Đọc truyện Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích – Chương 104: Yến hội đảo môi thôi [ thượng ]
Chờ Doãn Thịnh Sâm từ du hí thương đi ra, Lô Vượng Đạt vừa mang kính mắt 3D vừa ngủ.
Giúp Lô Vượng Đạt tháo xuống kính mắt, đắp lên cái chăn, cúi đầu ở trên môi Lô Vượng Đạt in lại một nụ hôn rồi mới ôm lấy hắn cùng ngủ.
Khi Lô Vượng Đạt tỉnh lại, mặt trời đã lên trên ngọn cây, hắn vươn tay sờ sang bên cạnh thì thấy đã sớm lạnh lẽo, Doãn Thịnh Sâm sớm tỉnh lại rồi.
Quả nhiên, ở dưới lầu, Doãn Thịnh Sâm bật lên tất cả mười máy tính, mười ngón tay tiêm tế gõ lạch cạch trên bàn phím, có lẽ là gặp vấn đề khó khăn nên tầm mắt đăm đăm, vẻ mặt ngưng trọng.
Lô Vượng Đạt không dám quấy rầy hắn, rửa mặt qua loa rồi đi vào bếp nấu cơm.
Cũng không trong chốc lát, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
“Ba ba.” Lô Vượng Đạt dùng mặt cùng bả vai để kẹp di động.
“Ngồi ngay ngắn lại đi.” Lô ba ba tựa hồ đang phát điên.
Lô Vượng Đạt bị ông rống như vậy nhất thời cảm thấy ù ù cạc cạc “Dạ?”
“À, không phải nói con đâu. Anh đi ra chỗ kia, tôi cảnh cáo anh đừng có mà được một tấc lại muốn một thước, đi qua nữa là tôi phi lễ anh đó.” Một câu cuối cùng rõ ràng, Lô ba ba không phải đang nói với đứa con trai của mình.
Lô Vượng Đạt:“……”
Đầu kia điện thoại hình như là Doãn phụ — Doãn Duệ “Chúng ta đây đi xuống dưới xe đi, nơi đó bí mật.”
“……”
Lô Vượng Đạt cầm lấy dao phay vừa ‘phi lễ’ toàn thân con cá vừa nói:“Ba ba, loại chuyện phi lễ này thì nên một người phi một người lễ, hai người là đủ rồi, không cần tìm người tới nghe đâu ba ạ.”
“……”
Không biết có phải Lô ba ba đang cùng Doãn Duệ đánh nhau hay không, ông thở hổn hển nói “Mau…… Mở cửa nhanh, chúng ta…… Ngay ở ngoài…. Cửa nhà các con đó.”
Lô Vượng Đạt vội vàng buông dao phay, chạy tới mở cửa. Chỉ thấy cái Alto ở dưới nhà họ đang chấn động không rõ chân tướng, ẩn ẩn còn truyền ra tiếng cầu cứu.
Lô Vượng Đạt không dám chần chờ, chạy tới mở cửa xe, một màn trước mắt làm cho hắn sợ ngây người “Ba ba, ba có phải hay không nên giải thích một chút……”
Lô ba ba mặt đỏ tai hồng, hoàn toàn giấu đầu lòi đuôi đánh gãy lời Lô Vượng Đạt rồi nói “Không có gì để giải thích cả, bác Doãn của con ăn điểm tâm mà chưa no, thấy trên mặt ba có con muỗi nên muốn tới gần ăn thôi.”
“……”
Lô Vượng Đạt còn muốn nói “Không phải, con……”
Nhưng nói đến một nửa lại bị Doãn Duệ đánh gãy.
Doãn Duệ thò đầu ra từ cửa kính xe, miệng vừa hé ra đã đầy mùi rượu nồng nặc, suýt thì hun Lô Vượng Đạt tới ngất xỉu, ông nói “Con đừng trách ba ba con, cậu ấy không sai, sai là ở bác, là bác ép cậu ấy.”
“……” Lô Vượng Đạt vô lực “Kỳ thật, con chỉ là muốn hỏi…… Alto ( áo thác) sao lại thành ao thác mà thôi.”
[ Xe Alto đọc là áo thác [àotuò] còn ao trong ao thác [āotuò] là lồi lõm, ý em Đạt muốn hỏi là sao xe nó lại lõm]
Doãn Duệ đỏ bừng, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí “Lão thị lai tử.”
“Dạ?” Lô Vượng Đạt mộng “Lão thị lai tử?”
“Rolls-Royce.” Lô ba ba ở một bên không kiên nhẫn giải thích.
“……” Lô Vượng Đạt thực buồn bực “Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Rolls-Royce đắt tiền sao?”
“……”
[ giải thích chút hen. Về Rolls-Royce mình đã giải thích từ chương trước rùi nhé. Rolls-Royce nói lái = Lão thị lai tử. Trường hợp này Doãn Duệ nói như thế ý là có cái xe Rolls-Royce đâm vào phía sau xe Alto của họ nên xe Alto mới bị lõm như thế.]
Mà mới đi ra, Doãn Thịnh Sâm nghe được liền bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, xe đều bị “hôn” thành như vậy rồi “Vậy hai người có bị thương không?”
“Đương nhiên không có, còn bắt người ta bồi thường chúng ta đấy nha.” Doãn Duệ rất đắc ý nói cho bọn họ.
“Ba ba, hai người lừa người ta đấy à?” Doãn Thịnh Sâm hỏi.
“Ba con là người như thế sao? Sao có thể làm ra loại chuyện này.” Doãn Duệ giận dữ “Ta chỉ bẻ cái cánh chim(1) trên đầu xe của họ thôi.”
Doãn Thịnh Sâm:“……”
Lô Vượng Đạt tuy rằng không hiểu về xe, nhưng vẫn biết cái kí hiệu của xe Rolls-Royce tên là nữ thần bay lượn “Có vẻ đồ vật đó còn quý hơn cái xe Alto của chúng ta đấy.”
“Ta biết, cho nên chúng ta cũng không chiếm tiện nghi của người ta, chỉ đạp hai cửa xe của họ để tính làm bồi thường thôi.”
“……”
Lô ba ba thúc giục “Trước đem ông ấy đỡ vào nhà rồi nói sau.”
Doãn Thịnh Sâm cùng Lô Vượng Đạt vội lo lắng tiến vào trong xe, đi vào thì Doãn Thịnh Sâm phát hiện ở trước cửa kính xe có đặt một quả địa cầu vô cùng to, liền hỏi “Đây là?”
Lô Vượng Đạt cũng không thèm nhìn tới hắn mà trả lời “Thiết bị định vị toàn cầu.”
Doãn Thịnh Sâm:“……”
Ba người mất sức của chín trâu hai hổ mới đem Doãn Duệ nâng vào trong nhà được.
“Ba ba, sao ba uống say như thế?” Doãn Thịnh Sâm oán giận nói.
Doãn Duệ thực ưu thương “Đó là bởi vì ba thất tình.”
Lô ba ba buông lỏng tay, mặc Doãn Duệ thí thí chấm đất, sau đó nói muốn đi sửa xe.
Doãn Duệ toàn thân như nhũn ra, nói “Cậu gạt người, cậu là định đi tìm tên Lý Trăn kia chứ gì.”
“Chú Lý?” Lô Vượng Đạt nhìn Doãn Duệ lại nhìn cha mình.
“Ai thế?” Doãn Thịnh Sâm hỏi.
“Là viên cảnh sát ăn cơm cùng bọn mình lúc các anh ở đó đấy.”
Doãn Thịnh Sâm sờ cằm “Phức tạp quá, quan hệ tam giác xuất hiện rồi.”
Mặt Lô ba ba lại đỏ “Không có chuyện đó.”
“Cậu dám nói cậu không từng tán dương qua hắn ta không hả?” Doãn Duệ đột nhiên đầu không còn choáng váng, thân thể cũng không như nhũn ra, đi đứng cũng lưu loát “Tôi nhớ rõ trước kia cậu còn nói ánh mắt hắn sắc bén, giống đao phong làm chấn nhân tâm phách.”
“Vậy thì thế nào?”
“Kỳ thật chỉ cần cậu nhìn kỹ, sẽ thấy ánh mắt của tôi cũng thực sắc bén.” Doãn Duệ chỉ vào hai mắt của mình, còn chạy qua để Lô ba ba xem “Chỉ cần tôi ngưng thần, ánh mắt này cũng giống như đao đấy.”
Lô ba ba mặt không chút thay đổi “Ừ, dao phay.”
“……” Doãn Duệ bất mãn ngồi xổm góc tường.
Thấy Doãn Duệ quá đáng thương, Lô Vượng Đạt không khỏi đồng tình với kẻ yếu “Ba ba, sao ba lại nói bác Doãn như thế.” Sau đó ngồi xổm bên cạnh Doãn Duệ, an ủi “Bác trai, cho dù là dao phay cũng mạnh hơn kéo rất nhiều.”
“Con dựa vào cái gì mà nói dao phay mạnh hơn cái kéo?” Doãn Duệ nghiêng đầu nhìn hắn.
Lô Vượng Đạt nhìn Doãn Duệ một hồi lâu mới nói “…… Trên tạo hình.”
“……”
“Kỳ thật bác cũng không kém chú Lý của con đâu.” Doãn Duệ nắm tay làm bộ “Đặc biệt sau khi bác uống rượu vào, bác cũng chỉ thấp hơn hắn có nửa centimet thôi.”
Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm 囧 囧 “……”
“Cái dạng như hắn không thể chịu được một đấm của ta đâu, chỉ cần ta dùng sức……” Doãn Duệ vừa nói vừa đắc ý, Doãn Thịnh Sâm nghe không đúng vội vã hỏi ông “Ba ba, ba sẽ không đánh cảnh sát đấy chứ.”
Doãn Duệ nghĩ mãi rồi nói “Không đâu.”
“Vậy ba dùng sức cái gì?”
“Ba dùng sức kiễng múi chân nha, như vậy ba liền cao hơn hắn năm cm.”
“……”
Rốt cục đem Doãn Duệ kéo đến trên sô pha, Doãn Thịnh Sâm sợ cha mình còn nói tới mối quan hệ tam giác rối loạn không rõ ràng kia, vội nói:“Ba ba, đêm nay là thọ yến Phạm lão đấy, chúng ta cùng đi nhé.”
Doãn Duệ nhận lấy khăn ướt từ tay Lô Vượng Đạt, lấy lòng nói với Lô ba ba:“Được, Tiểu Đạt cũng đi, Quan Đình cũng đi.”
Lô ba ba lắc đầu “Tôi cũng có quen ai đâu, đi làm chi?”
“Đi ăn chực cơm.”
“……”
Vì thế Doãn Duệ khuyên bảo từ giữa trưa cho tới lúc bốn người bọn họ đứng ở trước cổng nhà Phạm lão thì vẫn còn đang tiến hành.
“Đồ ăn nhà bọn họ ngon lắm.”
Doãn Duệ vừa nói xong lời này, cách đó không xa có vài phu nhân dường như cũng là tới tham dự yến hội “Tôi tới đây là do cổ phiếu công ty mới đưa ra thị trường phố wall thôi, tiệc tối gì mà Trung không ra Trung Tây chẳng thành Tây, khó ăn chết mất.”
“……” Doãn Duệ khóe miệng có điểm co quắp, lại nói “Nghe nói đêm nay Phạm lão muốn khui chai rượu Brunello quý giá của mình đấy.”
Vài vị phu nhân kia lại nói tiếp “Mỗi lần mở tiệc đều mang chai Brunello ra khoe, nhưng lần nào cũng không khui, toàn cho xem không.”
“……” Doãn Duệ cười như không nghe thấy họ nói “Tham gia yến tiệc quan trọng như thế không chỉ vì ăn uống, còn có thể quen biết rất nhiều người.”
Mấy vị phu nhân kia lại nói “Hơn nữa mỗi lần đều phải bắt buộc bản thân hàn huyên cùng đám người hai mặt, khẩu phật tâm xà kia, thật muốn coi như không biết bọn họ.”
“……”
Doãn Duệ rốt cuộc ngồi không được, nói với Lô ba ba:“Cậu chờ một chút.”
Chỉ thấy Doãn Duệ xuống xe, bước từng bước lớn qua chỗ đám phu nhân, cái gì cũng chưa nói mà chỉ dùng mắt trừng trừng, đem người ta trừng đến nỗi họ sợ quá chạy vào trong nhà họ Phạm hết, sau đó rất có tư thế lãnh đạo đang phẫn nộ đi trở về nói “Chúng ta tiếp tục, vừa rồi tôi nói tới chỗ nào rồi nhỉ?”
“……”