Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt

Chương 48: Cái gọi là họa vô đơn chí


Đọc truyện Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt – Chương 48: Cái gọi là họa vô đơn chí

Editor: Jung Tiểu Kú

Địch Vân cởi trang bị xuống mặc Tịch Lạc Ninh tàn nhẫn độc ác chém giết, luân Địch Vân mấy lần.

Tịch Lạc Ninh cuối cùng cũng ra khỏi Kính Hồ. Anh lúc này đã gần như hết giận rồi.

Tịch Lạc Ninh không khỏi lại bắt đầu phun châu nhả ngọc.

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Thật là đầu heo, hôn nhiều như thế cũng như không

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Cậu cũng có hôn trả lại mà. Vết thương trên miệng tôi là gì đây

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Hừ, tôi chỉ không thích anh

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Thích đến tận đáy lòng sao

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Đấm móc trên đấm móc dưới, đá nghiêng một cái!

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Đây là bí tịch võ công mới sao

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Heo, là chiêu thức muốn sử dụng trên người anh. Hiện tại anh đã trở thành một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời rồi ^^

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Trẻ con

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Rồi sẽ có một ngày anh thật sự sẽ biến thành sao băng ╭(╯^╰)╮

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Vậy em sẽ thành quả phụ

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Một phát đạp chết anh. Tôi là chồng anh

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: ^^ Vợ ngoan, kêu hai tiếng nghe chút cái coi

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Anh không thể nhét cả câu vào trong đầu hả?

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Không thể

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chẳng thèm nói với anh nữa

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Đi chiến trường không

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: … –! Đi!

Tịch Lạc Ninh đi theo vào chiến trường cọ kinh nghiệm. Hiện tại anh sắp thăng lên 100 cấp rồi.


Hệ thống lần trước update mở ra một phó bản đoàn đội mới.

Hai ngày trước hệ thống lại vừa update một lần nữa. Theo đó phó bản cấp 70 cũng khó hơn một bậc. Gần đây trong trò chơi lại dấy lên làn sóng điên cuồng cày phó bản.

So với cày phó bản, Địch Vân thích cày chiến trường hơn. Theo lời anh ta nói, dù sao cũng kiếm kinh nghiệm, phó bản mỗi lần vào đều giống nhau cả, quá phiền phức. Hơn nữa trong chiến trường còn có gấp đôi kinh nghiệm, chỉ mỗi tội có giới hạn thời gian.

Tịch Lạc Ninh cảm thấy Địch Vân nói đúng. Mỗi ngày đều theo anh ta lăn lộn.

Sau khi Shin – chan nghe xong đám lý luận sai lè đó, đã mắng bọn họ là những tên có tiền đáng hận nhất. Bởi vì phó bản có thể rơi trang bị, chiến trường lại không có gì ngược lại sẽ lãng phí tiền mua hồng lam dược.

Bọn Shin – chan mỗi lần đều mắng chửi cuối cùng vẫn theo chân bọn họ cày chiến trường.

Địch Vân bỏ rất nhiều tiền để ép đồ. Không chỉ đồ của mình là một thân trang bị cực phẩm mà còn có Tịch Lạc Ninh, bọn người Shin – chan đều có phần.

Công Tử Phong Lưu bùi ngùi, Địch Vân đã tiêu một số tiền cực lớn. Lén hỏi Tịch Lạc Ninh tại sao không quản kĩ anh ta vậy chứ, sống trên đời tại sao không hiểu tiết kiệm vậy.

Tịch Lạc Ninh thế nhưng không có nhiều cảm xúc lắm. Anh với Địch Vân là cùng một loại người. Trong suy nghĩ của bọn họ không có hai chữ tiết kiệm. Anh trong trò chơi không tiêu xài xả láng là bởi vì anh không có sự nghiêm túc như Địch Vân. Đối với bạn bè cũng không để tâm nhiều như Địch Vân. Hơn nữa số tiền dùng để ép đồ này đối với Địch Vân mà nói chẳng thấm vào đâu cả.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Gần đây thấy quái trong chiến trường, tui liền choáng váng đầu óc. Đại thần, lúc nào thì có thể tổ chức thành đoàn thể đi phó bản mới được ạ?

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Đừng có đắc ý sớm như vậy. Đến lúc đó khóc chính là mi đó

[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Chơi trò chơi không có chết đi sống lại, kiểu gì cũng không phải cuộc sống mỹ mãn.

[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Cậu thử không uống thuốc xem là có thể cảm nhận được cuộc sống mỹ mãn.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Aiz, một khi thiếu vú em cuộc sống thật quá khó khăn

[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Hoàn toàn chính xác. Chị dâu tại sao không lên acc mục sư vậy?

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Không thích

Kể từ lần đó, Tịch Lạc Ninh không lên acc mục sư lần nào nữa. Địch Vân cũng không thấy nói gì. Kể cả chuyện anh ném mấy bộ thời trang kia cho hệ thống, Địch Vân cũng không hỏi một tiếng nào.

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đại thần cũng không để ý chị dâu!

[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Gái Shin, đại thần chiều chị dâu như gì ấy, tốt nhất đừng có nói linh tinh. Cẩn thận bị đại thần loạn đao phanh thây đó!

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Thật đáng sợ!

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Phó bản mới cần tất cả người chơi phải 100 cấp trở lên mới có thể vào

[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Thì ra đại thần đợi chị dâu thăng lên 100 cấp nha


[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Thiệt cảm động à nha

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: –||| Hóa ra anh đã có ý định này từ trước

Lần trước Địch Vân nói muốn dẫn anh thăng lên 100 cấp. Tịch Lạc Ninh v

ẫn cho rằng anh ta chỉ nói chơi. Hóa ra vì để anh có thể vào phó bản cùng nhau chơi.

[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Đại thần, thật dịu dàng (^o^)/

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Cậu cũng nên dịu dàng với Thần Thám một chút. Học hỏi ít nhiều từ đại thần kia kìa! Chậc chậc! Thật sự không chút dịu dàng nào hết.

[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: –! Bị biến thành vai phản diện, người ta rất vô tội à nha. Đại thần phải bồi thường tổn thất cho người ta đó.

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Được

[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Vẫn cảm thấy bồi thường của đại thần không giống với mong muốn được bồi thường của Tàn Thuốc nha.

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Nếu anh ta biết dịu dàng, trời khẳng định sẽ có mưa đỏ! Mời bọn mi đánh bóng mắt chó của mình thật kĩ!

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Gõ mõ quá tham lam sẽ không tốt đâu đó.

[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Chị dâu, nên cảm thấy vui vẻ với những gì mình đang có!

[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu, yêu cầu đừng quá cao, đại thần là một người đàn ông tốt khó kiếm được đó.

[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vô tội bị người khác lên án tổn thương không thể chịu đựng nổi. Người dịu dàng sẽ làm tôi bị đói bụng đó!!!

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Hự … Đại thần, chị dâu đang oán trách.

[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Chị dâu, ngay trước mặt mọi người chị lại làm nũng đại thần như vậy. Đám bóng đèn bọn em phải làm gì bây giờ?

[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Hí. Đây chính là yêu!

[Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: ^^ Tôi đã gọi người nấu cháo, chút nữa nghiêm chỉnh uống cho tôi

[Tổ đội] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Đại thần thật dịu dàng

[Tổ đội] [Công Tử Phong Lưu]: Đại thần thật tỉ mỉ

[Tổ đội] [Nhị Thủ Yên]: Đại thần thật săn sóc Chị dâu hãy thỏa mãn đi


[Tổ đội] [Cà Phê Mất Khống Chế]: T^T Các cậu không biết bộ mặt thật của anh ta đáng giận thế nào đâu!!!

Tịch Lạc Ninh tự nhận mình là người bị hại. Địch Vân làm những điều này đều là chuyện nên làm.

Cố ý nói ra trước mặt mọi người khiến mình bị bọn họ trách móc.

Địch Vân là một tên đê tiện!

Chẳng bao lâu sau, người giúp việc đưa cháo lên thật.

Địch Vân có lẽ đã bảo mọi người ngâm bát cháo trong nước lạnh để giảm nhiệt độ. Cháo hiện tại khá ấm, ăn vào bụng, dạ dày sẽ không quá lạnh cũng không bởi vì quá nóng khiến môi bị xót.

Chỉ cần điểm này, Địch Vân vẫn là người rất cẩn thận.

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vì một bát cháo này, chuyện hôm nay liền tha cho anh

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Là do cậu quá bạo lực

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Cuối cùng ai mới là người bạo lực chứ?!

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: ^^ cậu

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Là anh cắn tôi trước (╰╯)#

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Ai bảo cậu giống như hồ ly tinh cứ ôm lấy tôi không buông

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Tôi là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, vô cùng phong độ, vô cùng kiệt xuất, tại sao trong mắt anh lại biến vị thành vậy chứ?

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Hỏi chính cậu

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Rồi sẽ có một ngày muốn cho anh biết anh nằm dưới thân tôi *** đãng, lẳng lơ như thế nào!

[Mật] [Vũ Trụ Thần Thoại] nói với bạn: Ban ngày ban mặt lại bắt đầu phóng túng. Nếu như cậu thật sự muốn, tùy thời đều có thể, chỉ là tôi sợ sẽ làm cậu bị thương

[Mật] Bạn nói với [Vũ Trụ Thần Thoại]: Mời anh yên tĩnh đi chết đi!

Tịch Lạc Ninh mắng như vậy, trong lòng lại có chút chút lo lắng.

Anh với Địch Vân ở phương diện này chưa từng hòa hợp. Trước kia vì vấn đề trên dưới, phải thực hiện một đống âm mưu mới có thể được như ý. Anh một lần, tôi một lần, hành hạ, giày vò nhau cũng không xong.

Hiện tại anh và Địch Vân mỗi ngày đều ôm áp, hôn môi, cuộc sống cãi nhau trôi qua cũng coi là ngọt ngào, yên tĩnh. Nhưng không thể chỉ luôn như vậy được. Nhiều lần hôn Địch Vân, Tịch Lạc Ninh đều rất kích động. Tịch Lạc Ninh biết Địch Vân cũng kích động như anh. Đại khái anh ta cũng có nỗi lo như anh, cho nên đều rất ăn ý đè nén xúc động.

Trừ Địch Vân, cho tới bây giờ Tịch Lạc Ninh đều ở phía trên. Thời gian ở mặt dưới kia cũng không phải hoàn toàn tự nguyện. Hiện tại anh cũng không muốn ở mặt dưới, chỉ sợ Địch Vân cũng không muốn. Nhưng bọn họ cũng không còn trẻ nữa, không có nhiều tinh lực để tính kế đối phương chỉ vì vấn đề giường chiếu.

Tính Địch Vân không hợp với anh. Tịch Lạc Ninh đều có thể vượt qua mà không trực tiếp xung đột với Địch Vân. Nhưng vấn đề này, vẫn là không cách nào giải quyết được. Tịch Lạc Ninh không thể nghĩ được biện pháp giải quyết.

Vấn đề này không giải quyết được, trong lòng Tịch Lạc Ninh luôn luôn không yên.

Gần đây Tịch Lạc Ninh đều đúng giờ bắt đầu cùng Địch Vân tập chạy bộ. Thể lực đều đã tăng lên, thói quen cũng đã hình thành.

Hôm nay ban đầu Tịch Lạc Ninh cảm thấy đôi môi không được thoải mái, mới chạy đi soi gương. Những vết thương kia cũng đã thành sẹo, nhưng vẫn có máu tụ, hoàn toàn hủy hình tượng hoàn hảo của anh.


Tịch Lạc Ninh hét to một tiếng, lao ra cửa.

Địch Vân quả nhiên đứng ở cửa chờ anh. Tịch Lạc Ninh thấy đôi môi kia cũng vô cùng thê thảm, vô cùng đau xót nói: “Anh biết bản thân mình ngây thơ thế nào rồi đó!”

Địch Vân nhướng mày nói: “Mới sáng sớm đã cáu gì thế?”

“Nếu để lại sẹo, tôi sẽ giết anh rồi tự sát.” Tịch Lạc Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, tay thì hung hăng chà lên miệng vết thương trên môi của Địch Vân.

Địch Vân đau đến cau mày, đẩy tay Tịch Lạc Ninh ra, mắng: “Muốn chết thì chết xa một chút, đừng làm bẩn chỗ của tôi.”

Tịch Lạc Ninh một bộ ghét bỏ: “Anh thật buồn nôn.”

Địch Vân không nhịn được gầm nhẹ: “Tịch Lạc Ninh, cậu muốn chết hả?”

Tịch Lạc Ninh khinh bỉ nói: “Có thể đổi lời kịch được không. Nghe chán lắm rồi.”

“Chỉ mới hơi chiều cậu một chút, cậu đã muốn lên trời rồi, cút ra ngoài cho tôi.” Địch Vân rống to.

Tịch Lạc Ninh không nhịn được cũng quát lại: “Tôi là người của công chúng, tôi không thể nói hai câu được sao. Địch Vân, tại sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ.”

Địch Vân nhìn chằm chằm anh như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tịch Lạc Ninh cũng không chút yếu thế trừng trở lại.

Cuối cùng Địch Vân không nhịn được cong khóe miệng, “Mặt mày hốc hác thế xem cậu làm thế nào ra ngoài quyến rũ người khác.”

Tịch Lạc Ninh mắng: “Tôi cho dù có hủy dung cũng vẫn rất đẹp trai.”

“Vậy cậu đổi tên thành Hách Suất đi?”

“Há há” Tịch Lạc Ninh không nhịn được cười rộ lên, “Thật là một cái tên cực phẩm. Lần sau cậu ta có tới, phải cười nhạo một chặp mới được.” Chính là đôi môi bị kéo ra quá căng, vô cùng không thoải mái.

Địch Vân giơ tay xoa mặt anh, nói: “Rửa mặt chưa?”

“…Hừ!” Tịch Lạc Ninh xoay người đi rửa mặt.

Cái gọi là họa vô đơn chí là đây.

Sáng sớm hôm đó, Tiêu Duyệt gọi điện thoại tới, nói thời gian cụ thể của bữa ăn.

Địch Vân nghĩ đến môi Tịch Lạc Ninh vẫn còn chằng chịt vết thương, cau mày bảo dời 2 ngày sau nữa.

Sau khi Tịch Lạc Ninh biết được, mắng to: “Địch Vân, anh chính là óc heo. Tại sao chỉ đẩy thời gian 2 ngày chứ. Hai ngày thì vết thương kia có thể tốt được không hả?”

“Tại sao cậu còn dề dà hơn cả con gái thế?” Địch Vân cũng không nhịn được nói.

Tịch Lạc Ninh lại tức giận mắng thêm mấy câu nữa.

Địch Vân cũng mắng trả lại mấy câu nhưng không thật sự tức giận, cũng không cãi nhau ầm ĩ. Hoàn toàn là một mình Tịch Lạc Ninh tự kỷ giận dỗi mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.