Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 21


Đọc truyện Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng – Chương 21

“Hiện nay chuyển chức có cho GM tới giúp à?” An Nặc hỏi.

Tạp Thác Nhĩ đi tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, đôi tay mang bao tay màu trắng tháo mũ sĩ quan xuống , nhẹ nhàng thả vào bên cạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn An Nặc nói: “Không, An Nặc tiên sinh, ta bây giờ lấy thân phận riêng của mình tới giúp .”

“Ngươi biết rõ chức năng chụp ảnh trong Dã Vọng online chứ?”

Tạp Thác Nhĩ cười cười, không thèm để ý chút nào nói: “An Nặc tiên sinh, hết thảy nội dung có liên quan tới hắc sắc giả diện , vô luận là cảnh tượng hay nhiệm vụ đều không thể chụp hay ghi hình lại.”

Người này đơn giản là đánh đúng chủ ý, không ai sẽ đến tra hắn, Tử La Lan nghĩ, dĩ nhiên, nếu như Tạp Thác Nhĩ thật sự tới hỗ trợ, vậy cũng không có gì không tốt , dù sao hắn cũng là GM .

Thủy tinh phản xạ ánh nến lên trên mặt của hắn, tăng thêm sắc mặt tái nhợt của Tạp Thác Nhĩ , nhưng lạnh lùng tinh xảo ngoài ý muốn, cặp mắt màu đỏ tựa như bảo thạch đỏ sậm, làm người ta đoán không ra ý nghĩ của hắn.

“Ngươi muốn ta làm gì?” An Nặc đứng đó hỏi, tuyệt không tin tưởng mình và một GM giao hảo sẽ có gì tốt, có thể khiến Tạp Thác Nhĩ tới giúp làm nhiệm vụ chuyển chức . Dĩ nhiên, Tạp Thác Nhĩ không biết mình là tổng giám đốc Thương Chi Lan Môn , bằng không hắn cũng không cần làm trò thí luyện gì kia.

“Xin chờ một chút, “Tạp Thác Nhĩ nhẹ nhàng nói, “Ta nói giúp một tay cũng không phải là muốn cho ngươi cái gì cũng không làm mà qua, vậy hiển nhiên không hợp quy củ, ta nói giúp một tay chẳng qua là ở bên cạnh chỉ điểm một chút, muốn thông qua kiểm tra này, so với ngươi nghĩ khó khăn hơn nhiều, dĩ nhiên không giống như con bé ngốc ở thí luyện.”

“Cho nên ngươi muốn từ chỗ ta có được gì?” An Nặc giữ vững đề tài, không có tí ti ý định cùng người kia trong nhiệm vụ có giao tập.

“Không có ta, ngươi không cách nào thông qua khảo nghiệm, ” Tạp Thác Nhĩ nói, ngón tay thon dài tùy ý đùa bỡn cái nón, “Biết không? Nếu như ngươi không thông qua, ta liền không cách nào lấy được thứ ta muốn, cho nên — ý của ta là, coi như ta giúp một tay ngươi cũng chưa chắc có thể thông qua khảo nghiệm chuyển chức , nếu như không có ta trợ giúp, ngươi nhất định không thông qua khảo nghiệm.”

“Nói như vậy, nghề nghiệp hắc sắc giả diện này, căn bản không muốn cho bất kỳ ngoạn gia nào gia nhập?” An Nặc lạnh lùng nói

Tạp Thác Nhĩ buông mũ, lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: “Có lẽ chính là như vậy.” Hắn từ trên ghế salon đứng lên, “Nếu như ngươi không thông qua khảo nghiệm, vậy chúng ta liền căn bản không nói vấn đề thù lao .”

“Hắn quả nhiên nhắc tới thù lao . . .” Tử La Lan ở trên bả vai An Nặc nhỏ giọng nói.

“Hắn dĩ nhiên sẽ nói, ” An Nặc lạnh lùng nói, “Ta đáp ứng, Tạp Thác Nhĩ, hi vọng ngươi đừng ra yêu cầu gì rắc rối cho ta.”

“Nhất định sẽ không.” Tạp Thác Nhĩ lần nữa đeo lên cái mũ, “Yêu cầu của ta sẽ không tạo thành chút rắc rối gì cho ngài.”

“Hi vọng như thế.” An Nặc nói.

Không có gì làm Tử La Lan trầm mặc hơn so với Tạp Thác Nhĩ, làm đồng nghiệp Tạp Thác Nhĩ, Tử La Lan ấn tượng đối với hắn trừ có chút cô tịch hoặc là lãnh mạc ra, một chút cũng không khiến người ghét , dù sao hai người bọn họ tiếp xúc không nhiều lắm. Bất quá ở trong trò chơi, người đàn ông này hoàn toàn giống như là đổi dáng vẻ, làm cho người ta sinh sợ hãi — có lẽ GM ở trong trò chơi chính là dáng vẻ này?

Điều này làm cho hắn thoạt nhìn không dễ sống chung, mà Tử La Lan tuyệt không muốn lộ ra thân phận của mình, giữ vững trầm mặc đây là phương pháp an toàn nhất. Tạp Lạc Tư đã từng bày tỏ qua không tin Tạp Thác Nhĩ lắm, có lẽ Tạp Thác Nhĩ cũng giống nhau, Tạp Thác Nhĩ cất giấu một ít bí mật, có lẽ hiện tại chính là thời cơ tốt dò xét, dù sao làm một GM, ở trò chơi xảy ra chút biến hóa , hắn chung quy cũng phát hiện, mà hắn không nói tới một chữ.

Tử La Lan mới vừa rồi luôn lo lắng An Nặc sẽ cự tuyệt yêu cầu Tạp Thác Nhĩ , lại không nghĩ tới hắn đồng ý, không biết An Nặc nghĩ thế nào thoát khỏi cửa mà tiếp nhận thỉnh cầu Tạp Thác Nhĩ, nhưng nếu quả như thật khó có thể giải quyết, như vậy Tạp Lạc Tư tổ trưởng cũng nên ra ngoài trông nom quản sự.

Tử La Lan quyết định vẫn tiếp tục bảo trì trạng thái trầm mặc, dù sao cũng không ai muốn hắn mở miệng nói chuyện.

“Tòa thành này gồm có 3 tầng, ngoại trừ chỗ ở của đương sự chúng ta, những tòa tháp khác đều là quái dị, nếu như thời gian li khai ( rời khỏi ) của ngươi ít cũng không có vấn đề gì…Tạp Thác Nhĩ nhẹ nhàng nói: “Là một thích khách có 3 điểm tối trọng yếu ta đã nói, trong bóng đêm tiếp cận mục tiêu, giải quyết đối thủ thần tốc, sau đó lặng yên li khai không một tiếng động… Ngươi xem, đêm tối phủ xuống là yểm trợ tốt nhất cho hắc sắc giả diện.”


“Bây giờ ta đi tìm lĩnh chủ được chưa?” An Nặc hỏi.

“Chờ một chút,từ lúc người bước lên lầu 2 bắt đầu, hệ thống sẽ bắt đầu tính điểm, điểm số trực tiếp quyết định trắc nghiệm của ngươi có thể thông qua hay không.” Tạp Thác Nhĩ nói, ” trên lầu 2 có rất nhiều người hầu, bọn chúng là quái do hệ thống thiết lập,hơn nữa kinh nghiệm cũng khá cao, thế nhưng ngươi tuyệt đối không được để bọn chúng phát hiện, và ngươi cũng không được giết, vì đó không phải là mục tiêu của ngươi.”

“Rất thú vị.” ( ta cũng thấy thú vị nữa , rất kích thích a .)

“Cảm tạ, ta rất ít được nghe đánh giá như vậy,” Tạp Thác Nhĩ tiếp tục nói: “Giữa lầu 2 và lầu 3 có 1 thông đạo, đó là chân thật chi kính, chứng kiến cái đó không được kinh ngạc, coi như chưa hề trông thấy cứ đi qua, nhớ kĩ, không được quay đầu, bởi vì một thích khách giỏi sẽ không quan tâm đến chuyện khác ngoài nhiệm vụ.”

“Chân thật chi kính? kia là cái gì?” An Nặc hỏi, tuy rằng Tạp Thác Nhĩ kêu hắn không được để ý cái thông đạo đó, thế nhưng tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị tâm lý.

“Nơi này là trò chơi, tuy rằng ngươi ở chỗ này cũng có cảm giác nhiệt, lãnh, có lẽ là đau nhức, những … cái này chẳng qua là trong trò chơi lừa gạt thần kinh ngươi, những tòa nhà này, những … ngọn đèn này cùng tối tăm bên ngoài, bao gồm cả y phục trên người ngươi, những cái này đều là … giả tạo, được cấu thành bởi những con số, ngươi hẳn là minh bạch,” Tạp Thác Nhĩ ôn nhu nói, ” về phần chân thực chi kính… Nó có thể cho ngươi thấy được hình dáng trong hiện thực, đương nhiên kia không phải là trọng điểm.”

“Trọng điểm là ta chỉ cần có thể đi qua đúng không?” An Nặc hỏi.

“Chính là ý tứ này.” Tạp Thác Nhĩ nói, sau đó nhìn thoáng qua Tử La Lan trên vai An Nặc,”…Tạm thời chỉ có 1 chút vấn đề này, NPC nhìn không thấy ta, đó là lí do ta bồi ( giúp đỡ ) bên cạnh ngươi thì không có vấn đề . ( Sao ta nghi nghi là Tạp Thác Nhĩ biết thiên sứ thỏ là Tử La Lan quá , sợ Tử La Lan bị lộ khi An Nặc nhìn vô kính nên mới … )

“Đã biết.” An Nặc đứng trước thang lên lầu 2 hỏi,”bắt đầu bước lên được chưa ?”

“Được rồi.” Tạp Thác Nhĩ trả lời, “Chuẩn bị cho tốt chưa?”

“Đương nhiên.” An Nặc bước trên thang lên lầu 2, Tử La Lan tại trên vai An Nặc, chỉ cảm thấy xung quanh ngọn đèn âm u thoáng cái ánh sáng vùng lên với tốc độ cực nhanh, thoạt nhìn cùng với vừa rồi không có gì khác biệt——thế nhưng Tử La Lan hiểu rõ, đây là chuyển tiếp từ khu an toàn sang khu quái vật.

Hiện tại ở góc (xó xỉnh) nào đó cũng đều xuất hiện quái vật kỳ quái.

Trong bảng kỹ năng tạm thời của Hắc sắc giả diện, có một kỹ năng tiềm hành.

Bọn họ —— một hắc sắc giả diện ngoạn gia, 1 GM cùng 1 thiên sứ thỏ, lướt nhẹ lên lầu 2.

Bởi vì Tạp Thác Nhĩ là GM nên An Nặc ném Tử La Lan cho Tạp Thác Nhĩ.

“Tại sao…” Tử La Lan nằm trong lòng Tạp Thác Nhĩ, giống hệt một tiểu hài tử bị vứt bỏ.

“Kỹ năng tiềm hành chỉ có ngoạn gia mới sử dụng được,không bao gồm sủng vật.” Tạp Thác Nhĩ hảo tâm giải thích với Tử La Lan.

“Tuy rằng là thế, nhưng cũng không nên đem ta ném cho Tạp Thác Nhĩ a… Tử La Lan thầm oán giận, nhưng không dám nói ra, ngoan ngoãn làm 1 sủng vật bình thường.

Các quý tộc thông thương đòi hỏi bọn người hầu phải yên lặng tuyệt đối không một tiếng động, đồng thời xem nhẹ sự tồn tại và sự phục vụ của bọn họ được xem là đương nhiên.

Chứng kiến thân thủ nhanh nhẹn của An Nặc như một bóng theo cái bóng kia, giống như đối với địa hình quen thuộc, hắn đương nhiên hiểu rõ bọn họ đến tòa thành này lần đầu tiên.”Âm ảnh bộ phạt” kỹ năng tạm thời, chỉ cần ngoạn gia có kỹ năng này đứng trong bóng râm, sẽ không bị ngoạn gia khác cùng NPC phát hiện… đối với hắc sắc giả diện mà nói, là kỹ năng phi thường tốt.

Kỹ năng càng cao, thì bóng râm có thể ẩn càng nhỏ. Trên thế giới tràn ngập ánh sáng mặt trời này, ngươi cũng không thể phòng bị lưỡi dao trong phạm vi bóng râm dưới sợi tóc( bóng râm dưới sợi tóc …quá nhỏ… ư ư chết mất ).


Tử La Lan dõi theo thần sắc An Nặc, sau đó phỏng đoán thân phận của hắn, hắn đến cùng là người như thế nào, tài năng hắn xem ra không tệ, thoạt nhìn không quá giống 1 lãnh đạo thông thường. Tâm tình An Nặc luôn luôn bất hảo, biết đâu có liên quan công việc hay quan hệ gia đình ở hiện thực, hoặc là do chuyện của em gái hắn, chỉ còn sống được 3 tháng?

Em gái hắn thật là không hiểu chuyện, khiến cho anh trai vì tìm nàng mà chạy vô trò chơi — bọn họ không cùng ở một chỗ sao? Hay là nói còn vấn đề khác nữa ?

Thoạt nhìn An Nặc tên kia đủ phức tạp a, trách không được bộ dáng xem ai cũng chán ghét — đúng vậy, hắn cũng không thích ta, Tử La Lan ủ rủ nghĩ, nếu như chính mình giống như phượng hoàng của kỵ sĩ, trở thành sủng vật có ích, biết đâu An Nặc có thể tìm thấy em gái sớm hơn.

“Làm sao vậy?” Tạp Thác Nhĩ thấy thần sắc ủ rũ của con thỏ trong ngực mình hỏi.

Tử La Lan lắc đầu, không nói gì, hắn hiện tại một chút ham muốn nói chuyện cũng không có.

Đúng là bọn họ không cần phải trốn trong bóng râm như An Nặc, bọn người hầu kinh qua trước mặt nhưng cũng không trông thấy bọn họ — đây là đặc quyền của GM sao?

Đây là một hành lang thật dài, trên vách tường có nhiều tranh chân dung, đại khái đều là người trong gia tộc này. Bóng đèn thạch anh tỏa trên đỉnh đầu, thế nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy sáng sủa gì mấy.

Ánh đèn này làm cho nơi đây thoạt nhìn càng thêm hắc ám. Ngoài cửa sổ không có 1 tia ánh sáng nào, ngay cả ánh sáng trăng cùng sao cũng không có,phảng phất khắp nơi trong này đều như nhau chỉ có bóng tối đen.

Tại đoạn cuối hành lang, là một cái giống như cái gương.

Bức tường cùng trần nhà kia đều được làm từ gương, thế nhưng bọn người hầu kia tựa như đi ở nơi bình thường, ở nơi này đi qua.

Thế nhưng vô luận là An Nặc hay Tử La Lan đều thấy được, tại trong gương chiếu ra hàng đống con số chất chồng lên.

Tử La Lan biết, đây là toàn bộ tin tức vật thể tại máy tính lúc kiểu dáng ban sơ, chúng nó nhìn quá ngốc cực kì, thế nhưng bọn chúng vẫn cứ đi vào trò chơi, đồng thời trên mặt lộ ra đủ loại diễn cảm khẽ thầm nói chuyện.

“Qua chân thực chi kính có thể đến lầu 3, tại cuối thang lầu 2 chờ chúng ta” Tạp Thác Nhĩ đối với bóng An Nặc nói,” Thỉnh cố gắng đừng quay đầu lại, bằng không điểm số nhiệm vụ sẽ giảm nhiều.”

“Ta hiểu.” An Nặc nói, sau đó dọc theo góc tường chậm rãi tiềm hành.

Tử La Lan kinh ngạc chứng kiến An Nặc trong gương.

Đó là một nam tử có mái tóc kim sắc ( màu vàng) cùng con mắt màu lam, áo sơ mi bạch sắc ( màu trắng), kia hẳn là hắn cùng dáng vẻ trong hiện thực.

Hắn thật sự không biết An Nặc cũng có năng lực dạng này. Chứng kiến An Nặc lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt dường như toàn bộ thế giới đều nợ tiền hắn, sau đó không rõ hình dáng, hắn luôn luôn nằm ở trạng thái chuẩn bị…

Tuy rằng bề ngoài chưa hề cải biến, chính như vậy anh tuấn, thế nhưng trong gương, hắn nhìn qua có chút thu lại duệ khí, thậm chí khả dĩ xưng là ôn hòa. Tử La Lan nghĩ, rốt cuộc cái kia mới là hình dạng chân chính của An Nặc.

Đúng là vẻ mặt không nhẫn nại, tính cách táo bạo, tự bản thân không ngờ An Nặc trông như người thanh niên nhã nhặn phong độ như vậy.


Lúc Tử La Lan đang suy nghĩ, Tạp Thác Nhĩ cũng tiến về phía trước .

Hắn ngẩn người một chút, sau đó nhanh chóng thoát ra khỏi ngực Tạp Thác Nhĩ.

Tạp Thác Nhĩ không phòng bị thiên sứ thỏ trong lòng thình lình thoát ra, sở dĩ cũng không có ngăn cản. ( ta nghĩ đại khái là không kịp ngăn cản thôi , bất ngờ mà lị =] )

Hắn quay đầu chứng kiến thiên sứ thỏ nhảy trên mặt đất, có chút do dự tại trước chân thực chi kính, chân ngắn ngủn bước xoay tròn vài vòng.

“Làm sao vậy?” Tạp Thác Nhĩ hỏi.

“Ách…” thiên sứ thỏ phấn hồng dùng con mắt tử sắc nhìn hắn, sau đó chần chừ nói, “Ngươi có thể đi trước được không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì…” Tử La Lan chỉ chỉ những người hầu trong tấm gương, ” Ta bất ngờ nhìn thấy hình dạng chính hắn.”

“Được rồi.” Tạp Thác Nhĩ sảng khoái đám ứng ngoài ý muốn, sau đó chuyển đi.

Coi như Tạp Thác Nhĩ miễn cưỡng cũng tốt nha.

Nếu như An Nặc có thể bị chân thực chi kính hiện ra sự thật, Tạp Thác Nhĩ cùng mình đương nhiên cũng có khả năng, bởi vì… này mặt chân thực chi kính chính là dùng để hoàn nguyên số liệu chân thực.

Tạp Thác Nhĩ thật sự đã đi qua, tại trong gương, hình dạng hắn chính là trong hiện thực.. cũng chính là người Tử La Lan quen thuộc, tóc ngắn màu bạc, con mắt màu đỏ sậm.

Bất thình lình Tạp Thác Nhĩ tới, hắn tuyệt không nghĩ Tạp Thác Nhĩ như vậy lại có thể đến bang trợ một ngoạn gia làm nhiệm vụ.

Tạp Thác Nhĩ nhất định có mục đích, cái tên kia chưa bao giờ đem ý nghĩ đặt ở trên mặt, thật là không đáng yêu.

Tử La Lan nghĩ, quyết định đem những nghi ngờ này trước tiên để ở bên cạnh, chờ bản thân qua chân thực chi kính rồi tính.

Nếu như An Nặc cùng tạp Thác Nhĩ đều bị số liệu nói ra, vậy chính mình nhất định cũng không ngoại lệ.

Tử La Lan dè dặt giơ chân ngắn của mình lên, chậm rãi đến trước gương —

Trong gương xuất hiện một cái chân, đương nhiên là bàn chân của con người.

Được rồi, ta thừa nhận ngày hôm nay vào trò chơi mà không có mang tất (vớ), cho nên kia là bàn chân của ta…

Bốn mặt trong tấm gương đồng thời xuất hiện 1 chân.

Thoạt nhìn da dẻ trắng nõn mà mềm mại, kia tự nhiên là thuộc về loại người.

Số liệu của bản thân quả nhiên là hoàn nguyên, Tử La Lan đem chân duỗi trở về, tiếp đó chưa từ bỏ ý định đem bàn tay đi tới

Thực sự, trong gương xuất hiện chính là … ngón tay cũng thuộc về loài người, tinh tế mà trắng ngần, tại dưới ánh đèn thoạt trông yếu đuối mỏng manh.

Tử La lan lại nhanh chóng đem tay về, tuyệt vọng trừng mắt chân thực chi kính.


Rốt cuộc cái tên hỗn đản nào thiết kế cái loại chân thực chi kính này! có ý tứ gì, đây rốt cuộc là ác ý của ai, ta nên làm cái gì bây giờ…

Nếu không thì tiến lên đi…Tử La lan tính toán, thế nhưng nó cúi đầu nhìn xem chân ngắn của mình, phỏng chừng chạy mới một nửa đã bị chúng nó phát hiện. ( ay yo , em biết chân ngắn mà còn bảo đi trước đi , bây giờ thì tiêu chưa em ^0^)

An Nặc sẽ không quay đầu, cho nên sẽ không thấy mình, thế nhưng Tạp Thác Nhĩ…

Lúc này bản thân bị một cái bóng che khuất, Tử La Lan ngẩng đầu nhìn, dĩ nhiên là Tạp Thác Nhĩ đã trở lại.

“Sao, làm sao vậy…” Tử La Lan cảm giác giọng mình cũng thay đổi — đây được hiểu là âm run run , hơn nữa còn đang sợ hãi dưới tình huống phát sinh này.

“Ngươi sẽ bị người hầu phát hiện, dù sao ngươi cũng là sủng vật a,” Tạp thác Nhĩ ôn nhu nói, sau đó đem Tử La Lan đến, lần nữa ôm vào trong ngực, “Cho nên ta mang ngươi đi.”

“Chờ, chờ một chút!” Tử La Lan quơ tay đá chân, một bộ dáng kiên quyết không hợp tác.

Thế nhưng Tạp Thác Nhĩ một bên ứng phó công kích Tử La Lan, một bên đã đứng ở trên chân thực chi kính ( theo bản tiếng hoa thì là đứng trên chân thực chi kính , nhưng ta nghĩ đứng trước chân thực chi kính thì đúng hơn chứ nhỉ , nhưng ta quyết định để nguyên a )

Chung quanh một mảnh trống trải yên tĩnh, một vài người hầu đi qua bên cạnh nhưng không có phát sinh bất luận cái gì âm thanh.

Đây là đương nhiên, những người kia chẳng qua là một phần số liệu, số liệu lại sẽ không nói.

Tử La Lan ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, đây là tại trong hiện thực không phải gặp một màn kì dị này, tuy chỉ là trong trò chơi nhưng sự việc này cũng không nên phát sinh a.

—– hắn bị Tạp Thác Nhĩ ôm vào trong ngực.

Mái tóc dài màu đen trườn trên cánh tay Tạp Thác Nhĩ thành một đường vòng cung quyến rũ, sau đó buông xuống thanh nhã. Da dẻ trắng nõn bị quân phục hắc sắc làm nổi lên càng thềm trắng nõn mềm mại.Đầu của hắn tực vào ngực của Tạp Thác Nhĩ, hình dáng thật ngây ngốc.

Áo và quần hắn màu trắng, trang phục hết sức đặc biệt, thế nhưng mặc kệ thế nào, tại cái gương xem ra lại … mang theo một chút tình dục.

Đây cũng không phải mong muốn của hắn. Lại không biết hôm nay gặp nhau tại chân thực chi kính, cũng không biết Tạp Thác Nhĩ sẽ ở bên cạnh.

Mà chứng kiến trong tấm gương đích thực là như vậy, hơn nữa , Tạp Thác Nhĩ cũng thấy được, vẻ mặt của hắn chính là không có 1 tia biến hóa, mái tóc màu bạc cùng con mắt màu đỏ lại trở nên ôn nhu.

Bọn họ ai cũng không mở miệng trước, Tử La Lan ngoan ngoãn ở trong lòng Tạp Thác Nhĩ, không một chút ý tứ phản kháng nào, đi theo sau An Nặc.

Bọn họ tới rất gần An Nặc, cho nên chỉ cần vừa nói sẽ bị An Nặc nghe thấy, An Nặc không phải thằng ngốc, cho dù không thể quay đầu lại nhìn, cũng có thể cảm thấy có chút gì đó, cho nên trầm mặc cũng chính là phương pháp tốt nhất.

Tử La Lan ở trong lòng cảm kích sự trầm mặc của Tạp Tháp Nhĩ, tuy rằng không rõ vị đồng sự này cần gì, thế nhưng hiện tại chính là sợ An Nặc phát hiện tình trạng của mình.

Hắn nhìn hình dáng An Nặc phản chiếu trong gương, nếu để nam nhân này biết chính mình là nội bộ nhân viên chứ không phải con thỏ ngốc nghếch, hắn sẽ phẫn nộ ? Úc, đương nhiên, người giống như An Nặc sẽ không đem tức giận hoặc căm phẫn biểu hiện trên mặt, ngay cả cơ hội giải thích cũng sẽ không cho.

Ngụy biện vẫn mãi là ngụy biện,lừa dối vẫn như cũ tồn tại, giống như An Nặc vậy, vĩnh viễn chỉ nhìn phần chân thật nhất của sự việc.

Hành lang của chân thực chi kính thật yên tĩnh, một chút tiếng động cũng không có ngay cả tiếng bước chân xung quanh đều bị hoàn nguyên thành số liệu, càng không cần phải nói đến nguyên bản tiếng nói chuyện đã bị cảnh vật chung quanh ngăn trở

Tử La Lan nhìn chính mình trong gương, làn da xinh đẹp trắng nõn, trong ánh mắt (đen nháy) không có 1 tia phản quang, như trong bóng tối vắng vẻ của cánh đồng hoang vu, thân thể mảnh khảnh được mặc trong áo sơ mi trắng, lộ ra xương quai xanh tinh tế mà khéo léo. Hắn trong nháy mắt như bị mê hoặc, chẳng lẽ người luôn sinh hoạt trước máy tính kia mới thật sự là mình sao…

Hình ảnh trước mắt chính là hiện thực hay là bên này, trong trò chơi ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.