Đọc truyện Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu – Chương 42: Tìm thế thân (hạ)
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: cuối tuần ngươi đi công tác hả?
Tiểu Thuyền: (^o^)/~ tin tốt. Không phải đi nữa.
Chiến Hồn Vô Cực:?
Tiểu Thuyền: giám đốc vừa thông báo cuối tuần có buổi xem mặt.
Chiến Hồn Vô Cực: không phải vị hôn thê của hắn bỏ trốn rồi sao?
Tiểu Thuyền: đúng thế. Vậy nên đi tìm người khác.
Chiến Hồn Vô Cực: …
Chiến Hồn Vô Cực: vậy cuối tuần sau ta bảo Suất suất suất tới đón ngươi. Địa chỉ?
Tiểu Thuyền: đến quảng trường Nhân Dân chờ nhé.
Chiến Hồn Vô Cực: được. Mấy giờ?
Tiểu Thuyền: hôn lễ mấy giờ?
Kiều Dĩ Hàng bỗng nhớ tới một việc.
Tiểu Thuyền: chờ chút. Thiên Đấu và Lạc Tuyết Vô Âm hình như không mời ta. o(╯□╰)o Ta đi ăn chực như vậy thật không tốt a.
Chiến Hồn Vô Cực: đưa tiền mừng là được.
Tiểu Thuyền: … Bao nhiêu?
Chiến Hồn Vô Cực: Yên tâm. Tiền mừng ta sẽ đưa. Lão đại mời, trên thư ghi rõ gửi vợ chồng Chiến Hồn Vô Cực mà.
Tiểu Thuyền: -_-|||
Chiến Hồn Vô Cực: đi làm phụ bản không?
Tiểu Thuyền: ta định làm nhiệm vụ.
Chiến Hồn Vô Cực: nhiệm vụ gì?
Kiều Dĩ Hàng nhìn danh sách nhiệm vụ, muốn tìm cái nào lâu một chút. Từ cấp 20 đến cấp 73, gì cũng có. Hắn nghĩ trong chốc lát rồi chọn nhiệm vụ thu thập ba mươi viên thất tinh thạch.
Chiến Hồn Vô Cực nghe xong ngay lập tức lên kênh thế giới —
Chiến Hồn Vô Cực: 15J* đổi ba mươi viên thất tinh thạch! Chờ ở Lạc Dương.
*J viết tắt của kim tệ trong game.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: rao ở kênh thế giới chẳng biết có nhanh hay không?
Chiến Hồn Vô Cực: giá như vậy, đối phương nhất định sẽ tới rất nhanh.
Quả nhiên là thật.
Bọn họ chờ ở Lạc Dương trong chốc lát đã thấy một đệ tử Huy Hoàng môn phi ngựa trắng tới. Đối phương cũng không thèm xuống ngựa, trực tiếp làm việc với Chiến Hồn Vô Cực.
Bên kia đổi chác xong bên này lập tức tiến hành giao dịch.
Nhìn ba mươi viên thất tinh thạch trong khung giao dịch, Kiều Dĩ Hàng lẳng lặng bỏ vào 10 kim.
[tư trò chuyện]
Tiểu Thuyền: còn 5 kim chờ ta đi kho bạc vay rồi trả ngươi. O(∩_∩)O~
Chiến Hồn Vô Cực không nói gì, lập tức cắt đứt trao đổi.
Giữa lúc Kiều Dĩ Hàng nghĩ đối phương đang tức giận thì một khung giao dịch lại nhảy ra, chính là ba mươi viên thất tinh thạch.
Loại kháng nghị trầm mặc này khiến bầu không khí có chút xấu hổ.
Kiều Dĩ Hàng lại thả 10 kim tới.
[tư trò chuyện]
Chiến Hồn Vô Cực: trư! Ngươi muốn làm ta mất mặt sao?
…
Thật là đã lâu không nghe tên gọi thân thiết này!
Kiều Dĩ Hàng cầm hồng trà lạnh trong tay, uống một ngụm lớn, rồi mới tiếp tục —
Tiểu Thuyền: giờ ta chỉ có 10 kim thôi, 5 kim kia ta nhất định sẽ trả cho ngươi.
Chiến Hồn Vô Cực: (#‵′) ngươi nghĩ đây là vấn đề 15 kim hả?
Tiểu Thuyền: không phải vậy thì nhận trước đi.
Chiến Hồn Vô Cực: tặng lão bà gì đó mà còn đòi tiền sao?!
Trương Tri rất muốn đập tan con chuột trong tay!
Tiểu Thuyền: là phu thê cũng phải bình đẳng chứ.
Chiến Hồn Vô Cực: -_-# lẽ nào bình thường ta đưa ngươi đi luyện cấp cũng tính tiền?
Tiểu Thuyền: +_+ nhưng ngươi cũng có kinh nghiệm mà.
Chiến Hồn Vô Cực: …
Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) nếu không, ngươi ra giá đi? Đại khái là bao nhiêu?
Trương Tri tức đến ói máu.
Người kia cho rằng hắn đang đòi tiền sao?!
Hắn sợ nếu càng nói sẽ càng khó nghe nên lập tức logout, tắt máy.
——-
Kiều Dĩ Hàng nhìn Chiến Hồn Vô Cực biến mất, tự đáy lòng cũng thấy áy náy. Dù sao đối phương là có ý tốt nhưng hiện tại hắn phải phân rõ giới hạn giữa hai bên. Chỉ có vậy, tỷ lệ bỏ cuộc mới cao.
Cũng vì nếu có ngày thân phận hắn bị lộ thì một người không lừa tiền ít nhất cũng đáng giá tha thứ hơn.
Hắn vươn vai. Hôm nay đã mệt mỏi cả ngày, hắn thực sự rất cần đi tắm, sau đó ngủ một giấc thật say.
Hắn đang muốn logout thì Suất suất suất đột nhiên nhảy ra.
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Suất suất suất và Thủy Tiên hòa thượng luôn giữ hắn lại đúng thời điểm mấu chốt.
[tư trò chuyện]
Suất suất suất: lão nhị làm sao thế?
Suất suất suất: sao hôm nay out sớm vậy?
Tiểu Thuyền: đại khái là có điểm bất đồng.
Suất suất suất: nga.
Chuyện vợ chồng son của người khác không nên hỏi sâu.
Suất suất suất: lão nhị bảo ta cuối tuần tới quảng trường Nhân Dân đón ngươi. Mấy giờ?
Tiểu Thuyền: ta còn không biết mấy giờ bọn họ kết hôn? o(╯□╰)o
Suất suất suất: sáu giờ tối. Hẹn ba giờ đi, đề phòng trên đường có chuyện.
Tiểu Thuyền: được.
Suất suất suất: chúng ta lấy gì làm ký hiệu đây?
Tiểu Thuyền: ngươi hãy mặc toàn đồ đen đi, sẽ dễ nhận ra.
Suất suất suất: o(╯□╰)o ta đi tham dự hôn lễ, không phải đám ma.
Tiểu Thuyền: vậy đồ đỏ?
Suất suất suất: cái đó hẳn đợi đến khi ngươi gặp lão nhị đi. Ta đưa ngươi số di động, lúc đến ngươi gọi cho ta.
Tiểu Thuyền: cứ thế đi.
Suất suất suất: quyết định vậy nhé.
Tiểu Thuyền: chờ chút. Lần trước ngươi nói đến lễ vật. Tặng gì đây ta?
Suất suất suất: đưa phong bao là được rồi. Phần của ngươi chắc là lão nhị đưa.
Tiểu Thuyền: ta hiểu. Ta out đây, ngủ ngon.
Kiều Dĩ Hàng logout, bắt đầu phiền não chuyện tiền mừng. Đi ăn là Tiểu Chu, đương nhiên không thể để Chiến Hồn Vô Cực bỏ tiền được. Hắn quyết định hỏi thăm chỗ Thiên Đấu tổ chức để tính xem một suất ăn khoảng bao nhiêu. Hắn không muốn lợi dụng cũng như tặng quá nhiều bởi đảm bảo là không có hồi lại.
Một tuần nói dài cũng chẳng dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn nhưng cũng dư dả để nói rõ các mối quan hệ của Tiểu Thuyền trong game.
Mấy hôm nay, số lần Kiều Dĩ Hàng và Tiểu Chu nói chuyện ít đi trông thấy.
Không phải Kiều Dĩ Hàng bận mà là Tiểu Chu quá bận — bận tránh hắn.
Sau khi mua được tin tình báo, Kiều Dĩ Hàng đã chặn được Tiểu Chu trước cửa toa-lét nữ.
Tiểu Chu thấy hắn thiếu chút khóc ra nước mắt: “Ngươi có thể buông tha ta không?”
“Có thể.” Kiều Dĩ Hàng nhe răng cười, “Chỉ cần ngươi trả lời được, nếu không tìm thấy Lục Thanh Y ở Thái Sơn thì cần đi chỗ nào tìm?”
“…Thanh Thành.” Tiểu Chu ôm đầu.
“Trả lời đúng. Câu tiếp…”
“Đại Kiều. Đề thi vào đại học của ta cũng không khó thế.” Tiểu Chu đáng thương nhìn hắn.
“Đấy là lý do ta phải tự mình giám sát ngươi. Còn một vấn đề, áo khoác của Tuyết Y Hầu ở trong tay ai?”
Tiểu Chu thống khổ ngồi sụp xuống.
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Giờ ngươi đã biết tiền không dễ kiếm chưa?”
Tiểu Chu ra sức gật đầu.
“Vậy nên nhân lúc còn trẻ hãy cố kiếm nhiều một chút.” Kiều Dĩ Hàng nói, “Ngươi muốn lúc về già còn phải chịu dằn vặt như thế này sao?”
“…Minh tôn Ma giáo.” Cuối cùng Tiểu Chu không giãy giụa nữa.
Chiến Hồn Vô Cực bảy ngày liên tiếp không lên, tin nhắn cũng không gửi. Chẳng riêng gì Tiểu Thuyền, ngay cả bọn Suất suất suất cũng cảm thấy có chuyện, mấy ngày liền đều gửi tin hỏi Tiểu Thuyền.
Kiều Dĩ Hàng cuối cũng đã biết cái gì gọi là hết đường chối cãi.
Rõ ràng là do chủ nghĩ đại nam tử của Chiến Hồn Vô Cực phát tác nhưng toàn bộ thế giới đều cho rằng hắn khiến kẻ kia giận.
Kiều Dĩ Hàng thậm chí định thủ tiêu kế hoạch dùng Tiểu Chu thế thân mà để Tiểu Thuyền đến chỗ Nguyệt lão ly hôn, kết thúc câu chuyện nguy hiểm này.
Nhưng, trời không theo ý người.
Giữa lúc Tiểu Thuyền đang hưng phấn chạy tới chỗ Nguyệt lão, hướng tới giải phóng, hướng tới tương lai tươi sáng thì Chiến Hồn Vô Cực xuất hiện.
Tin đầu tiên hắn gửi là —
Ngày mai đừng muộn.
…
Kiều Dĩ Hàng chỉ có thể thốt ra một từ: “F*ck!”
Cuối tuần, vừa tảng sáng thì Tiểu Chu đã bị cuộc gọi đòi mạng của Kiều Dĩ Hàng dựng dậy.
Vừa vào cửa, nàng gục luôn lên ghế sô pha, than thở: “Không phải ba giờ chiều sao? Giờ mới có… tám giờ hơn a!”
Kiều Dĩ Hàng mặc đồ ở nhà, tinh thần sảng khoái đứng trước mặt: “Thắng lợi luôn dành cho người có chuẩn bị.”
“Ta nghĩ câu này không phải chân lý, là bóp méo sự việc xong rồi ngụy biện thôi.” Tiểu Chu vô lực trả lời.
Kiều Dĩ Hàng rút ra một quyển sổ tay: “Được rồi. Trước khi vào chiến trường, chúng ta soát lại trọng điểm một lần.”
Tiểu Chu ngã xuống ghế: “Để ta chết đi.”
“Tuyệt chiêu của Kỷ Vô Địch là gì?”
“…”
Trải qua ba tiếng đồng hồ khảo nghiệm, Kiều Dĩ Hàng thỏa mãn: “Cửa tiếp theo nhé.”
“Cái gì?” Tiểu Chu ôm má nhìn hắn.
“Độ bóng tóc ngươi rất tốt.”
“..Cảm tạ.” Đây gọi là cho vừa đánh vừa xoa sao? Tiểu Chu nghi hoặc nhìn hắn. Đã kinh qua giáo huấn của Cao Cần, giờ đây nàng rất cảnh giác.
“Vậy nên,..” Kiều Dĩ Hàng rút ra một bộ tóc giả lùm xùm như bụi cỏ, “Đội cái này vào.”
Tiểu Chu ngơ ngác nhìn hắn.
“Ngươi phải biết rất nhiều đàn ông thích tóc mượt.”
Tiểu Chu nói: “Lỡ như hắn không thích tóc mượt mà thích bụi cỏ thì sao?”
Kiều Dĩ Hàng nhìn tóc giả trong tay, nhướn mày, sau đó vứt sang chỗ khác, lại lấy ra một bộ quần áo.
Tiểu Chu nhăn mặt: “Đây là cái gì?”
“Chiến y của ngươi.” Kiều Dĩ Hàng rất đắc ý.
“Ngươi tự làm?” Thứ kỳ quái như thế… chắc là đặt cũng không có.
“Từ chợ đồ cũ.”
“Ngươi còn đến chỗ đó.”
“Còn có cái gọi là mua sắm trực tuyến.”
Tiểu Chu nhìn chằm chằm thứ đại khái có thể gọi là quần áo này ba giây, hít sâu một hơi nói: “Được rồi. Nếu như nhất định phải mặc nó đi thì…”
Kiều Dĩ Hàng tủm tìm cười nhìn nàng.
“Ta không làm nữa.” Nàng không thể chấp nhận mặc giẻ lau nhà đi ra đường được.