Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang

Chương 16: Gặp mặt là duyên phận


Đọc truyện Võng Du Chi Hảo Thụ Sợ Sàm Lang – Chương 16: Gặp mặt là duyên phận

Tôi cảm thấy khả năng anh quăng tôi ra nước ngoài làm hắc công không cao

Vì hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Ngư đồng học phải bi đát mò xuống Bích Tây hồ. Hồ nước trong suốt thấy tận đáy, chất lượng như vậy sau quá trình khôi phục sinh thái trong hiện thực tương đối hiếm thấy, tiếc rằng, đối với một người không bao giờ bơi lội mà nói, đem đầu ngụp vào trong nước cần phải có một dũng khí rất lớn, mặc dù đây là trò chơi… Cũng may bang chủ bệ hạ không thật sự để một mình Tiểu Ngư xuống nước, đương nhiên hai người cũng không ngốc đến nỗi cởi trang bị, dù rằng Kiều Lân đồng chí vẫn luôn hy vọng có thể nhìn thấy dáng người đầu bếp nhỏ của anh rốt cuộc như thế nào. Có điều, bộ dáng và dáng người trong trò chơi đều đã được hệ thống cải tạo qua, khẳng định khác biệt nhiều so với trong hiện thực, anh càng chờ mong đến cuối tuần. Uhm, trước cuối tuần nhất định phải khiến đám nhàn rỗi kia đánh hết phó bản, không thể để ảnh hưởng đến việc mình đi tiếp cận ái phi! Quyết định vậy đi!

Cảm giác hoàn toàn tiến vào trong nước không thể dùng từ tốt để hình dung, Tiểu Ngư chỉ cảm thấy từng lỗ chân lông toàn thân bị khí lạnh xâm nhập, một nửa là do khẩn trương, một nửa khác là hồ nước này không có chút ấm áp nào. “Không biết trò chơi có ôn tuyền (suối nước nóng) hay không.” Cậu bất giác nói ra những lời này, nói xong lại giật mình nhảy dựng, cho rằng nước sẽ vào miệng, kết quả tựa như đang đi trên đất bằng, làm cho cậu 囧 chết khiếp.

Bang chủ bệ hạ cười gật đầu: “Có vài chỗ, chờ khi thăng cấp đến cấp nhất định tôi sẽ mang cậu đi ngâm. Mau nhìn, bên kia có một con!”

Nhìn theo hướng bang chủ bệ hạ chỉ tới, Tiểu Ngư rất nhanh phát hiện một con cá chép vàng, khi nhìn con cá chép này trên mặt nước thì không rõ lắm, hiện tại nhìn trực tiếp thật sự khiến người ta mất hồn. Nó lớn dài khoảng bằng cánh tay của mình. Này không phải là cá chép tinh sao? Thật sự không phải? Cũng may, trông kinh khủng như vậy nhưng thanh máu không nhiều. Huy động Liễu Diệp đao chém mười nhát, thanh máu của đại cá chép đồng chí cứ như vậy không còn. Tiểu Ngư định tiến lên ôm lấy “thi thể” cá chép, nhưng cậu vừa chạm vào, thi thể to lớn liền biến mất, trong tay xuất hiện một con cá chép “nhỏ” màu vàng hơn 30cm đang vui vẻ quẫy quẫy. Nhìn thuộc tính, là vật phẩm nhiệm vụ. Tiểu Ngư hắc tuyến. “Đây là muốn mình đánh tới khi nó thành con nhỏ sao……”

Bệ hạ nghe xong cười ha ha: “Ái phi thật giỏi, đánh cá chép tới nỗi sinh con.”

Tiểu Ngư hung tợn nhìn về phía bang chủ bệ hạ, ý tứ trong mắt thực khinh bỉ rõ ràng.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, kế tiếp dễ làm. Quan trọng là vượt qua chứng sợ hãi nước, Tiểu Ngư lần đầu tiên ở trong nước cảm giác niềm vui “bơi”. Không cần học tập phương pháp bơi lội để thở, chỉ cần suy nghĩ thân thể tiến về phía trước là tự động thực hiện tư thế bơi tới, thật sự khá dễ dàng a. Tuy cậu lần nữa cảm thán địa phương này không thực tế, nhưng cậu thích chuyện không thực tế như vậy. Chẳng những có thể biết được cảm giác vẫy vùng trong nước, cậu còn phát hiện trong hồ có nhiều thứ gì đó thật khó lường. Có bao nhiêu khó lường? Kỳ thực cũng không có gì, chính là một con trai thật lớn, còn có một con tôm nước ngọt nhưng là quái, đương nhiên trong hồ không có khả năng chỉ có một loại cá là cá chép vàng, chủng loại không nhiều nhưng phong phú, nhưng cá nước ngọt cơ bản đều đầy đủ hết. Muah hahaha, Tiểu Ngư một bên vui vẻ cười, một bên lia Liễu Diệp đao tứ tung, chém tới đám cá tôm lớn nhỏ……


Bang chủ bệ hạ đứng nhìn một trận hắc tuyến…

Hai mươi đuôi cá chép vàng khoảng hai ba giờ thời gian trò chơi mới làm xong. Bởi vì tốc độ hành động trong nước không nhanh, hơn nữa cứ cách ba phút đồng hồ là phải trồi đầu lên để hô hấp một hồi. Thật ra cũng không tốn nhiều thời gian như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do Tiểu Ngư đồng học vừa làm nhiệm vụ vừa bắt cá, thuận tay thí nghiệm Bào Đinh thuật trong hồ nên mới trì hoãn lâu như vậy.

Ngoài vật phẩm nhiệm vụ ra thì thu hoạch vẫn có chút phong phú, nhưng có vài điểm làm cho Tiểu Ngư thực buồn ngực. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, cá chép vàng trở thành trạng thái không thể công kích, nói cách khác, cậu không thể nào bắt lại hầm canh. May mắn thu hoạch những thứ khác không ít, lúc dùng Bào Đinh thuật lên con trai cư nhiên nhận được một viên trân châu, bang chủ gian thương xác nhận, trân châu này có thể bán ra ít nhất 50 ngân, Tiểu Ngư đồng học hoan hô nhảy nhót. Có điều, sau khi cậu bào đinh hơn 20 con trai vẫn chỉ thu được một viên này, cậu liền bực bội bỏ qua.

Thành quả như sau: 5 con cá lóc, 4 con cá trắm, 5 con cá mè, 10 con cua, thịt trai sau khi bào đinh được 27 phần, 10 con cá chạch là do bào đinh cá khác nên thu được. Cho nên sau khi nghiệm chứng con cá trắm bự thứ mười biến thành cá chạch, cậu liền cự tuyệt tiến hành bào đinh với các loại cá khác. Vì thế, kỳ thật buồn nhất là không thể được vật nào khác có phẩm chất như ngọc trai……

Tiểu Ngư nhìn một chút, hiện tai bản thân học được kỹ năng nấu nướng. Trừ bỏ bánh bao chay, bánh bao nhân thịt, salad khoai tây, khuấy đậu khô, nước sôi để nguội thì không làm được cái khác. Cậuxem xét thịt trai và cá trong túi trữ vật, xem ra chỉ có thể tự mình làm ra sau đó mang đi bán, hết hi vọng luyện tập kỹ năng.

Lên bờ, quần áo không có cảm giác bị dính nước, ngược lại khi được ánh mặt trời chiếu tới, Tiểu Ngư cảm thấy ấm áp hơn khi ở dưới nước. Đối với độ ấm có chút biến hóa này, cậu thực hài lòng.

Đem hai mươi đuôi cá chép vàng bỏ vào thùng đặt trong túi trữ vật, cái này giống y như chiếc túi Doraemon đeo trước bụng, nhìn thiệt thích. Nếu trong hiện thực ai có thể có vật thế này, như vậy rất tiện lợi, giảm được vật chứa trong ba lô khi đi du lịch!

Bang chủ bệ hạ dắt theo Tiểu Ngư đi về trấn, lúc này trong trò chơi, thái dương sắp lặn xuống. Từ lúc mình gặp phải Tiểu Ngư đến giờ đã được ba ngày trò chơi, kỳ thật trong hiện thực chỉ mới trải qua ba giờ. Hiện tại thời gian hệ thống biểu thị đúng bốn giờ chiều, xem ra một giờ nữa phải logout. “Tiểu Ngư Nhi, ngoạn trò chơi một ngày nữa, năm giờ tôi phải logout. Cậu mới chơi ngày đầu đừng để muộn quá.”


Tiểu Ngư đang hưng trí bừng bừng, nghe thấy Kiều Lân bảo năm giờ phải logout, liếc mắt nhìn hệ thống biểu thị thời gian hiện thực, thì ra mình đã bên cạnh nhân tài này ba giờ a! Cậu không thể không một lần nữa cảm khái thời gian hệ thống hư cấu này trong trò chơi thật sự rất thật. “Ừm, anh cứ lo cho công việc của anh đi, buổi tối tôi cũng phải tự làm cơm, chơi thêm một giờ cũng logout luôn, dù sao vẫn còn một ngày trong trò chơi, không cần vội vàng gia nhập môn phái. Lát nữa giao nhiệm vụ xong, tôi muốn vào lãnh địa bang hội làm mấy con cá, đến lúc đó bán đi đổi lấy chút tiền. Anh xem được không?”

Kiều Lân gật đầu: “Được. Cậu cũng thấy, phòng bếp bang tôi là cao cấp nhất, có hơn hai mươi bếp lò, trở về cậu tùy tiện chọn một bếp mà sử dụng. Có điều nếu cậu muốn bán đồ ăn, cần phải đi tiệm tạp hóa mua chén bát với dĩa. Không đắt lắm, một bộ là 99, trên cơ bản không có ai trên người đều chuẩn bị một bộ chén một bộ dĩa cả.”

“Còn phải mua chén bát sao! Vậy có phải ăn xong thì phải rửa sạch không?” Tiểu Ngư nhíu mày hỏi.

Bang chủ bệ hạ trả lời: “Nghĩ cái gì đâu không, sử dụng xong một bộ thì xài bộ khác. Đồ ăn trên chén bát được bán đi ăn xong sẽ được hệ thống thu về. Đây là dạng vật phẩm tiêu hao, giống như ống trúc dùng để nước sôi để nguội cậu nhận được ở tân thủ thôn.”

Tiểu Ngư sáng tỏ: “Ý tưởng này thật là nhất cử lưỡng tiện, bằng không trên kênh thế giới đều tìm người rửa chén rửa bát thật đúng là 囧 chết.”

Trên đường đem một đống lớn nhiệm vụ vật phẩm giao cho người ủy thác xong, trong túi trữ vật chỉ còn lại một ít bình dược và nguyên liệu nấu ăn sau khi bào đinh. Quý giá nhất là viên trân châu. Đem thùng cá chép vàng giao cho Chung Thạch Đầu, Tiểu Ngư rốt cuộc vinh quang lên cấp 23. Các bạn hỏi vì sao thăng lên nhiều cấp như vậy? Còn phải hỏi? Cậu ấy gây họa cho nhiều tôm cua cá ở Bích Tây hồ nhiều như thế không dùng khí lực sao? Các người đừng xem thu hoạch gì đó, sau khi đánh quái xong cũng không phải bị Bào đinh ra. Cho nên nói, hôm nay Ngư Tiểu Ngư đồng học trong hồ nước tự bản thân nghiệm chứng ID của mình một chút.

(Ngư Tiểu Ngư: chữ Ngư (渔) đầu là bắt cá, Tiểu Ngư sau (小鱼) là cá nhỏ)


Ngồi trên xe ngựa từ tân thủ trấn trở về cổng chủ thành, hai người liền nhớ tới chủ thành Yến Kinh. Cầm một đống vật phẩm màu xám đánh được bán cho tiệm tạp hóa, Tiểu Ngư hào phóng mua một bộ chén bát và một bộ đĩa. Không nên hỏi tại sao lúc này cậu hào phóng như vậy, bởi vì giá một đồng cậu thật sự không để ý. Tuy thích trữ tiền nhưng cậu cũng không đến mức một đồng cũng luyến tiếc. Đối với nhu yếu phẩm, Tiểu Ngư đồng học không tiếc rẻ gì. ← _ ←

Trở về phòng bếp trong lãnh địa bang hội, trong phòng bếp có vài người đang bận việc. Có NPC, có người chơi cùng bang. Tuy nhiên Tiểu Ngư không quen biết một ai, nói cách khác, sáu cái tên hồi sáng cọ cơm hiện tại không ở đây. Về phần những người khác thấy Kiều Lân bước vào, lại nhìn ID Ngư Tiểu Ngư, đều lễ phép chào đón, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Cơ mà vụ chào đón này làm Tiểu Ngư không được tự nhiên. Vụng trộm kéo kéo tay áo Kiều Lân, nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể bảo bọn họ đừng gọi là hoàng hậu bệ hạ không? Này rất 囧. Tốt xấu gì tôi cũng là một đại nam nhân. Hơn nữa, nếu mọi người cứ tiếp tục hiểu làm như thế thì làm sao được a! Anh phải chừa một chút đường sống cho tôi chứ?”

Kiều Lân sờ sờ cằm: “Không phải không được, có điều cậu phải đáp ứng tôi một điều kiện.”

Tiểu Ngư nhíu mày: “Cái này cũng cần điều kiện? Anh cũng quá… Quên đi, dù sao muốn cướp biển xuống thuyền cũng khó, muốn gì thì cứ nói.”

Kiều Lân cười ha ha nhu nhu đầu Tiểu Ngư đồng học, kiểu chụp mũ này cũng không sai biệt lắm.

“Hôm nào chúng ta gặp mặt ngoài trò chơi đi.”

Miệng Tiểu Ngư lập tức thành hình chữ O. “Để làm gì!” Chơi võng du nhiều năm như vậy, trên mạng nhận thức không ít người, nhưng cậu chưa đi offline lần nào. Cái người này mới quen biết mình ba giờ đòi mình phá giới sao? Hay tên này kỳ thật là một tên buôn người, cho rằng mình dễ lừa, muốn bán mình ra nước ngoài làm hắc công (người lao động bất hợp pháp)? Vì thế cậu bắt đầu cảnh giác, tuy rằng cảnh giác không đáng tin cậy mấy |||||||||

Nhìn thấy Tiểu Ngư ban đầu giật mình sau đó trưng ra biểu tình đề phòng, Kiều Lân nhịn không được nở nụ cười: “Sợ gì? Cậu không phải mới bảo mình là một đại thanh niên, còn sợ tôi bắt cóc sao?”


Tiểu Ngư thành thực gật gật đầu: “Tuy tôi cảm thấy khả năng anh quăng tôi ra nước ngoài làm hắc công không cao, nhưng không đảm bảo anh sẽ không đem tôi bán cho chợ đen, lấy tim tôi đi bán a, gan a, phổi a, dạ dày a…”

Hoàng đế bệ hạ nhanh nhẹn bịt miệng Tiểu Ngư lại: “Được được, cậu nhanh nhanh đưa thận cho tôi giữ!” Nói xong nhịn không được cười ha ha lên, con cá ngốc này thật sự rất buồn cười.

“Yên tâm, tôi cũng không bảo sẽ gặp cậu ngay ngày mai. Nhưng mà tương lai, vạn nhất có một ngày bắt gặp trên đường, cậu trăm ngàn lần đừng làm bộ không biết tôi là tốt rồi. Đến lúc đó, tôi mời cậu ăn cơm. Thế nào?”

Tiểu Ngư bĩu môi: “Hứ! Anh muốn ngày mai gặp tôi cũng không có thời gian! Bất quá chuyện tương lai thì khó nói, thiên hạ nhiều người như vậy, có thể gặp được rồi tính sau. Cơ mà có người mời tôi ăn cơm, tất nhiên là không từ chối.”

Kiều Lân cười nói: “Quyết định như vậy đi, gặp mặt không cho nói không biết. Bộ dạng của tôi không có chút sửa chữa nào đâu.”

Tiểu Ngư nhún vai: “Được rồi, đợi chúng ta có cái duyên phận tình cờ gặp trên đường kia rồi nói sau.”

Bang chủ bệ hạ nhướng mày, vẻ mặt ái muội áp sát vào vành tai Tiểu Ngư, thanh âm trầm xuống nói nhỏ: “Ái phi cưng yên tâm, chúng ta duyên phận không xa.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đầu óc choáng váng .5555555555555555555555555555555


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.