Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 86: Khách không mời mà đến


Đọc truyện Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang – Chương 86: Khách không mời mà đến

Sến quá! Anh đủ rồi đó!

Kiều Lân chặt bốn giò heo lớn thành khối nhỏ, tuy heo không nhỏ, nhưng số lượng tóm lại không nhiều lắm. Thật ra chân giò có thể đi mua, có điều theo ý của anh, là phải đem xác con BOSS làm như mánh lới, ít không phải vấn đề, nhưng nguyên liệu nhất định phải thống nhất. Bọn họ giờ cũng không có thời gian đi đánh Lục Dị cốc lần nữa.

Giò heo nếu muốn ngon lại dinh dưỡng vô cùng đơn giản. Mọi người cũng đừng trông cậy ông chủ Kiều có thể tốn thật nhiều tâm tư như Tiểu Ngư, đấy không phù hợp với giá trị quan của ổng. Dù sao, chỉ cần vợ ổng cảm thấy ngon, ổng đã cảm thấy bản thân thành công rồi. Dinh dưỡng trong mónđậu nành hầm giò heo rất dồi dào. Giò heo không có bao nhiêu thịt, nhưng lại giàu collagen. Muốn hầm mềm vẫn cần một khoảng thời gian nhất định. Xắt hành thành nhiều đoạn nhỏ, gừng đập dẹt thái miếng, thả hai loại gia vị vào nước trong trong nồi bật lửa nhỏ bắt đầu hầm, miễn là trước khi ra nồi rải muối và bột gà là thành.

Đầu heo sau khi đã nấu chín thì cạo thịt xuống, một nửa đem đi om, hương vị thơm nồng đậm đà, là món ăn chung với cơm. Một nửa khác thì xắt thành miếng sắp ngăn nắp trong bát lớn, sau đó nhỏ nước tương, thêm tỏi băm, hành băm và vụn rau thơm vào, đặt trong ***g hấp tầm mười phút, tiếp đến phân ra chén nhỏ, vảy dầu mè lên là ổn. Nói thật, Tiểu Ngư rất ghét món này, rất ngấy, nhưng ngại Tiểu Hỉ Tử nhà mình làm tương đối dụng tâm, nếm hai cái xong lại nhịn không được bẻ bánh mì, kẹp thịt đầu heo hấp vào, một mình một hơi tiêu diệt hết. Ăn vào rất không tệ.

Hai giò trước bị bệ hạ chế thành chân giò hầm dầu đỏ. Thả hành gừng dùng nước trong nấu chín giò, sau đó tách xương, chặt thành hai nửa. Phủ một lớp xì dầu tô màu cho lớp da, lại bật bếp chiên lên, đợi phần da heo chuyển thành màu đỏ thì lập tức vớt ra ngoài. Bởi vì chân giò BOSS quá lớn, cho nên Kiều Lân làm xong liền chặt hai cái giò thành bốn phần, còn sắp đống này đầy cả bát lớn, khiến mấy khía dao cắt trên thịt đều co rút lại.

Thả hành thái mỏng, gừng, tiêu, bát giác lên trên thịt, sau đó đổ vào nước tương và nước canh nấu giò, lại cầm bát lớn để trong ***g hấp hấp. Về phần hấp nhiêu lâu hai người họ cũng không canh đúng chuẩn. Thứ nhất là giò quá lớn, thịt dày, thứ hai là thịt BOSS là thịt heo rừng, không biết có khác biệt gì với thịt heo nhà không. Vì thế cứ vậy mà thử. Có điều sau hai mươi phút mở ***g hấp ra, hiệu quả cũng không tệ lắm. Mùi thịt xông thẳng vào mũi, độ nóng hầm hập khiến Tiểu Ngư lo lắng thay tay Kiều Lân. Tuy úp ngược cho vào mâm không mấy tốn sức, nhưng lại khó ứng phó với những thứ lớn. Cuối cùng vô cùng cẩn thận cũng bị dính lên người, cũng may trong trò chơi không lưu lại vết bẩn, không thì chỉ sợ khó tẩy rồi, toàn là dầu mỡ không!

Hai cái giò chia năm tổ dĩa, một dĩa còn có một miếng thịt. Dựa theo lời ông chủ Kiều nói, thế này là đủ. Tiểu Ngư nghĩ cũng đúng, thịt heo nhìn nhiều, khó tránh thấy ngấy miệng đôi chút, bớt một ít, trong mắt cũng bớt đi cảm giác béo ngậy.

Giò sau bị làm thành giò thủ. So với giò hầm dầu đỏ, Tiểu Ngư rõ ràng thích món này hơn. Vì thế hai người trộm giữ lại một nửa phần thành phẩm, đương nhiên là để thỉnh thoảng ăn vặt. Đúng, mấy người không hề nhìn lầm, bọn họ là người có thể xem thịt thành đồ ăn vặt. Cũng may giò thủ ăn không ngán.


Ông chủ Kiều hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng thịt heo vẫn còn khá nhiều. Thịt luộc, thịt xào, tẩm bột chiên, phi lê chiên, sốt xương sườn, kho tàu vân vân vân. Tóm lại là để xử lý hết nguyên con heo thành đồ ăn, Tiểu Ngư và Kiều Lân phải tốn ròng rã hai ngày trò chơi.

Chờ dứt điểm hết cả đống lớn, Tiểu Ngư vô cùng chân thành nói với Kiều Lân đồng chí: “Một tháng tới, tôi sẽ không muốn ăn thịt heo. Ngày mai về anh còn muốn ăn sườn nướng mật ong không?”

Ông chủ Kiều trầm tư một lát, cuối cùng thở dài: “Thôi vậy. tháng sau ăn. Lát nữa anh out gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ chuẩn bị chút món nấm, anh cũng ăn đủ rồi.”

Tiểu Ngư thay bố y nằm nhoài trên giường lớn, giường này tuy không thoải mái như cái trong phòng ngủ ở lãnh địa bang hội, nhưng độ lớn nhỏ cũng tầm tầm nhau. Hơn nữa, ở đây nằm trên giường còn có thể mở cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, mà “ký túc xá” lãnh địa bang hội lại không có công năng này. “Lân, cuối tuần này hay anh cứ theo đoàn đánh phó bản lớn đi. Khi trước không phải đã nói rồi sao, lúc anh không đánh bản thì mang tôi đi thăng cấp. Giờ tôi hơn 60, cũng không sốt ruột max cấp ngay tức khắc. Trang bị của anh không phải còn thiếu hai kiện à.”

Nằm ngửa trên giường, ông chủ Kiều bận bịu hai ngày liền cũng cảm thấy lúc này vô cùng thoải mái thích ý. “Nói tới lúc chúng ta mới quen biết nhau, anh chỉ là muốn cọ cơm ăn đồ ngon em làm. Bây giờ sao giống được, em là bà xã anh, sao anh có thể bỏ rơi em một mình đi đánh bản.”

Tiểu Ngư bĩu môi: “Bớt nói nhảm, tôi cũng không muốn mỗi ngày liều mạng thăng cấp. Dạng chậm rãi đánh từ tốn lúc đầu của chúng ta mới là kiểu tôi thích nhất. Anh đi train với tôi như vậy, đã bao lâu không được đánh bản rồi, không ở cùng tôi vài tiếng cũng không chết ai.”

Kiều Lân thở dài: “Ai nói không chết. Không cùng một chỗ với em, anh sẽ không thở được.”


Tiểu Ngư ngồi dậy giả nôn mửa: “Sến quá! Anh đủ rồi, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó. Giờ tôi thấy làm gì trong trò chơi cũng phải vội vội vàng vàng. Tôi thích chơi [Sơn Hà], nhưng tôi lại càng thích thong dong mà chơi. Anh cứ thế khiến tôi bị áp lực rất lớn.”

Kiều Lân nghiêng người qua kéo Tiểu Ngư vào lòng. “Tiểu ngu ngốc, anh không đi đánh bản với đoàn khác kiếm trang bị, chính là vì anh sau này nhất định phải cùng em tổ chức một đoàn đội đánh bản hưu nhàn. Nếu anh vì trang bị mà đánh bản vài ngày với bọn họ rồi chạy mất, vậy thì rất không đạo đức. Người cùng bang hội cũng không thể làm như vậy. Hơn nữa, anh cũng không cần mặc toàn trang bị đỉnh cấp mới lợi hại. Trang bị tuy còn thiếu hai món, nhưng nó vốn chẳng phải là hàng tầm thường. Cho nên anh không vội, em cũng đừng gấp. Phương châm chính của chúng ta sau này chính là kiếm tiền, quét hàng hóa, làm nhiệm vụ, thăng cấp, làm đồ ăn ngon!”

Cuộn người trong lòng Kiều Lân, Tiểu Ngư thấp giọng nói: “Tổ chức đại đoàn cần hai mươi người. Phiền phức quá.” Cậu tính tính một lúc, nếu không có Không Cho Sờ và Giải Giáp, mười người lại ít đi vài người. Trình Đại Hổ nhất định là không thoát đoàn rồi, mặc dù y là Phó bang chủ Bá Long Trang nhưng cũng phải chiếu cố vợ y trước. Nếu là đoàn hai mươi người, vậy bọn họ thiếu rất nhiều đây.

“Cộng thêm Râu Quai Nón, kéo thêm vài người bang chúng ta, sau này lại mở rộng thêm vài người là được. Em cũng không max cấp một sớm một chiều liền được. Thôi, đừng suy nghĩ nữa. Ngày mai khai trương, cứ để mọi chuyện cho anh, em ngủ một chút đi.”

Kênh thế giới ban đêm cũng đã có người không ngừng đăng tin tức quảng cáo.

Tuy mở một nhà hàng cấp ba không phải là đại sự long trọng cỡ nào, nhưng người thế giới kinh ngạc nhất chính là, Cẩm Lân đường trước nay toàn tập thể gian thương chỉ vào không có ra cư nhiên lại khai trương mở tiệc ăn thử miễn phí! Cho dù nếm không được bao nhiêu món, chỉ tính chiếm được món hời từ “Cẩm Lân đường” đã rất có hiệu quả oanh động rồi. Hơn nữa Phi Long bang và Bá Long trang còn ngỏ lời chúc mừng, những người đã từng mua đồ ăn tự chế của Tiểu Ngư lại không tiếc khen ngợi, mọi người càng mong đợi hơn. Đến nỗi còn có một vài người nhàm chán nhàn rỗi cố ý chạy tới dạo quanh bản đồ phụ cận Yến Kinh.

Thật ra, ngoại trừ tiệc ăn miễn phí của Tiểu Ngư, đồ ăn của những người khác cũng được giảm giá tiêu thụ. Ngày đầu tiên giảm 20%. Cho nên cũng hấp dẫn không ít người đánh bản muốn mua thức ăn hệ thống cao cấp. Điều này cũng dẫn tới ngày hôm sau khai trương, tiếng bắn pháo và tiếng ồn ào của đám người chấn động lỗ tai Tiểu Ngư suýt điếc.


Hiệu quả ăn thử rất không tồi. Mỗi người ăn xong ánh mắt đều lóe lóe sáng. Mấy món ông chủ Kiều làm cũng rất được hưởng ứng. Vẻn vẹn chỉ trong một tiếng, thức ăn trên bàn ăn thử đều bị cướp sạch. Người chưa nếm vĩnh viễn luôn đông hơn người nếm rồi, vì thế bên ngoài cũng bắt đầu có người ầm ĩ. Chỉ là ngại người Bá Long trang đứng gần đấy, vị nữ vương bệ hạ Thiên Ngoại Phi Tiên và bọn Tiểu Ngư đứng chung một chỗ, người có đầu óc thấy không chiếm được tiện nghi liền quay đầu rời khỏi. Còn lại chính là những người chờ mua đồ. Đương nhiên cũng có một ít người là muốn thuê quầy, Ngư Nhân cư ra tay thế này, ít nhất trong một đoạn thời gian ngắn sẽ khá phát đạt, người làm thức ăn tự nhiên cũng muốn bán nhanh, bán trên giá.

Hồng Điệp Tri Thu ứng phó việc này vô cùng thuận buồm xuôi gió. Nhiệm vụ chính của hắn ở Bá Long trang vốn cũng là phụ trách quản lý tửu lâu, bây giờ chỉ xử lý một tiệm nhỏ cấp ba, quả thật là dao trâu mổ gà. Có điều hắn vẫn cẩn thận lựa chọn những người gửi bán. Đồ khó ăn sẽ phá hư thanh danh cửa tiệm, cho nên tuyệt đối phải kỹ lưỡng. Hắn cũng không tin những người gửi bán đều có thủ nghệ không tồi. Để tránh phiền toái, nếm thử vẫn là tất yếu. Bởi thế, Trình Đại Hồ liền chủ yếu phụ trách mục ăn thử.

Nhìn cửa tiệm ồn ào náo nhiệt, Tiểu Ngư thật vui vẻ. Ông chủ Kiều ngược lại chẳng có cảm tưởng gì sâu sắc. Kiếm không được bao nhiêu là tất nhiên, bán đồ ăn là một thú vui, so với tiền lời bán một tiểu viện làm nhà ở có biết bao chênh lệch. Nhưng bà xã vui anh cũng vui vẻ. Bây giờ trong lòng anh suy nghĩ là, Tiểu Ngư nhà bọn họ sao có thể cung ứng vô hạn lượng được, không những bản thân mình và Tiểu Ngư bận rộn làm ăn, không phù hợp với kiểu cách hưu nhàn của Tiểu Ngư, lại còn gây cản trở tới cuộc sống đằm thắm của mình và bà xã. Ừm, vẫn nên một tuần cố định thảy một đống đồ ăn đi. Có thể làm lúc rảnh rỗi, cuối cùng tập trung treo lên.

Ông chủ Kiều bên này vừa quyết định xong. Bên ngoài chợt có hai người bước vào. Một nam một nữ, một xa lạ, một thoạt nhìn hơi quen mắt.

Cô gái kia nhìn lướt qua màn hình quầy gửi bán của Tiểu Ngư, sau đó quay đầu nói với chàng trai: “Anh Đạt, mua hết đi.”

Chàng trai nọ chẳng ậm ờ gì, bước lên, mua hết mấy tổ đồ ăn còn dư lại không nhiều lắm. Thật ra thức ăn trên quầy Tiểu Ngư không nhiều, bên trong còn có một vài sản phẩm thịt BOSS. Sở dĩ không bị đoạt rỗng hết là vì Kiều Lân quy định giá cả khá cao. Hành động trực tiếp của người này trực tiếp khiến cho quầy Tiểu Ngư trống huơ trống hoác.

Kiều Lân mới đột nhiên nhớ ra cô gái là ai. Phấn Đóa Đóa, cô ả lúc trước mình kéo chung với Thanh Ninh làm nhiệm vụ. Sau này Thanh Ninh vẫn theo anh và Tiểu Ngư vào bang hội, cô ả này lại không thấy đâu. Vừa nhớ tới chuyện này, anh cũng nhớ tới chuyện cô ả này mặt mày làm nũng. Trong lòng tự nhiên không muốn gặp mặt.

Phấn Đóa Đóa nhìn thoáng qua Kiều Lân, thẳng thắn bước tới trước mặt Tiểu Ngư: “Anh Tiểu Ngư, còn nhớ em không?”


Tiểu Ngư nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhớ lại. Thật ra nhớ được hoàn toàn là vì trừ những người quen thuộc, tổ đội với người lạ cũng chỉ có vài lần. Cô gái này hẳn là tới chúc mừng bọn họ. “À. Hình như hồi trước đã tổ đội cùng làm nhiệm vụ.”

Phấn Đóa Đóa lập tức cười gật đầu: “Đúng đúng đúng! Anh Tiểu Ngư không quên em thật tốt! A, anh sao lại mới hơn 60 vậy! Anh xem, em max cấp rồi.”

Tiểu Ngư xem xét cấp bậc của Phấn Đóa Đóa, quả nhiên đã max. Râu Quai Nón thường cùng đi train level với mình đến bây giờ chỉ mới 80, cô gái này thì đã max. Xem ra nhất định không phải làm mỗi nhiệm vụ là được. Kiểu khoe khoang này không lợi hại mấy. “Cô rất nhanh, tôi không bằng được.”

Phấn Đóa Đóa nhìn Kiều Lân: “Đúng vậy. Anh Tiểu Ngư có Hỉ ca ca chiếu cố, max hay không max cấp cũng không sao cả. Xem nào, đây không phải mở được quán ăn rồi sao, thật hâm mộ nha.”

Bên cạnh có rất nhiều người, lời “khách sáo” của cô ả này thật sự quá chối tai. Ít ra Tiểu Ngư nghe xong cực kỳ không vui. Khi trước cậu đã ngứa mắt nhìn cô nàng nũng nịu với Kiều Lân, bây giờ vừa nghe cô ta nói thế, lập tức liền nhíu mày. Cậu thật muốn nói một câu đuổi cô ta ra, nhưng lại thấy việc này quá mất mặt. Cho nên nhất thời không tìm được từ gì để ứng đối.

Ông chủ Kiều nghe xong lập tức liền bốc hỏa, tiến lên một bước vừa định mở miệng. Nhưng em gái Thanh Ninh bên cạnh đã giáng đòn phủ đầu trước: “Cô cũng đâu kém cạnh gì! Tuy không có tiệm ăn, nhưng hai quầy thức ăn của Tiểu Ngư không phải đã đều bị anh gì gì đó của cô mua sạch rồi à. Tiểu Ngư ở đây làm hai quầy còn phải tự lực cánh sinh. Cô thì tốt rồi, uốn éo lên giọng tí đã có người bỏ tiền mua đồ cho. Tôi ngược lại cảm thấy Tiểu Ngư nên “hâm mộ” cô hơn!”

Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo đánh lôi đài, trừng phạt đám pháo hôi nhàn chán tí.

Vội vàng gõ truyện, lỗi chính tả đương nhiên sẽ có rất nhiều. 55555555 Cảm ơn mọi người bắt sâu! Tiếp túc đi gõ thú nhân…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.