Đọc truyện Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu – Chương 65: Quyết định album (trung)
La Thiếu Thần hỏi: “Còn vấn đề gì không?“ Tuy hắn hỏi mọi người nhưng mắt lại nhìn Trương Tri.
Trương Tri: “Công ty hẳn phải chú ý hiệu suất, album không thể làm bừa bãi được.“
Trợ lý liếc hắn, hiển nhiên không ưa kiểu người ngoại đạo mà cứ cố ra vẻ như Trương Tri.
La Thiếu Thần gật đầu: “Kinh nghiệm của Trương phó tổng giám rất đáng tham khảo.“
Sắc mặt Trương Tri sầm xuống.
Chỉ cần IQ mức trung, biết lai lịch của hắn đều hiểu những lời này là châm chọc.
Kiều Dĩ Hàng cùng các nghệ sĩ khác ngậm miệng nhìn lãnh đạo EF tranh đấu. Hợp đồng của bọn họ chỉ là ra đĩa, quyền trong công ty thuộc về ai cũng chẳng ảnh hưởng mấy.
Buổi họp kết thúc, Trương Tri đứng lên, đến chỗ Kiều Dĩ Hàng: “Đến phòng làm việc của ta.“
Dù sao cũng là người chế tác của mình, tuy rằng hắn không ôm hy vọng quá lớn.
Cùng đi vào phòng làm việc, Trương Tri bước đến bàn, rút ra một đĩa CD cùng lời bài hát đã viết xong vứt lên mặt bàn: “Đây là bản DEMO ta chọn cùng lời cho hai ca khúc ngươi chọn.“
Kiều Dĩ Hàng lo lắng đến phần song ca với Lam Vũ Tình: “Có cần nói qua với La Thiếu không?“ Dù sao cũng mới mười chín, đối nhân xử thế còn chưa lão luyện. Tính cách như vậy cho dù có Trương Phục Huân làm chỗ dựa cũng có hại.
“Ngươi là đang quan tâm hay đang giáo huấn ta?“ Trương Tri khoanh tay nhìn hắn.
Kiều Dĩ Hàng: “Có từ nào nghĩa trung gian không?“
“Nhiều chuyện.“ Trương Tri giật ghế ra ngồi xuống.
Kiều Dĩ Hàng tưởng hắn muốn làm việc, chuẩn bị cáo từ thì thấy đối phương thuận miệng hỏi: “Chuyện ngươi với Lam Vũ Tình là thật hay giả thế?“
“Làm bạn là thật, chuyện yêu đương do báo chí bịa ra.“ Kiều Dĩ Hàng tuy không biết mục đích của câu hỏi nhưng vẫn phối hợp trả lời.
Trương Tri ngả người ra sau đánh giá hắn.
Kiều Dĩ Hàng bị nhìn cảm thấy không tự nhiên.
Lúc chơi game, có phải đối phương cũng nhìn Tiểu Thuyền thế này không?
Nhìn hồi lâu, Trương Tri đột nhiên thốt ra: “Sao ngươi còn chưa đi?“
“…“ Kiều Dĩ Hàng tức giận đáp, “Vì ta còn chưa được Trương đại thiếu gia cho phép.“
Trương Tri phất tay: “Lui xuống đi.“
“Biến!“
Ra khỏi cửa, Kiều Dĩ Hàng mới phát hiện mình vừa cùng Trương Tri đùa giỡn như bạn lâu năm vậy.
“Sự việc còn muốn lệch đường tới khi nào chứ?“ Hắn nhìn CD cùng lời bài hát trong tay, đi về phía thang máy.
Trương Tri gác chân lên bàn, hai tay ôm gáy, im lặng nhìn trần. Nỗi buồn bực vì mấy lời châm chọc lúc nãy của La Thiếu Thần như bị quét sạch, trong đầu tua đi tua lại đoạn đối thoại với Kiều Dĩ Hàng.
Điện thoại bỗng đổ chuông.
Hắn dùng gót chân nhấn vào nút nghe.
Điện thoại thông.
“Phó tổng giám, Trương chủ tịch gọi đến.“ Giọng thư ký có chút sợ hãi.
Tâm tình đang tốt nhất thời bị mây đen dày đặc che khuất: “Nối đến.“
Có lẽ do quá khẩn trương, điện thoại không ngừng truyền đến tiếng ấn phim, một lúc sau mới nối máy với Trương Phục Huân.
“Nghe La Thiếu nói ngươi ở EF làm việc không tệ.“ Ngữ khí của Trương Phục Huân hết sức nghiêm túc.
Trương Tri thờ ơ đáp: “Nghe mấy tạp chí nói ngươi có một tình nhân ở Mỹ.“
“Làm càn!“
Mới nói hai câu, mùi thuốc súng đã lan tràn đến cả hai đầu.
Trương Phục Huân thay đổi trọng tâm câu chuyện: “Tháng sau anh ngươi kết hôn, nhớ kỹ chưa?“
“Rồi.“ Lòng đố kỵ với Trương Thức Khiêm chưa bao giờ mờ nhạt bớt theo thời gian nhưng hắn địch xác cũng có lúc cảm động trước lòng tốt của Trương Thức Khiêm. Đối người anh này, cảm tình của hắn rất phức tạp.
“Có bạn gái chưa?“ Trương Phục Huân trắng trợn thăm dò.
Trương Tri thấy phản cảm: “Không có.“
“Ừm.“ Trương Phục Huân hài lòng, “Gần đây con gái vài người bạn của ta về nước, cũng xấp xỉ tuổi ngươi. Đến tiệc cưới, ngươi có thể làm quen.“ Hắn hiểu rõ tính tình Trương Tri. Nếu không nói trước khẳng định lúc đó hỏng việc.
Trương Tri cười nhạt.
Hắn mới mười chín tuổi mà đã khẩn cấp treo biển tiêu thụ rồi sao?
“Ta không có bạn gái đâu có nghĩa không có bạn trai.“ Hắn ra đòn hiểm.
Trương Phục Huân thiếu chút nữa nghẹn thở, mất một lúc mới lên tiếng: “Từ nhỏ ta tìm thầy dạy ngươi tiếng Trung cùng lịch sử, văn hóa Trung Hoa chính là để ngươi trở thành người Trung Quốc đích thực! Đừng có dính mấy thứ tệ nạn của nước Mỹ!“
“Ta chỉ là có bạn trai cũng đâu phải hít thuốc phiện mà ngươi khẩn trương?“
Trương Phục Huân im lặng hồi lâu nhưng Trương Tri cảm giác được sự phẫn nộ từ đầu kia truyền tới.
“Cộc cộc!“
Tiếng gõ cửa vang lên từ đầu bên kia.
Trương Phục Huân trầm giọng: “Giờ ta có việc, cuối tuần chờ ngươi về nhà nói tiếp.“
“Ba!“ Điện thoại lạnh lùng dập xuống.
Trương Tri buông chân, nhấn nút tắt rồi trầm tư hồi lâu mới bấm số một người.
Đối phương rất nhanh nhấc máy, tươi cười: “Ngươi đi làm rồi cơ mà. Nhàn lắm sao còn gọi điện trong giờ thế này?“
“Đúng thế.“ Trương Tri trả lời rất ngắn gọn.
“Có chuyện gì?“ Đối phương đương nhiên hiểu rõ tác phong không có chuyện thì đừng hòng gọi của hắn.
“Ngươi muốn quà gì cho đám cưới?“ Trương Tri đi thẳng vào vấn đề.
Đối phương trầm mặc một lúc lập tức cười lớn hơn: “Ha! Tờ chờ mấy lời này đến mức đầu sắp bạc rồi nè. Tiền của ta đổ hết vào triển lãm mất rồi. Tuy ba chi tiền cho đám cưới nhưng không bao tuần trăng mật lữ hành. Thế nên giờ ta cần nhất chính là vốn lưu động.“
“Bao nhiêu?“ Trương Tri rất hào sảng.
“Một trăm vạn.“ Trương Thức Khiêm cũng rất thoải mái.
“Ngươi đi vay nặng lãi là được. Chờ chủ nợ tìm tới hắn sẽ trả hộ ngươi.“
Trương Thúc Khiêm cười to: “Chủ ý này không tồi, đến đường cùng ta sẽ dùng.”
Trọng tâm câu chuyện kéo dài được một lúc, giờ đã không còn gì để nói nhưng khó có dịp Trương Tri chủ động gọi nên hiển nhiên Trương Thức Khiêm chưa muốn dập máy: “Đã quen với công ty chưa?“
“Rồi.“
“Quan hệ với đồng nghiệp tốt chứ?“
“Sẽ không bị khó xử như hắn.“
“Ha ha, là vậy sao.“ Trương Thức Khiêm lập tức nghĩ ra chuyện tiếp theo, hỏi luôn, “Có bạn gái chưa?”
Có bóng ma của Trương Phục Huân, Trương Tri rất phản cảm vấn đề này: “Ngươi muốn giới thiệu cho ta?”
“Lấy điều kiện của ngươi sao ta có thể giới thiệu được. Ta chỉ muốn hỏi ngươi có biết quy củ của Trương gia không?”
“Cái gì?”
“Trương gia có luật bất thành văn, chọn tình yêu hay sự nghiệp. Nếu chọn tình yêu thì nhất định phải kế thừa gia nghiệp, chọn sự nghiệp thì phải kết hôn với đối tượng gia đình chỉ định. Đương nhiên, chọn cả hai rất tốt.” Trương Thức Khiêm nói nghe có vẻ dễ dàng nhưng vẫn không giấu nổi nỗi lòng.
“Vợ chưa cưới của ngươi là do hắn chọn?”
“Đúng. Điều kiện rất tốt.”
Trương Tri thấy căng thẳng: “Nếu cả hai đều không chọn thì sao?”
“Vậy phải học tập nhị thúc. Trước len lén chuẩn bị vốn, sau đó triệt để thoát ly gia tộc.” Trương Thức Khiêm dừng một chút, “Nhưng quan hệ của chú với ba vẫn rất tốt. Ba tuy nói nhị thúc không phải người Trương gia nhưng vẫn ngầm giúp đỡ không ít.”
Trương Tri tin tưởng, loại quan hệ này không thể có giữa hắn và Trương Phục Huân. Có thể việc Trương Phục Mãn ly khai khiến Trương Phục Huân hài lòng, dù sao chia gia sản làm hai phần thì sẽ ít hơn nhiều.
“Ngươi có thể nghĩ từ bây giờ.”
Trương Tri thản nhiên: “Hắn vừa gọi điện nói chuẩn bị giới thiệu vài thiên kim tiểu thư cho ta.”
Trương Thức Khiêm ngẩn người.
Thấy ba cho Trương Tri vào EF làm còn tưởng chuẩn bị để hắn kế thừa gia nghiệp nhưng sao còn giới thiệu người cho hắn… Trương Thức Khiêm chợt ngộ ra. Trương Tri là con riêng, thân phận này về sau sẽ đem lại nhiều bất lợi trên thương trường thế nên Trương Phục Huân muốn tìm một nhạc phụ làm chỗ dựa cho hắn.
“Chẳng bằng thế này.” Trương Thức Khiêm biết hắn không muốn, “Ngươi làm phù rể cho ta, như thế ba cũng vô phép làm gì trong tiệc cưới.”
“Không cần.” Trương Tri lập tức cự tuyệt, “Ta có biện pháp.”
Tuy thất lạc trong lòng nhưng Trương Thức Khiêm vẫn tươi cười như cũ: “Được, vậy đến lúc đó có gì thì ứng biến vậy.”
Hai người nói tào lao thêm vài câu rồi dập máy.
Cuộc trò chuyện tuy ngắn nhưng rõ ràng đã thu hẹp khoảng cách không ít.
Trương Thức Khiêm cảm thấy mỹ mãn, gọi điện cho bạn: “Xem ra phù rể không phải ngươi không được.”
Bên kia, Trương Tri nghĩ kế xem làm thế nào để Trương Phục Huân mất mặt tại tiệc cưới.
Nếu hắn muốn giới thiệu tiểu thư thì mình phải tìm bạn nam tới!
Nghĩ đến đây hắn rút di động ra, tìm số, nhấn nút gọi. Ngay khi đối phương nhấc máy, hắn liền nói: “Ta quyết định cho ngươi vinh hạnh được mời ta đi uống cà phê!”
…
Kiều Dĩ Hàng nhìn khuôn mặt giao cảnh cùng động tác vẫy vẫy quen thuộc, chán nản sờ trán.