Dù sao cũng chưa viết xong mà, Chương Tiết lại kéo Trầm Tiếu qua đây, cảm giác như xét duyệt. Nếu không phải hai người chạy đến tận nhà, chắc chắn Tịch Lạc Ninh đã chặn bọn họ ở nửa đường rồi.
Địch Vân nói: “Cũng không phải những người xa lạ.”
Tịch Lạc Ninh nhận ra, Địch Vân muốn thể hiện vì mình.
Chương Tiết cùng Trầm Tiết ăn cơm trưa xong mới rời đi. Trầm Tiếu vẫn luôn khen Địch Vân viết rất tốt.
Bọn Trầm Tiết đã đi rất xa rồi, trên mặt Địch Vân vẫn còn vui mừng.
Tịch Lạc Ninh không nhịn được muốn đả kích anh ta hai câu: “Trầm Tiếu vì khách sáo mới khen anh hai câu, đừng có đắc ý hí hửng như vậy.”
Địch Vân hôn nhẹ mặt Tịch Lạc Ninh, cười nói: “Chồng cậu lợi hại như thế, có phải rất tự hào hay không?”
“Địch Vân, anh đừng quá tự kỉ.”
“Tiểu yêu tinh thẳng thắn chút đi.”
Tịch Lạc Ninh thấy ánh mắt trêu chọc của Địch Vân, không còn lời nào để nói.
Địch Vân tiếp tục nói: “Ngoan, chiều hôm nay sẽ cùng chơi game với cậu.” Tay lại ăn đậu hủ trên người Tịch Lạc Ninh. Anh ta cũng chỉ muốn trêu ghẹo một chút, sợ chút nữa dẫn hỏa, hai người lại không dập được. Cuối cùng lại bởi vì cuộc sống X không hòa hợp mà cãi nhau.
Tịch Lạc Ninh im lặng nói: “Ai muốn theo anh chứ!”
Địch Vân bảo người đem máy vi tính của Tịch Lạc Ninh đến phòng làm việc của anh ta, buổi chiều thật sự cùng Tịch Lạc Ninh chơi game, còn mua hoa hồng tặng anh nữa. Anh nhìn hình ảnh hôn hiếc trên màn hình mà đầu đầy hắc tuyến.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Để tôi lên acc này là vì muốn làm trò này hả? (╰╯)#
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: ^^ Lúc nào thì em tự dâng nụ hôn cho anh đây
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Nếu anh muốn chết, nói sớm một chút đi
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ ơi, tại sao em lại tự tử vì anh chứ
Tịch Lạc Ninh ngẩng đầu là có thể thấy Địch Vân ngồi ở đối diện. Anh thật sự hiểu kì, tại sao Địch Vân có thể bẻ cong sự thật với bộ mặt bình tĩnh như vậy chứ. Còn bẻ đến mức độ này nữa.
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: Tôi thật phục anh
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Hâm mộ anh cũng không sao cả
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: –|||
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đổi acc, dẫn em đi thăng cấp
[Tổ đội] [Mộng Hồi]: ╭(╯^╰)╮
“Nhìn kênh bang đi.”
“A?” Tịch Lạc Ninh dừng lại, cho tới bây giờ chỉ vẫn là người gặp ở trên mạng, đột nhiên ngồi đối diện. Cảm giác kia thật sự vi diệu!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Chị dâu vì che dấu hành vi phạm tội, quyết định đổi acc!
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu… thật sự đổi acc sao!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Bọn họ xấu hổ mà. Hãy hiểu cho bọn họ.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Ha ha đúng vậy đúng vậy!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Làm sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: T^T Chị dâu, nghe nói ban nãy chị với đại thần vừa ân ái.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Ớ …
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Đầu lưỡi chị dâu thắt lại rồi, quả nhiên có bí mật bên trong!
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Ghen tị hai người. mài răng
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cũng không phải em bé ba tuổi. Còn mài răng?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Biến. Gái Shin, cưng có thể đừng hủy sân khấu của người ta không!
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Vặn eo Không nghĩ đến…
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Gạt lệ. Gái Shin, hóa ra cưng có một chân với Hoa Sen.
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: Suy đoán này quá kinh khủng. Mưa rơi bể trán tui rồi.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chiếp Quá nôn với ví dụ của anh trai Thương Hải.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Quả thật không còn lời nào để nói. Nhưng Gái Shin với Hoa Hoa Nhi chính là những tên dở hơi nhất, là đôi bách hợp đầu tiên trong bang. Cầu sự ủng hộ mãnh liệt!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: –! Chị dâu tuyệt đối là chuyển chủ đề.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –|||
Tịch Lạc Ninh thấy tên của Tiếu Nhi Bất Ngữ, đột nhiên nhớ tới còn chưa hỏi Địch Vân có biết hắn ta là ai hay không.
Tịch Lạc Ninh ngẩng đầu hỏi: “Biết Tiếu Nhi Bất Ngữ là ai không?”
Địch Vân nói: “Trầm Tiếu.”
“…Lại là hắn ta.” Tịch Lạc Ninh không nhịn được xúc động. Thế giới thật nhỏ. “Vậy vừa rồi bọn họ đi tới, là anh đã cho phép hả?”
“Lúc trước hắn ta đã nói với tôi. Không nghĩ tới hôm nay đã tới rồi.”
Tịch Lạc Ninh cảm thấy nói chuyện mặt đối mặt như vậy cảm giác thật quỷ dị, không khỏi nói: “Chúng ta vẫn là nói trong trò chơi đi!”
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: –||| Đầu cậu hỏng rồi
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Trực tiếp nói với anh, cảm giác kì kì.
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ, em thật đáng yêu
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: 囧, trong trò chơi, anh liền đổi thành người khác
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]:?
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tính tình tốt hơn nhiều. Nói cũng ít, hơn nữa còn lười nữa! Có tác giả nào ngay cả dấu chấm câu cũng lười đánh không? Rõ ràng trong công việc tự mình rất cần cù mà
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Bình thường đánh chữ nhiều quá. Chơi game chẳng muốn đánh nữa
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –|||
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: O (∩∩)O em là đặc biệt
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Cảm thấy phiền phức, tại sao còn chơi game
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tiêu Duyệt nói anh tới
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tại sao không thấy anh nghe lời tôi như vậy?
[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ lại ghen rồi
[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống
Chế]: –|||
Tịch Lạc Ninh mắng thẳng: “Rốt cuộc từ đâu anh nhìn ra tôi ghen hả!”
Địch Vân ngẩng đầu nhìn đối diện, “Không phải cậu muốn nói trong trò chơi sao?”
“Không nhịn được phải nói.”
Địch Vân trầm mặc mấy giây, đột nhiên cười lớn.
Tịch Lạc Ninh ngăn mấy lần nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Địch Vân giống như bị chứng cuồng cười ấy, cười không ngừng.
Biết nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Địch Vân cười thoải mái như vậy. Dù sao cũng không ngăn được, nên kệ mặc anh ta cứ cười đi. Tịch Lạc Ninh hung dữ nói: “Anh cười đi cười đi!”
Địch Vân càng cười điên cuồng hơn.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Haiz
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu đột nhiên thở dài gì zạ?
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: Vừa rồi còn ngọt ngọt ngào ngào, tâm trạng chị dâu thay đổi cũng thật nhanh.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không muốn chết tất cả im miệng lại!
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu bị vây trong tức giận
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Đại thần, ngài chọc gì khiến chị dâu nổi điên rồi?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Cả đám chán sống rồi hả? Hừm hừ!?
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu bớt giận!
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: O (∩∩)O
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –|||
[Bang] [Đóa Hoa Sen Trắng Thuần Khiết]: –|||
[Bang] [Đẹp Zai Muốn Hủy Dung]: –|||
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: –|||
…
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: Vừa lên, đám giọt mồ hôi này là xảy ra chuyện gì vậy?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: T^T Tàn Thuốc, ban nãy đột nhiên đại thần cười vô cùng đáng yêu… Không tìm được từ để biểu cảm!
[Bang] [Nhị Thủ Yên]: –|||
[Bang] [Vũ Trụ Thần Thoại]: O (∩∩)O
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không cho phép *** đãng như vậy!
[Bang] [Công Tử Phong Lưu]: –|||
[Bang] [Từng Qua Thương Hải]: –|||
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: –||| Hôm nay chảy thật nhiều mồ hôi
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Sờ cằm Cái từ này thật sự … chậc chậc!
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: o ()o
Một bóng râm đột nhiên bao phủ trên đỉnh đầu, giọng nói của Địch Vân truyền đến từ trên xuống, “Dâm đãng?”
Tịch Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn Địch Vân, sắc mặt anh ta bình tĩnh, chỉ là ánh mắt có chút sâu sa.
Vừa nhìn ánh mắt Địch Vân, Tịch Lạc Ninh đã hiểu rõ suy nghĩ của Địch Vân. Tịch Lạc Ninh có chút im lặng. Anh chẳng qua chỉ mắng một câu mà thôi, thật không hiểu sao Địch Vân lại nghĩ đến vấn đề ở tận trên sao Hỏa như vậy. Anh cũng bị Địch Vân mắng qua mấy lần đó thôi. Vậy theo như Địch Vân nói, anh đã sớm tinh tẫn nhân vong.
Địch Vân nói: “Là cậu quyến rũ tôi.” Giọng nói kia, chỉ kém viết mấy chữ “cậu tự làm tự chịu” lên mặt nữa thôi.
Tịch Lạc Ninh lại càng im lặng. Anh ta muốn đã muốn rồi, còn tìm cớ rách nát gì nữa chứ.
Địch Vân từ từ cúi xuống, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề phun trên mặt Tịch Lạc Ninh.
“Lạc Ninh …” Địch Vân trầm giọng kêu.
Tịch Lạc Ninh nhìn thẳng hầu kết Địch Vân, giống như bị cuốn hút, đột nhiên cũng cảm thấy rất kích động.