Đọc truyện Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt – Chương 39: Địch vân nghe được giọng nói của anh, ngây ngẩn cả người
Editor: Jung Tiểu Kú
Chương Tiết rất sớm đã qua nhà đón anh.
Chuyện Tịch Lạc Ninh cãi nhau với Địch Vân lần trước vẫn khiến hắn ta rất kinh sợ. Nếu như có thể, thật sự hắn ta không muốn Tịch Lạc Ninh đi cùng để kí kết hợp đồng. Nhưng ai bảo, anh là ông chủ chứ?
Chương Tiết từ sau khi cúp điện thoại của Tịch Lạc Ninh đã bắt đầu cảm thấy nếu để anh theo, lần kí hợp đồng này chắc chắn sẽ hỏng. Nhìn thấy Tịch Lạc Ninh đặc biệt mang theo hai vệ sĩ, dự cảm không tốt của Chương Tiết lại càng mạnh hơn.
“A, ngài Tịch…”
Tịch Lạc Ninh cười nhẹ với hắn ta, “Đừng lo quá. Tôi chỉ đi xem một chút thôi.”
Da đầu Chương Tiết tê rần. Vẫn luôn cảm thấy nụ cười kia giấu độc châm bên trong, nhưng hắn ta vẫn cố gắng lấy dũng khí nói: “Ngài Địch Vân rất khó khăn mới đồng ý bán bản quyền…”
“Tôi biết.” Dáng cười của Tịch Lạc Ninh càng tươi hơn, “Anh khổ cực rồi.”
Dũng khí ít ỏi đến đáng thương trong nụ cười rực rỡ của Tịch Lạc Ninh đã biến mất không thấy chút tăm tích đâu nữa. Chương Tiết im lặng vẽ dấu chữ thập thật to trong lòng.
Tịch Lạc Ninh cùng Chương Tiết đi đến nhà xuất bản Y Minh. Địch Vân còn chưa tới.
Bọn họ được mời vào văn phòng của Địch Vân. Tiêu Duyệt quả thật đối với Địch Vân vô cùng tốt. Phòng làm việc của Địch Vân có hai tầng. Diện tích tương tự một cái biệt thự nhỏ, bên trong có đầy đủ nội thất, ngay cả nhà bếp cũng không thiếu.
Chương Tiết trầm trồ nói: “Không hổ là đại thần.” Đối xử hoàn toàn khác biệt.
Địch Vân nhẹ nhàng đi vào. Khi vào cửa, trên mặt vẫn treo nụ cười, sau khi nhìn thấy Tịch Lạc Ninh thì ngay lập tức mặt xụ xuống, mắng đám người tiếp đón Tịch Lạc Ninh: “Cậu heo hả? Chó mèo cũng cho vào.”
Nhân viên kia cũng thật sự vô tội. Bọn họ đến tìm anh ta để ký hợp đồng, không đưa đến chỗ này thì đưa đến đâu chứ?
Đưa đến nơi khác, phỏng chừng vẫn bị ăn chửi.
Trợ lý Địch Vân nhắc anh ta: “Boss, bọn họ đến kí hợp đồng đó.”
Mắt Địch Vân nhìn Chương Tiết, vung tay lên nói: “Không bán.”
Chương Tiết vội la lên: “Ngài Địch Vân, cái này…”
Địch Vân trừng hắn ta nói: “Cái này cái kia cái gì hả? Không bán chính là không bán.”
Tịch Lạc Ninh cười nhạt, nói: “Địch Vân, chúng ta nên nghiêm túc nói chuyện một chút.” Anh đoán Địch Vân khi nhìn thấy mình nhất định sẽ nổi giận. Không nghĩ tới lại biểu lộ kinh khủng như vậy, còn mắng anh là chó mèo nữa. Tịch Lạc Ninh có xúc động mãnh liệt quật Địch Vân lại rồi trói chặt anh ta vào.
Địch Vân hừ một tiếng, nói: “Không bán. Không có gì để nói cả.”
“Tôi không phải chỉ cái này.” Tịch Lạc Ninh nói tiếp, trên mặt vẫn treo nụ cười như trước.
Địch Vân phất phất tay một cái, lộ ra kiên nhẫn không thể nhịn được: “Những cái khác càng không cần phải nói.”
Tịch Lạc Ninh một phát chụp bàn đứng lên, “Địch Vân, anh không cần tùy hứng như vậy.” Anh chưa bao giờ là người tốt tính, bị mắng còn phải cắn răng chịu đựng, đó đều vì anh để ý Địch Vân. Nhưng Địch Vân kiểu gì cũng không nhìn được cố gắng của anh, khiến anh không nhịn được, lập tức giận dữ vô cùng.
“Tôi tùy hứng!” Địch Vân trừng mắt với Tịch Lạc Ninh, trong mắt tựa như muốn phun lửa, “Tôi chính vì quá hiểu chuyện, mới không trực tiếp đá bay các người ra khỏi cửa đó.”
“Anh nhìn thử một cái đi?”
Địch Vân híp mắt nhìn vệ sĩ phía sau Tịch Lạc Ninh, giễu cợt nói: “Mang theo hai vệ sĩ là rất đắc ý hả?”
“Tôi đắc ý cái gì? Đắc ý không phải anh hả?”
Chương Tiết nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngài Tịch, ngài bớt tranh cãi chút chút…”
Tịch Lạc Ninh hoàn toàn phát điên rồi, trợn trừng nhìn Chương Tiết, quát: “Không có tương lai, bản quyền của anh ta bán cũng phải bán, không bán cũng phải bán.”
Địch Vân chỉ vào Tịch Lạc Ninh nói: “Tịch Lạc Ninh, cậu thật sự càng ngày càng óc heo, càng ngày càng không có tiến bộ. Cậu thật sự cho rằng tôi còn rất yêu thương cậu hả? Sẽ không giết cậu có phải không?!”
Tịch Lạc Ninh bị dẫm vào chỗ đau, thật sự chỉ muốn nhào tới cắn chết tươi anh ta.
Điện thoại Địch Vân đột nhiên reo lên, khiến không khí giương cung bạt kiếm có chút loãng.
Trợ lí nhìn màn hình hiển thị của điện thoại, nói với Địch Vân: “Ngài Diệp gọi tới.”
Tức giận của Tịch Lạc Ninh vừa được nhịn xuống lại tiếp tục bốc cao ngút lên, nghe vậy lập tức nhảy dựng lên quát: “Không cho phép nhận.” Trong lòng đã tự coi “Ngài Diệp” chính là Diệp Quân Trì.
Địch Vân nhướng mà
y nhìn anh, tựa hồ không hiểu sao anh tức giận thế, nhưng vẫn vươn tay nhận điện thoại từ tay trợ lí: “Lấy ra.”
Trợ lí lén nhìn sắc mặt Tịch Lạc Ninh, từ từ đưa điện thoại qua.
Địch Vân nhận điện thoại, nói với trợ lí: “Đuổi bọn họ ra.” Sau đó đến bên cạnh nhận điện thoại của Diệp Quân Trì, vừa đi còn có thể nghe tiếng anh ta. Đây là hai thái độ hoàn toàn khác biệt một trời một vực.
Tịch Lạc Ninh giận đến nỗi đá mạnh vào chân bàn, sau đó hùng hổ dẫn mọi người ra ngoài. Mọi việc phát triển đến mức này, đến phổi cũng vì tức điên mà sưng phù, cũng biết nếu tiếp tục sẽ chỉ làm chuyện tình càng hỏng bét hơn. Anh đi được một nửa lại quay đầu lại quát to với trợ lí của Địch Vân đang đứng bên cạnh: “Anh nhớ nói cho Địch Vân, tôi rồi sẽ có một ngày muốn anh ta… ” nằm khóc dưới thân tôi!
Tịch Lạc Ninh thật sự bị giận đến u mê cả đầu óc rồi, thiếu chút nữa liền thốt ra. May mà có thể thắng lại lập tức, nếu không thực sự sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu.
Tịch Lạc Ninh giận đùng đùng xuống tầng, khí lạnh đen tối quanh thân có thể ngay lập tức giết chết hết thảy vật sống xung quanh.
“Anh tiếp tục quấy rầy anh ta. Anh ta bán cũng phải bán mà không bán cũng phải bán.” Tịch Lạc Ninh lên xe trước rồi hét với Chương Tiết như thế.
Chương Tiết cảm thấy Tịch Lạc Ninh sống chết bướng bỉnh như vậy không có ý nghĩa. Nhưng suy nghĩ lại thì hiện tại Tịch Lạc Ninh đang rất xúc động, lời đang muốn nói hắn ta đều nuốt cả vào bụng.
Tịch Lạc Ninh về nhà, nghĩ thế nào cũng không thể hết giận được.
Đối xử khác biệt như vậy, Địch Vân thế mà lại đối xử khác biệt như vậy!
Hơi bình tĩnh lại chút, thì cảm thấy mình quá không lí trí rồi. Thế mà lại cãi nhau ầm ĩ với Địch Vân nữa. Anh không nên xúc động như vậy, không nên cãi nhau như vậy với Địch Vân.
Trước kia khi ở chung với Địch Vân, cãi nhau còn ít sao? Anh của mười năm sau, thế nào lại vẫn phạm phải sai lầm như thế đây. Địch Vân làm ầm lên, anh cũng ầm theo. Đây không phải là mọi chuyện đã rối loạn càng thêm rối loạn sao?
Tịch Lạc Ninh buồn bực cả buổi, giận đến nỗi không thèm ăn cơm trưa.
Cuối cùng lên trò chơi, lên acc mục sư, khoảng cách gần đây với Địch Vân sợ rằng chỉ còn có cách một cái máy tính mà thôi.
Vũ Trụ Thần Thoại onl. Anh ta trước chạy đến bên cạnh anh rồi dùng kỹ năng “ôm”.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Sao giờ mới về!
Thế mà lại kích động đến nỗi dùng dấu chấm câu cơ đấy! Xem ra thật sự rất nhớ anh.
Tịch Lạc Ninh nhưng không cười nổi, trong lòng rất không thoải mái. Anh rất để ý quan hệ giữa Địch Vân và Diệp Quân Trì, rất để ý thái độ khác biệt Địch Vân dành cho mình với dành cho Diệp Quân Trì.
[Gần] [Mộng Hồi]: Anh cứ ôm tới ôm lui như thế, không sợ người yêu trong hiện thực tức giận hả?
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Ai nói tôi có người yêu
[Gần] [Mộng Hồi]: Không có hả
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Không có, vợ ghen hả
Tịch Lạc Ninh bĩu môi, ghen em gái anh ấy! Nhưng ít nhất cũng biết Địch Vân và Diệp Quân Trì không phải quan hệ kia. Địch Vân cũng không đến độ lừa một người trên mạng đâu.
Nghĩ như thế, Tịch Lạc Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất so với Diệp Quân Trì, quan hệ giữa anh và Địch Vân còn gần hơn một chút. Địch Vân có ý với anh trên mạng, là có thể trong hiện thực cũng có ý với anh.
Tịch Lạc Ninh gọi Văn Hữu lấy điện thoại ra, lục lọi mãi không thấy số của Tiêu Duyệt.
“Tôi muốn số điện thoại của Tiêu Duyệt ở tập đoàn Y Thái.” Nhà xuất bản Y Minh chẳng qua cũng là một cái dưới cờ của tập đoàn Y Thái. Họ còn kinh doanh những cái khác nữa. Tiêu Duyệt những năm gần đây rất phát triển. Không nghĩ tới hắn còn có thời gian để chơi game.
Văn Hữu rõ ràng khựng lại, giống như nghi ngờ tại sao Tịch Lạc Ninh lại cần số điện thoại của Tiêu Duyệt, cả buổi mới phản ứng lại để đi tìm số.
Tịch Lạc Ninh nhìn trò chơi, Vũ Trụ Thần Thoại còn nói nhiều nữa. Hỏi anh thời gian này đi đâu, hỏi anh tại sao không vào trò chơi các loại.
Lại hồi hộp như thế đối với một nhân vật trong trò chơi. Một nhân vật trong trò chơi còn dám quan trọng hơn anh!
Văn Hữu rất nhanh tìm được số điện thoại của Tiêu Duyệt: “Điện thoại công việc của Tiêu tổng, chắc ở chỗ trợ lí.”
Tịch Lạc Ninh cau mày: “Dùng thời gian dài như vậy mới tìm được điện thoại công việc thôi.” Điện thoại riêng của Tiêu Duyệt chắc chắn sẽ không tùy tiện đưa cho người khác. Người xung quanh có quan hệ thân mật với Tiêu Duyệt cũng không nhiều lắm. Tìm được điện thoại công việc của hắn, Tịch Lạc Ninh cũng không thấy kì lạ. Nhưng dùng thời gian dài như vậy mới tìm được điện thoại công việc, năng lực làm việc quả là có chút thấp.
Văn Hữu nghe vậy gật đầu như giã tỏi, biểu thị lần sau sẽ chú ý.
Tiêu Duyệt nhận được điện thoại của Tịch Lạc Ninh, không thể che giấu được vẻ rất kinh ngạc: “Tịch Lạc Ninh? Tại sao đột nhiên nghĩ gọi điện cho tôi thế?”
Tịch Lạc Ninh hừ một tiếng. Anh mua bản quyền của Địch Vân, chuyện cãi nhau với Địch Vân cái kiểu, Tiêu Duyệt tại sao có thể không biết chứ. Nhưng hắn muốn giả ngu, Tịch Lạc Ninh cũng không cố ý bóc trần, chỉ nói: “Trợ lí của cậu làm việc quá chậm.” Để anh đợi những một phút lận.
Tiêu Duyệt đối với chỉ trích của Tịch Lạc Ninh rất im lặng, không nói gì.
Tịch Lạc Ninh không muốn nói nhảm với hắn, nói thẳng: “Tôi thích Địch Vân.”
Đầu kia Tiêu Duyệt có một tiếng vang rất to, hình như là cái ly bị đổ, cách một lát mới có tiếng nói: “Cậu thích cậu ấy nói với tôi làm gì?”
“Có chút việc muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Quan hệ của anh ta và Diệp Quân Trì.” Địch Vân nói không có người yêu Tịch Lạc Ninh tin, nhưng sự tồn tại của Diệp Quân Trì vĩnh viễn khiến anh để ý. Lại không thể trực tiếp hỏi Địch Vân, Tịch Lạc Ninh không thể làm gì khác đành tới hỏi Tiêu Duyệt.
Tiêu Duyệt ngừng chút mới nói: “Giống cậu với Địch Vân.”
Tịch Lạc Ninh khó chịu quát: “Giống nhau? Tại sao lại giống được? Nó là mối tình đầu của Địch Vân sao?…”
Tiêu Duyệt ở đầu kia không nói chuyện.
Tịch Lạc Ninh giận quá gầm loạn một trận, rốt cuộc bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Cậu nói hai người họ từng là người yêu?”
“Đúng.”
“Hừ!” Tịch Lạc Ninh lại càng không thoải mái. Cũng từng là người yêu. Địch Vân đối xử khác biệt như vậy thật sự quá rõ ràng, anh còn là mối tình đầu đây này.
Tiêu Duyệt rốt cuộc cũng cẩn thận suy nghĩ. Lấy tính cách kiêu ngạo của Tịch Lạc Ninh chắc chắn sẽ không biểu lộ bậy bạ, thích Địch Vân xem như ăn lại cỏ cũ. Nếu Tịch Lạc Ninh nói điều này với người thứ ba là mình, tâm ý của Tịch Lạc Ninh hoàn toàn không cần phải nghi ngờ, chỉ sợ sẽ có hành động.
Chỉ là quá đột ngột, khiến Tiêu Duyệt cảm thấy khó hiểu.
Chẳng lẽ chuyện cách mấy năm rồi Tịch Lạc Ninh đột nhiên tỉnh ngộ, bản thân vẫn còn yêu mối tình đầu sao?
Tiêu Duyệt vì suy nghĩ này mà rùng mình một cái, không khỏi hỏi: “Đã nhiều năm như vậy, cậu cùng cậu ấy cũng đổi mấy lần người yêu rồi, tại sao đột nhiên…”
“Cậu là Thản Nhiên Tiêu Sái hả?” Trong lúc Tiêu Duyệt hoàn toàn không kịp phản ứng, Tịch Lạc Ninh lại tiếp tục: “Tôi là Cà Phê Mất Khống Chế.”
Tiêu Duyệt một lúc lâu mới nói: “Tôi có phải nên cảm thấy may mắn bản thân không uống nước không?”
“Chắc là may mắn. Có thể sống lâu thêm vài năm.”
“Tôi có thể sống trên trăm tuổi.”
Tịch Lạc Ninh lành lạnh nói: “Nếu mỗi lần kinh ngạc cậu đều may mắn bản thân không uống nước, có thể sẽ không chết trẻ đâu.”
“Cậu giống như rất hi vọng tôi chết trẻ.”
“Cậu thế mà cũng biết.” Tịch Lạc Ninh kinh ngạc nói.
“…”
Tiêu Duyệt nhắc nhở anh: “Cậu muốn theo đuổi Địch Vân, tốt nhất nên ôm đùi tôi.”
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh.
“Thế nhưng, tỷ lệ cậu đi ôm đùi không lớn. Tôi không cho là cậu có sức quyến rũ để Địch Vân sẽ một lần nữa yêu cậu.”
“Cút.” Tịch Lạc Ninh tốn hơi thừa lời: “Tôi không theo đuổi được anh ấy tâm trạng sẽ không tốt, tâm trạng không tốt sẽ thích tìm người để bắt nạt.”
“… Không uy hiếp được tôi đâu.”
“Không uy hiếp. Chỉ là ăn ngay nói thật.”
Tiêu Duyệt biết đó là lời nói thật: “Vậy cậu không cần báo cáo với tôi.”
“… Mấy năm không gặp, tài ăn nói tốt hơn nhiều đó.”
“Vì đối phó với người cố tình thích gây sự ấy mà.”
Tịch Lạc Ninh nói: “Đừng nói tôi là một trong những người đó.”
“Cậu thấy sao?”
Tịch Lạc Ninh cười nói: “Người nào muốn chơi game còn kéo theo Địch Vân đến, quyến rũ tôi.” Trước đây anh hoàn toàn không một chút nghi ngờ gì về Địch Vân. Ai bảo Địch Vân lại đòi chơi nhiệm vụ vợ chồng với anh, ai bảo Địch Vân chủ động quan tâm anh, ai bảo Địch Vân nhìn trộm anh, ai bảo Tiêu Duyệt đi theo nói một vài lời mờ ám chứ.
Tiêu Duyệt không biết nói gì nữa, một lúc lâu sau mới nói: “Cái gọi là nghiệt duyên a nghiệt duyên.”
“Nghiệt duyên cũng là duyên.”
Tiêu Duyệt đột nhiên cười rộ lên: “Thật khó tưởng tượng cậu lại một lần nữa thích Địch Vân.”
“Có ý gì?”
“Không có gì. Chỉ là tốt nhất cậu nên suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói cho cậu ấy.”
“Hả?”
Tiêu Duyệt đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Tôi biết cậu thực sự thích cậu ấy. Trước kia cậu cũng thương. Nhưng kết quả thì thế nào? Hai người tính cách không hợp, gặp nhau liền cãi nhau um cả lên. Trước kia cãi nhau ném tung cả ngọn núi, hiện tại cũng có thể lật tung cả dãy núi. Nói thật với cậu, mấy năm nay tính Địch Vân càng khó, cậu có thể chịu được không?”
“Vậy thì sao?” Tịch Lạc Ninh không thèm để ý nói. Anh không nghĩ kĩ sao? Anh thậm chí còn định bóp chết đoạn tình cảm này kìa. Nhưng biết chuyện Địch Vân ở chung một chỗ với Diệp Quân Trì, Tịch Lạc Ninh lại rất để ý. Mới nãy Địch Vân cố ý phớt lờ anh để nghe điện thoại của Diệp Quân Trì, Tịch Lạc Ninh tức giận đến thiếu chút nữa lao về phía trước, trói chặt Địch Vân lại, quẩy về nhà mình, giam lại. May mắn là anh vẫn còn chút lý trí.
Vô số sự thật chứng minh, anh không buông Địch Vân ra được, không muốn nhìn thấy anh ở cùng với người khác. Tính do do dự dự này không phải tác phong của anh.
“Hi vọng cậu suy nghĩ cẩn thận, nếu không cả hai người sẽ đều bị tổn thương.”
“Bớt nói linh tinh, tôi bận lắm.” Diệp Quân Trì cùng Địch Vân từng là người yêu vượt quá dự liệu của Tịch Lạc Ninh. Bây giờ anh làm gì còn tâm trạng lề mề với Tiêu Duyệt chứ?
Tịch Lạc Ninh quyết định ngả bài, có được hay không về sau sẽ biết.
Tiêu Duyệt nhìn điện thoại đã bị dập, im lặng không nói nên lời. Cậu bận rộn còn gọi điện cho tôi làm gì?
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Nếu không nói gì tôi hôn em đó
[Gần] [Mộng Hồi]: Đừng lợi dụng ăn đậu hủ tôi
Mới vừa rồi Vũ Trụ Thần Thoại gọi anh, thấy anh không trả lời.
Kỹ năng ôm, hôn đều đã dùng, anh đều thấy được.
Nếu như bên trong có kỹ năng đẩy ngã, chỉ sợ anh ta cũng dùng.
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ, cuối cùng em để ý anh rồi
[Gần] [Mộng Hồi]: Ừ
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ sao không gọi điện thoại cho anh
[Gần] [Mộng Hồi]: Anh cũng có gọi cho tôi đâu! Đừng ở trên đường lớn hôn tôi
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vậy chúng ta vào phó bản hôn nhau đi
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vợ ơi, em chưa cho anh số điện thoại
[Gần] [Mộng Hồi]: Đã cho, anh không nhớ thôi
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]:…
[Gần] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Vậy em đưa anh một lần nữa đi. Đảm bảo sẽ nhớ mãi không quên
[Gần] [Mộng Hồi]: 135XXXXX
Một phút đồng hồ sau, điện thoại bên cạnh kêu như quỷ khóc.
Địch Vân ở đầu bên kia tâm trạng vô cùng tốt kêu: “Vợ ơi.”
“Ừ, là tôi.”
Địch Vân nghe được giọng của anh, rõ ràng ngây ngẩn cả người.