Đọc truyện Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 28
Người kia vừa rồi không phát ra chút âm thanh, đột ngột từ cửa sổ nhào vào, Tử La Lan bị dọa suýt nữa từ trên vai An Nặc ngã xuống.
Dễ nhận thấy Ai Tắt Đạt công tước cũng rất kinh ngạc, thế nhưng thân có kinh nghiệm bị ám sát qua mấy lần nên lập tức nhảy qua bên cạnh.
Tử La Lan còn không có thấy rõ biểu tình đau đớn của người kia, thì An Nặc đã ném xuống tàn thuốc, yên lặng rút ra chi nhận ( chi nhận: dao mà thích khách hay dùng )
Đại đao của người kia đang chuẩn bị hướng đầu của Ai Tắc Đạt công tước chém xuống, định bụng tiêu diệt NPC này thử xem, thế nhưng lưỡi đao ngòai ý muốn bị cứng rắn dừng lại ở giữa không trung.
Nói tóm lại, vũ khí chuyên dùng của hắc sắc giả diện trong Dã Vọng online cũng không có giới hạn riêng, toàn bộ dựa vào cá nhân cùng mức độ thuần thục, tỷ như trường mâu ( = giáo, thương) khả dĩ có thể làm vũ khí chuyên trách, điều kiện trước tiên là thuận tiện cho người dùng.
Người kia kinh ngạc phát hiện, đao hắn bị lưỡi dao của người khác chặn. Hắn từ trước cửa sổ nhảy ra nhắm ngay NPC chém, lực đao hạ xuống, mà đối phương cư nhiên lại có thể đem thanh đao của hắn ngăn lại.
Lúc hạ đao, hắn thấy một đôi mắt lam sắc băng lãnh.
Bởi vì thời gian nhiệm vụ yêu cầu phi thường tinh chuẩn, song phương cũng không có thời gian hảo hảo ngồi xuống bàn bạc một chút.
Tử La Lan lôi kéo y phục An Nặc, nỗ lực bảo trì thăng bằng, hắn dùng dư quang khóe mắt chứng kiến Ai Tắc Đạt công tước đã lùi lại đến mép tường, thần sắc không một chút nào kinh hoảng.
Đây rất bình thường, nếu như ngươi từ sáng đến tối bị ám sát trên 17, 18 lần, ngươi cũng có thể như vậy bình tĩnh đối mặt thích khách.
Tử La Lan thấy rõ đối phương bên kia là một nam nhân khoảng 30 tuổi, tướng mạo thật bình thường, không dễ dàng gây chú ý trong đám đông. Hắn cũng mặc áo khoác của y phục hắc sắc giả diện, mang thánh giá kim sắc. Trong trò chơi mặc quần áo có chỗ tốt là, ngươi hoàn toàn không cần lưu ý vấn đề size to nhỏ, nó lúc nào cũng vừa người.
Dựa theo tiêu chuẩn của nhân loại, hiển nhiên đối phương có chút béo, Tử La Lan bắt bẻ nghĩ, mà An Nặc có chút nhượng bộ.
Tử La Lan đột nhiên nhớ tới, đây là lần đầu tiên An Nặc cùng ngoạn gia khác PK a —– quả nhiên rất phù hợp tác phong hắn, không ai có thể chiếm được tiện nghi từ An Nặc.
Lúc Tử La Lan đang vô cùng kinh ngạc, lưỡi dao của An Nặc đã đến trên cổ của nam nhân.
Nam nhân kia ngay cả âm thanh sửng sốt cũng không có phát sinh đến, lưỡi dao sắc bén đã xẹt qua cổ họng, máu tươi kịch liệt phun ra, An Nặc nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh thoát. ( Yu Ming: óa óa, có cần tả rõ ràng dị không, người ta không muốn tưởng tượng a )
Liền ngay sau đó, An Nặc xoay người lướt nhẹ lưỡi dao đâm tới ngực Ai Tắc Đạt công tước.
Cự ly kia không sai, ngay vị trí của trái tim.
Tử La Lan lăng lăng quay đầu nhìn xem vị ngoạn gia kia, người kia đang co quắp trên mặt đất, hiển nhiên chưa chết. Trên đầu của hắn hiện ra giá trị sinh mệnh gần như đã về 0 ( Yu Ming: gần về 0 nga~, chỉ gần thôi, đại khái là còn vài giọt đi. ) , hơn nữa kịch liệt tiếp cận ( về 0 ), cuối cùng huyết lượng đều dần biến mất hẳn, mà bản thân ngoạn gia kia cũng ngay lập tức tiêu thất.
Lúc này, hệ thống nhiệm vụ của An Nặc sáng lên, loan báo nhiệm vụ ám sát Ai Tắc Đạt công tước đã hoàn thành.
Tử La Lan có chút không tin được chuyện vừa phát sinh —- ban nãy rốt cuộc xảy ra cái gì?
An Nặc nhẹ nhàng cầm lưỡi dao từ ngực NPC Ai Tắt Đạt công tước rút ra, vẫy vết máu, nhanh tra vào vỏ.
“…ta ban nãy mới nhìn đến cách giết người…” Tử La Lan thì thào nói.
Ta không quá xác định có đúng hay không hệ thống lầm, khẩu khí An Nặc như cũ, rất nhẹ nhàng, trên y phục của hắn một chút vết máu cũng chưa từng dính vào, “Nếu như người kia cũng làm nhiệm vụ ám sát, ta rất hoảng nếu hắn cùng ta làm cùng một lúc.”
“Vậy ngươi cũng không thể giết hắn a,” Tử La Lan nâng cao thanh âm nói, “Hắn còn chưa kịp nói mà!”
“Ta đây là tự vệ,” người kia nói.
“Ta không thấy được hình dáng tự vệ của ngươi,” Tử La Lan la lên, “ngươi cái gì cũng không để hắn nói, liền giết hắn.”
“Đây cũng không phải sinh mệnh thật sự, ta nghĩ hắn đã đứng ở điểm sống lại.” ( Yu Ming: nói nôm na trong thuật ngữ game ol là ‘ về thành ‘ a ). An Nặc không vừa lòng nói, giống như chỉ trích của La Lan một điểm cũng không có đạo lý, “nếu như để NPC kia bị giết, NPC sẽ nằm trên mặt đất nửa tiếng mới có thể dậy để người khác sát, ta cũng không có nhiều thời gian a.”
Tử La Lan trừng mắt hắn, tuyệt không cho rằng đây là 1 cái giải thích tốt.
“Có lẽ là hệ thống nghĩ sai rồi?” An Nặc nghi hoặc nói, “hệ thống luôn luôn phạm sai lầm sao?”
“Hệ thống chưa bao giờ phạm sai lầm…” Tử La Lan nói, “thỉnh thoảng có một ít sai lệch nhỏ cũng là ở người chơi phát sinh, giống như lệch thời gian vậy. Quả thật có chút bất khả tư nghị.
“Ồ, điển hình là giọng điệu của phía công ty,” An Nặc lấy thuốc ra, đồng thời sử dụng diêm đốt nó lên.
Tử La Lan hiểu trò chơi này phỏng theo chân thực, ban nãy cái loại cảm giác giết người này sẽ cỡ nào y như thật. Cái loại giết người này không phải ngoạn gia đều có thể thích ứng, tự như trong quân đội lần đầu tiên giết người, sau đó còn phải dùng các loại thuốc để trấn tĩnh.Nhưng là hắn chứng kiến An Nặc cầm thuốc,tay không run, ổn định như trước đây.
“Ta có chút lo lắng người kia có thể tìm chúng ta tính sổ hay không…” Tử La Lan lo lắng nói.
“Ta không lo…” An Nặc vừa dứt lời, đồng hồ đeo tay vang lên.
Đó là một cái tin nhắn, Tử La Lan tiến đến trước tin nhắn nhìn một chút, lập tức quay đầu nhìn An Nặc: “…ta thì nghĩ không nên loạn pk người khác..”
An Nặc nâng cổ tay lên xem tin nhắn, đó là một cái id xa lạ, thế nhưng theo nội dung cũng không khó đoán ra là ai.
8/10 nội dung là từ ngữ chửi bới, An Nặc khó khăn từ bên trong tìm ra ý đồ của người phát tin nhắn.
“Không ai so đo với hắn,” An Nặc trừng mắt nhìn tin nhắn có hơi dài kia nói, “hắn muốn ta cùng hắn quyết đấu, nhưng lại mắng mẹ ta.”
“Ngươi không tức giận sao?” Tử La Lan dè dặt hỏi.
“Ta cũng không biết mẹ ta là ai,” An Nặc rầu rĩ nói, “ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nàng.”
Tử La Lan ngẩn người, nhỏ giọng nói: “ta đây so với ngươi may mắn một chút.”
An Nặc lặng lẽ không lên tiếng, sau đó Tử La Lan lại dè dặt hỏi: “làm sao bây giờ? Có muốn đi quyết đấu hay không a?”
“Hắn cũng không phải đối thủ của ta, ta phí phạm thời gian để làm chi?” An Nặc nói, “đương nhiên không cần để ý đến hắn.”
Tử La Lan cũng đồng dạng cho rằng rất có đạo lý, nếu như An Nặc thực sự để ý tới tên kia mới là lạ a, ai bảo hắn không may đoạt nhiệm vụ của An Nặc chứ.
Khi bọn họ đi, Ai Tắt Đạt công tước vẫn một bộ hình dạng tử vong nằm ở bên tường. Máu từ vết thương của hắn không ngừng toát ra, y phục trên đất đều dính máu, nhưng là bọn họ cũng đều biết, tại một thời điểm về sau, vị công tước đại nhân này sẽ đứng lên như không có việc gì, sau đó chờ một hắc sắc giả diện khác đến ám sát.
Đương nhiên, An Nặc rất có thể quang lâm lần nữa, dù sao, kinh nghiệm của nhiệm vụ này cũng không thấp.
Bất quá, ai cũng sẽ không vui, chẳng hiểu tại sao mình bị giết chết, sau đó đối phương không để ý đến khiêu chiến, sau đó dĩ nhiên che giấu thông tin bản thân…
Coi như là tại trong hiện thực, Tỉnh Hoa cũng không có gặp phải sự sỉ nhục như vậy.
Đúng là lần chuyển chức của hắc sắc giả diện này … mà? Nghe nói gần đây ngưỡng cửa của chức nghiệp hắc sắc giả diện càng ngày càng cao a….
Hắn đứng ở điểm hồi sinh của hắc sắc giả diện suy ngẫm, ở đây một người cũng không có, quả thật rất thích hợp suy nghĩ vấn đề.
Tỉnh Hoa tại 7 năm trước đã là hắc sắc giả diện, khi đó chức nghiệp hắc sắc giả diện mới vừa mở ra chưa bao lâu, đó là lí do chuyển chức phi thường giản đơn, không có phức tạp giống như hiện nay .
Mới vừa chơi hắc sắc giả diện trong Dã Vọng online không bao lâu, công việc liên tục xảy ra chút chuyện, làm cho hắn hoàn toàn không chú ý trò chơi, cho nên sau khi mọi việc sóng êm gió lặng, hắn lại tiến nhập trò chơi.
Hiện tại, Dã Vọng online so với trước đây quả thực khác biệt như trời và đất, 7 năm làm cho trò chơi này biến hóa phi thường lớn, nó hoàn mỹ mà quan tâm, khiến người ta lưu luyến không đi.
Hắn còn nhớ rõ cảm giác bị giết, sỉ nhục cùng đau đớn, rồi sợ hãi, hắn chưa từng gặp qua nhãn thần sắc bén như thế, cặp mắt lam sắc kia khi lưỡi dao hạ xuống, tựa như lưỡi dao đã từng rèn trong địa ngục nghiệp hỏa.
Tuy rằng vừa rồi xúc động một chút, Tỉnh Hoa phát ra một tràng mắng chửi người thật dài, đồng thời cùng hắn giao hẹn địa điểm quyết đấu. Thế nhưng đối phương cũng không để ý hắn —- Thật không biết là nên phẫn nộ hay là vui mừng, bởi vì hiện tại sau khi bình tĩnh, hiểu được mình cản bản không so nổi với đối phương.
Chênh lệch không phải có thể dùng thời gian để bù đắp. Hắn nghĩ, nhưng như thế này có chút bất lực, dù sao cũng phải khiến cho tiểu tử kia chịu chút giáo huấn mới tốt a.
Đẳng cấp hiện nay của mình chỉ có 58, tuy rằng cao hơn tên kia 10 cấp, thế nhưng đẳng cấp chênh lệch làm cho người ta nhìn không ra uể oải.
Đương nhiên, lúc đầu tiến nhập vào trò chơi có chút không tưởng được thật là chỗ tốt, chẳng hạn như nói nhiều bằng hữu trước đây sớm cũng đã cấp 100.
“Lôi Na Tư, đã lâu không gặp…” Hắn nhếch lên khóe miệng bắt đầu phát tin nhắn cho một người khác, vừa nghĩ, điểm hồi sinh này thật đúng là ai cũng không có a…
**********************************************************
Kinh nghiệm nhiệm vụ của hắc sắc giả diện phi thường mau lên cấp, thời điểm An Nặc lên cấp 50, Tử La Lan cũng lên cấp 50, do đó thu được 1 cái kĩ năng mới.
“Mong lần này là một kĩ năng hữu dụng,” An Nặc khe khẽ nói, mặc dù khẩu khí không chút nào ôm hy vọng.
Tử La Lan nuốt nuốt nước miếng, chính mình đem khung thuộc tính mở ra, tại phía dưới mị hoặc thuật quả nhiên xuất hiện 1 kĩ năng —- chuyển hóa thuật.
Tử La Lan trừng mắt nhìn, sau khi nhìn một lần, thở ra một hơi, rồi đóng khung lại.
“Chí ít, ta còn có thể bảo trì hình dáng hiện nay.” Tử La Lan an tâm nói, “Mặc kệ tiến hóa thành cái gì, còn có thể bảo trì được hình dáng hiện tại.”
“Kia là cái kĩ năng gì?” An Nặc hỏi.
“Hình thái chuyển hóa.” Tử La Lan nói ngắn gọn, “Chờ sau khi ta tiến hóa đến hình dáng kế tiếp, vẫn như cũ cho phép trở lại hình dáng thiên sứ thỏ, ta trong lúc đó có khả năng chọn lựa 2 loại hình dáng.”
An Nặc phun khói trong miệng ra: “Quả nhiên không có gì dùng.”
“Nếu…ta là nói nếu, ta tiến hóa ra một cái hình dáng đáng sợ…” Tử La Lan bất mãn nói, “chính là tướng mạo rất xin lỗi….cái loại này, ta có quyền giữ nguyên hình dáng hiện tại đi!”
“Ngươi cho rằng hình dáng người hiện tại rất không tệ sao?” An Nặc dùng khẩu khí trào phúng nói.
“Ít nhất…không ai chán ghét đi…” Tử La Lan không xác định nói, sau đó bò đến vai An Nặc, “ta nghĩ …hẳn là…”
“Tiểu Huyết muốn chúng ta cùng đi xoát cấp,” An Nặc nói, Tử La Lan trái lại ngoan ngoãn gật đầu, 2 người rất có ăn ý bỏ qua vấn đề này.
Nói tóm lại, An Nặc tuy rằng rất muốn được kinh nghiệm, thế như không mưu cầu xoát cấp. Tử La Lan là kiến thức qua thân thủ An Nặc, e rằng đối với An Nặc, xoát cấp là môt chuyện vô vị.
Mà trên thực tế, Tử La Lan chưa từng thấy qua An Nặc luyện cấp, nói chung, An Nặc đều là hưởng điểm chung với pt Kỵ Sĩ Chi Huyết — tựa như hiện tại. ( trong cùng một pt, điểm sẽ phân ra cho những người cùng trong pt đó, cho dù chỉ có một người đánh cũng thế)
Tử La Lan không rõ phần thưởng trong Hoa Đô di tích kia rốt cuộc là cái gì, thế nhưng giống như nhiệm vụ ẩn dấu vậy, phần thưởng tất nhiên là phong phú, thoạt nhìn Kỵ Sĩ Chi Huyết là phi thường dự đoán được. Tử La Lan cùng An Nặc chẳng qua là nghĩ đến nơi nào đó, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của ánh mắt khát vọng.
Đây là một tòa phế tích cổ xưa không xa KIM HOA, lịch sử ghi chép của phiến đại lục này đặc biệt lâu đời, mà đó là một nơi quan trọng, cho nên từ cổ đến nay rất phồn vinh.
Những di tích này đại cũng có, tiểu cũng có, đại bộ phận sức mẻ không chịu nổi, trở thành một vùng đất yêu ma sinh sống. Những địa phương này … không ai gặp qua, ánh dương quang cũng không chiếu đến, đương nhiên trải qua một đoạn thời gian, nơi đây trở thành thắng địa cho người luyện cấp cùng thám hiểm vui chơi.
Tử La Lan ngẩng đầu nhìn, trong phế tích, hoa thi nhau đua nở, tại trong góc tòa nhà vẫn mở ra, có ánh mặt trời chiếu vào nhưng lại không có một ngọn cỏ, dù cho là thực vât cũng hấp thu khí tức suy sụp, trở thành 1 giống khác a.
Ngày hôm nay người luyện cấp không nhiều lắm, dù sao không phải là cuối tuần, mà hiện tại đã gần 3 giờ sáng, mặc dù trong trò chơi thoạt nhìn ánh nắng chói chang, thế nhưng trên thực tế cũng không phải là thời điểm tốt để luyện cấp. ( vì giờ này là giờ khò khò a)
Phượng hoàng cùng bạch hổ đang ở nơi này miểu quái ( thu hút và chém ), mà hiếm thấy chính là Kỵ Sĩ Chi Huyết cùng Ôn Bá đều đã bắt đầu đánh quái — cho nên đối với đội ngũ An Nặc mà nói, kinh nghiệm trướng rất nhanh.
Tuy rằng Tử La Lan hiểu được chính mình không đánh mà hưởng có chút thẹn thùng, thế nhưng nếu cứ như vậy mà sát quái, sẽ làm chính mình cảm thấy xấu hổ, cho nên chính là ngoan ngoãn đợi trên vai An Nặc.
Nhìn phượng hoàng cùng bạch hổ bộ dáng mạnh mẽ, trong đầu Tử La Lan tất cả đều là số liệu, tính toán mình nên thế nào thay đổi số liệu, lần nữa lừa dối máy tính, làm hệ thống vô phương phát hiện, tiến hóa thành một con sủng vật … lợi hại.
Đương nhiên, thiên sứ là chọn lựa tốt nhất, bởi vì thiên sứ có năng lực phi thường cường đại, pháp thuật cùng thuộc tính cũng thuộc về hệ thần thánh, sẽ không cùng thuộc tính của An Nặc nảy sinh phản ứng tương khắc, thế nhưng vẫn có người luôn phụ trách hệ thống khai phá, cho nên Tử La Lan nghĩ cũng sẽ rất khó khăn.
Suy nghĩ cả buổi, một chút tiến triển cũng không có, vì vậy một bộ hình dáng khổ sở ghé vào trên vai An Nặc.
“A, La Lan, ngươi một bộ dáng chán nản như thế là sao?” Ngồi bên cạnh An Nặc, Ám Dạ Vị Ương đưa tay ôm Tử La Lan vào lòng mình.
“Ta chỉ đang suy nghĩ một chút vấn đề.” Tử La Lan chậm rì nói, giương mắt nhìn Ám Dạ Vị Ương.
Ám Dạ Vị Ương cho Tử La Lan cảm giác như trẻ con, đương nhiên hắn đã vượt qua độ tuổi ( trẻ con) , con mắt hắc sắc làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm trưởng thành một chút, dễ nhận thấy Ôn Bá đối với hắn bảo hộ quá mức, làm cho hắn giống như nhỏ tuổi hơn một chút so với thực tế.
Tóc tử sắc nhạt không làm cho người ta có cảm giác kì lạ, ngược lại có vẻ đặc biệt nhu hòa, nó được buộc tại sau đầu, chỉ để lại một chút tóc mai hạ xuống.
Con mắt hắn cũng là tử sắc nhạt (tím nhạt), trong truyền thuyết dã vọng online, có rất nhiều yêu quái nổi danh cũng có con mắt tử sắc, thế nhưng chung quy sẽ không đưa con mắt hắn và chúng nó gắn liền một chỗ.
Ám Dạ Vị Ương lộ ra một dáng tươi cười — những người này trên thế giới luôn luôn vui vẻ.
“Nói ta nghe một chút La Lan thỏ thỏ tại vì sao buồn rầu nha,” hắn nói, thanh âm đặc biệt nhu hòa.
“Ta đang suy nghĩ…ách…” Tử La Lan đương nhiên không thể nói chính hắn đang suy nghĩ chuyện gì, cho nên bắt đầu nói dối, “ta đang tự hỏi người vì sao lại muốn đến thế giới này, tồn tại của ta có ý nghĩa gì… nếu có một ngày thế giới này không còn ta, sẽ có biến đổi gì…”
“Quả nhiên là vấn đề rất vô vị.” An Nặc ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
“Úc, đích thực là một vấn đề rất thâm ảo a,” Ám Dạ Vị Ương cười cười, ánh dương quang chiếu vào mí mắt hắn, hiện ra đơn thuần ngoài ý muốn, “Ôn Bá nói, vấn đề này không thích hợp để ta suy nghĩ, cho nên ta nghĩ vấn đề này đồng dạng cũng không thích hợp ngươi.”
“Đúng vậy,” An Nặc khó có được cùng suy nghĩ, “ngươi ngẫm lại chính mình như thế nào giảm béo so với việc ngươi nghĩ có ý nghĩa hơn.”
Tử La Lan le lưỡi đối An Nặc làm một cái mặt quỷ, tiếp đó thư thư phục phục nằm ở trong lòng Ám Dạ Vị Ương.
An Nặc luôn luôn đem vai cho hắn mượn, rất ít đem hắn ôm vào trong ngực — trên vai đều là xương ngạnh ngạnh, tuyệt không thoải mái.
“Nha nha! Ngươi là đến làm cậu ấm sao!” Thanh âm bên cạnh khiến Tử La Lan lại càng hoảng sợ, từ trong lòng Ám Dạ Vị Ương thoáng cái nhảy đến trên vai An Nặc.
Tử La Lan trừng mắt hướng nơi phát ra âm thanh, thấy sủng vật của Ám Dạ Vị Ương — một quyển sách —- trước khi nhìn thấy quyển sách này, Tử La Lan thực sự không biết nguyên lai sách cũng có khả năng làm sủng vật.
Quyển sách kia nhẹ nhàng rơi xuống trong lòng Ám Dạ Vị Ương, e rằng nó có kĩ năng phù du thuật, nó dương dương tự đắc nằm trong lòng Ám Dạ Vị Ương, giống như vừa rồi Tử La Lan xâm phạm quyền lợi của nó.
Tử La Lan trảo trảo cái tai thật dài của mình: “chưa thấy qua một quyển sách nhỏ như vậy tức giận.”
“Ta cũng chưa thấy qua môt con thỏ ngốc như thế!” Quyển sách kia lập tức phản bác lại.
Trong bầu không khí đấu tranh của 2 sủng vật, Ám Dạ Vị Ương vội vã ngăn lại: “a a đừng cãi nhau a, tất cả mọi người là hảo bằng hữu…”
“Ai cùng nó là bằng hữu!” 2 sủng vật đồng thanh nói, sau đó đều đứng ở trên người chủ nhân.
Tử La Lan tại trên vai An Nặc làm biếng uể oải trách móc, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi mình bị dọa sợ thì đã hướng tới trên vai An Nặc chạy —–
Đây xem như là một loại ỷ lại đi, hay là tại thời điểm nguy hiểm, nam nhân này không nhất định sẽ đưa tay cứu, thế nhưng Tử La Lan phát hiện mình vậy mà ỷ lại vào hắn, biết đâu An Nặc hắn không phải là một người nhiệt tình, sẽ là người làm việc nghĩa, nhưng đối với chính mình mà nói —- tuyệt đối là một người đáng tin cậy.