Đọc truyện Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu – Chương 6: Leo cây (hạ)
Nếu hắn nhớ không lầm, Phong Á Luân năm ngoái chỉ có một concert, nhận đóng một quảng cáo chứ không tham gia bộ phim nào cả.
Như là nhìn ra suy nghĩ của hắn, Phong Á Luân chủ động giải thích: “Ta là khách quý trao giải.“
“Nam diễn viên xuất sắc nhất?” Phong Á Luân đứng cùng nam diễn viên chính xuất sắc nhất đảm bảo sẽ càng tăng thêm sức hấp dẫn.
“Không phải, là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.“ Phong Á Luân nói, “Nam diễn viên xuất sắc nhất do Trương Giai Giai trao.”
“Ra là vậy.“ Kiều Dĩ Hàng gật đầu.
Bầu không khí có điểm tẻ ngắt.
Hai người tuy có thể tính là sư huynh đệ đồng môn nhưng ba năm hắn vào công ty, số lần gặp gỡ kể ra cũng không nhiều lại thêm Kiều Dĩ Hàng trước đây vẫn ghen tỵ với hắn. Mặc dù hiện tại ý thức được chênh lệch giữa hai người nhưng loại cảm giác này cũng không phải chỉ cần nghĩ thì sẽ thay đổi.
“Khi nào rảnh rỗi đi làm một chén.“ Phong Á Luân một lúc lâu mới nói ra một câu.
“Hảo.“ Kiều Dĩ Hàng mỉm cười đáp ứng, trong lòng không khỏi ngẫm nghĩ.
Nếu nói là hoan nghênh hắn gia nhập làng giải trí, sau ba năm mới ý thức được, cũng là trễ đi. Nếu như nói là để lôi kéo làm quen….lấy vị trí của Phong Á Luân, phải là hắn lôi kéo làm quen mới phải. Nếu như là để ra oai phủ đầu thì, quả thực là quá trễ!
Mãi đến khi ngồi xuống, Kiều Dĩ Hàng cũng nghĩ không ra vì sao Phong Á Luân lại chạy tới giao hảo với hắn. Khả năng cuối cùng chỉ có thể là …hắn đoạt giải.
Lễ trao giải Kim Hoa bắt đầu.
Người chủ trì là Chung Nghiêu. Là người dẫn chương trình nhiều năm, địa vị của hắn trong giới dẫn chương trình có thể nói là độc tôn.
Vốn có La Bội Giác được đánh giá là đối thủ của hắn, bất quá kể từ khi La Bội Giác chuyển từ NCC sang BLX thì danh tiếng cũng chậm rãi chìm xuống. Chương trình hắn đang dẫn gần đây thị suất người xem chỉ được bằng hàng đơn vị của Chung Nghiêu.
Trong lớp người trẻ của giới dẫn chương trình, tối được coi trọng là Bát Quái tiểu tử nhưng bọn hắn luôn bị thương tật quấn thân. Vô luận công ty có thỉnh pháp sư hay cầu thần bái phật thế nào, tần suất bọn họ đi viện vẫn cao hơn thị suất người xem của chương trình xổ số. Ngay giới truyền thông cũng đã quen, có tạp chí còn mở mục suy đoán xem lần này Bát Quái tiểu tử sẽ nằm ở bệnh viện nào.
Mà từng là hiện tượng một thời, người tạo ra những kỷ lục của kỷ lục – ‘tống nghệ tiểu thiên vương‘ Tằng Bạch, giữa lúc sự nghiệp đang lên như mặt trời ban trưa thì dứt khoát rời khỏi giới dẫn chương trình đi làm ông chủ cửa hàng thịt lợn.
Thế nhưng giới dẫn chương trình như đang trong thời kỳ giáp hạt không phải bởi vì không có nghệ nhân chạy tới kiếm cơm ăn mà là người đến kiếm cơm thì nhiều lắm, nhiều đến hoa cả mắt nhưng tuyệt không có kẻ tài xuất hiện.
Kiều Dĩ Hàng ngồi ở phía dưới không ngừng phản ứng lại với những gì xung quanh nhưng đầu óc đã trôi vào cõi thần tiên rất xa, rất xa.
Lễ trao giải ban đầu là trao các giải về kỹ thuật.
Đạo cụ, trang phục, âm nhạc, chỉ đạo võ thuật.
Khoảng chừng hai phần ba thời gian trôi qua, lễ trao giải tiến nhập phần cao trào.
“Kế tiếp chính là trao giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Khách quý là người ta rất quen thuộc. Cùng nhau lên báo chửi đối phương tròn một năm a. Ta bây giờ rất muốn biết hắn nói khi hắn là giám khảo Lạn Đồng đã bức bách các giám khảo khác bầu cho ta mười phiếu là thật hay giả đích?“ Con mắt cùng khóe miệng Chung Nghiêu đều đang cười, thế nhưng Kiều Dĩ Hàng nhìn ra được hắn lúc nói những lời này rất nghiêm túc.
Đều là suy bụng ta ra bụng người.
Nghĩ đến mình có thể nối bước Chung Nghiêu, Kiều Dĩ Hàng đối người sắp lên sân khấu không có cảm tình gì tốt đẹp.
Thính phòng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt không rõ dành cho lời giới thiệu của Chung Nghiêu hay dành cho vị khách quý sắp bước ra.
Âm nhạc vang lên.
Chung Nghiêu giới thiệu: “Hoan nghênh khách quý trao giải: Cam Cố Bằng.“
Bởi vì những lời Chung Nghiêu nói là chuyện xảy ra đã lâu, Kiều Dĩ Hàng cũng không biết người hắn ám chỉ là ai thế nhưng lúc nghe tên Cam Cố Bằng, hắn bình thường trở lại.
Cam Cố Bằng lúc mới vào nghề đã rất nổi tiếng, lại đoạt giải Nam diễn viên xuất sắc nhất. Nhưng sau bởi vì tính tình không tốt, đùa giỡn đại nhân vật. Scandal cũng nhiều thậm chí có tin sàm sỡ nữ diễn viên cùng phim, làm danh tiếng xuống dốc không phanh. Sau đó chỗ đứng của hắn trong giới giải trí cũng không tốt, trở thành kẻ thối mồm nổi danh trong làng giải trí.
Hắn nói động đến Chung Nghiêu không kỳ quái, chưa đụng đến Chung Nghiêu mới là kỳ quái.
Cam Cố Bằng cười tủm tỉm đi tới trước bục, đứng bên cạnh Chung Nghiêu chắp tay nói: “Chúng ta nhận thức lâu như vậy nhưng nói thẳng mặt như thế này hình như là lần đầu tiên.“
Chung Nghiêu cười nói: “Hẳn là nên cảm tạ ban tổ chức giải Kim Hoa không đem toàn bộ danh sách khách quý đều đưa ta.“
“Ta cũng là đột nhiên muốn tới thôi.“ Cam Cố Bằng nói, nhắm ngay micro nói, “Bởi vì ta nghĩ đề cử Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất hẳn là thiếu.“
“…“
Toàn thính phòng im lặng.
Mỗi người trong đầu đều nghĩ thầm “Ban tổ chức Kim Hoa hẳn là ngu ngốc mới tìm một người như thế đến trao giải.“
Ngoại trừ Kiều Dĩ Hàng đã biết mình không được chọn, tất cả các nam diễn viên phụ được đề cử khác đều rất kinh ngạc.
Như vậy chút nữa lên nhận giải sẽ phải phát biểu gì đây? Nếu như không nói gì thì thật giống như là cam chịu. Nếu như phản bác thì thật mất phong độ. Cam Cố Bằng mặt dày tựa lợn chết không sợ nước sôi nhưng bọn hắn đều muốn giữ hình tượng.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên có cảm giác may mắn như người sống sót sau tai nạn. Mặc kệ nói thế nào, chí ít không cần dẫn nhân chú ý đương hình nhân ngồi dưới cũng tốt.
“Bởi vì … Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất hẳn là nên lưu cho Nhan Túc Ngang.“ Cam Cố Bằng nói tiếp trong một bầu không khí tĩnh lặng.
…
Được rồi. Diễn xuất bọn họ so ra kém Đại Thần. Nhưng Đại Thần không tham gia giải cũng không phải lỗi tại bọn họ! Giải Kim Hoa có lệ là người muốn được đề cử phải đăng ký. Chẳng nhẽ Đại Thần không đăng ký bọn hắn cũng phải không đăng ký để lấy điểm đạo đức tốt sao?
Trừ Kiều Dĩ Hàng ở ngoài, những người được đề cử đều rất phiền muộn.
Chung Nghiêu biết nếu để hắn nói tiếp chắc giải Kim Hoa cũng loạn mất nên nhanh chóng cứu tràng: “Đại Thần cũng là có thời kỳ khởi đầu mới có được danh tiếng ngày hôm nay. Chúng ta chính là trao giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, xem ai có tiềm lực để trở thành Đại Thần tương lai. Thỉnh quý vị nhìn lên màn hình lớn.“
Người chủ trì cắt lời khách quý như vậy là lần đầu nhưng mọi người đều không cảm thấy bất thường, trái lại nghĩ… đây là làm theo lẽ thường.
Thế nhưng trên màn hình chỉ chiếu đoạn ngắn chứ không phải cả bộ phim. Chiếu xong, quyền khống chế lại trở về tay Cam Cố Bằng.
Cam Cố Bằng cầm phong bì trong tay, cười cười nói: “Được rồi. Giờ chúng ta cùng xem kẻ thấp kém trong này rút cuộc là ai.“
…
Kháo. Tư cách như hắn mà đi pha trò người khác thấp kém!
Kiều Dĩ Hàng mân mê cằm, bắt đầu hoài nghi có phải thần kinh Cam Cố Bằng có vấn đề hay không nữa.
“Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Kim Hoa lần thứ mười sáu là…“ Con mắt Cam Cố Bằng hơi nheo lại, “ Tình sâu tựa biển, Uông Quang Kỳ.“
…
Là Bát Quái tiểu tử?
Trên đài dưới đài, ngoại trừ Cam Cố Bằng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Uông Quang Kỳ cùng Tiền Vĩnh Kính hai ngày trước trong lúc đóng phim vướng phải dây thép. Một người ngã gãy chân, một người bị ngã theo đều vào y viện.
Cũng không biết có phải số phận không mà bọn họ mỗi lần ra vào viện đều là có đôi có cặp cả.
Người đại diện của Uông Quang Kỳ lên nhận giải.
Cam Cố Bằng cười dài nhìn hắn, “Hắn cũng hiểu được bản thân thiếu tư cách nên cáo ốm không đến hả?“
Người đại diện cũng không phải tỉnh du đăng, “Đây là thiên ý. Ông trời biết khách quý trao giải hôm nay cũng không phải hạng tốt nên thà rằng khiến hắn bị thương còn hơn.“
Lãnh ý chợt lóe trong mắt Cam Cố Bằng.
Người đại diện thản nhiên cầm giải đi xuống.
Một màn chiến tranh đáng ra tưng bừng khói lửa cứ lạnh như băng mà kết thúc.
Có màn hí kịch của Cam Cố Bằng, các giải tiếp theo có phần thiếu vị đạo.
Tâm tính con người thật rất kỳ lạ. Giống như người ăn quá mặn, mỗi lần ăn đều chảy nước mắt khổ sở nhưng đến một ngày ko ăn mặn nữa lại thấy như thiếu thứ gì, đần độn vô vị.
Cho dù sau đó là nhân vật cấp thiên vương Phong Á Luân cùng Trương Giai Giai lên đài, bầu không khí cũng không thực náo nhiệt.
Chung Nghiêu có điểm mệt mỏi, trao giải xong vội vã đọc diễn văn kết thúc buổi lễ.
Giải Kim Hoa được vạn người chờ mong cứ như bị úng nước, lúng ta lúng túng kết thúc như vậy đó.
Kiều Dĩ Hàng về đến nhà thì liên tiếp có điện thoại gọi đến an ủi. Đều là nghìn bài một điệu lời nói khách sáo, hắn cũng đem những lời thoái thác vạn năm bất biến ra đáp. Tiểu Chu nhắn tới một đống tin nhắn khiến hắn thực cảm động. Hắn nhắn lại vài lời cảm ơn rồi khởi động máy tính, lên diễn đàn “Trời cao biển rộng“ xem tin.
Quả không ngoài dự đoán của hắn, trên diễn đàn huyên náo kịch liệt. Trong đó kẻ đầu tiên khởi xướng chính là fan của Bát Quái tiểu tử. Tuy rằng Bát Quái tiểu tử thương bệnh không rời người nhưng fan của bọn hắn tinh thần chấn hưng, sức sống kinh người.
Ảnh chụp của Cam Cố Bằng bị PS thành ra vô số hình ảnh kỳ dị — kẻ cơ bắp, tên khất cái,… Scandal lúc mới nổi cũng bị đào ra. Chuyện hắn từng sàm sỡ diễn viên nữ cũng bị lôi ra bàn luận một hồi.
Kiều Dĩ Hàng vốn là nóng giận thế nhưng thấy phản ứng trên diễn đàn như vậy hắn lại nở nụ cười.
Vô luận là từ quan điểm nào đánh giá, việc này cũng đều là chuyện cười. Chuyện của hắn so ra cũng chỉ là nền. Cam Cố Bằng nếu như là muốn tìm cảm giác tồn tại hẳn đã làm thực thành công.
Mọi việc như thế chấm dứt, hắn đột nhiên có ý nghĩ chơi game. Tắt đi diễn đàn, hắn mở game “Đùa nháo giang hồ“.
Tính toán thời gian hẳn cũng đã qua năm mươi mấy tiếng, Tiểu Thuyền chắc đã được phóng xuất.
Nhập mật khẩu, tiến nhập trò chơi, hình ảnh hiện lên, Tiểu Thuyền xuất hiện trong hành lang tối.
Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn đi lại đã thấy một màn quen thuộc xuất hiện —
‘Thiên tịch hữu mộng‘ tấn công bạn, bạn mất đi bốn trăm bảy mươi máu.
‘Thiên tịch hữu mộng‘ tấn công bạn, bạn mất đi bốn trăm hai mươi máu.
…
Bạn bị ‘Thiên tịch hữu mộng‘ giết chết, bạn có thêm ‘Thiên tịch hữu mộng‘ vào sổ đen?
Kiều Dĩ Hàng tưởng mình đang nằm mơ.
Tại sao ‘Thiên tịch hữu mộng‘ vẫn còn ở đây?
Trương Tri nhìn Tiểu Thuyền đang ngây ngốc nằm trên mặt đất. Cục tức hai ngày nay rút cuộc cũng được phát tiết.
Đều là tại con heo ngu ngốc này đột nhiên biến mất khiến ‘Thiên tịch hữu mộng‘ bị mắc ở nhiệm vụ ẩn giấu này tròn hai ngày.
Gọi điện thoại cho dịch vụ khách hàng, dịch vụ khách hàng chỉ có bảo phải chờ…
MD!
Người ăn nói có nhiều loại như vậy vì sao công ty cứ phải nhận loại nhân viên nói không rõ ràng như thế này?!