Đọc truyện Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh – Chương 27: Màn chất vấn của hai anh em
Thanh âm đó tựa như một chậu nước lạnh giữa trời giá rét, giội Lương Tu Ngôn từ đầu đến chân, vô luận dục hỏa gì đều bị dập tắt chả còn một mảnh. Lương Tu Ngôn cuống quít đẩy nam nhân trên người cậu ra, đứng dậy dừng ở trước mặt Mạc Tuấn Ninh.
“Học trưởng…… Ta, ta…… y……” Lương Tu Ngôn chỉa chỉa mình, lại chỉa chỉa Hắc vân áp thành, càng vội giải thích lại càng lắp bắp.
Mạc Tuấn Ninh phất tay, cắt ngang cậu: “Mặc quần áo trước đi.”
Lương Tu Ngôn cúi đầu nhìn, mới phát hiện vạt áo mình rộng mở, trên ngực còn gặp mấy khỏa ô mai, lúc này càng hoảng. Luống cuống tay chân cầm áo mặc quần, còn không quên giải thích: “Tụi ta vừa rồi đang nướng thịt, nướng đùi gà, nướng lạp xưởng……”
“Há? Nướng thịt?”
Mạc Tuấn Ninh trên mặt còn mang theo ý cười, thanh âm lại rét lạnh thấu xương, Lương Tu Ngôn biết bây giờ thật sự xong rồi, đây hoàn toàn là bị bắt gian tại giường nha.
“Ta…… Tụi ta……” Lương Tu Ngôn cúi đầu, không dám nhìn Mạc Tuấn Ninh, nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi.”
“Không cần giải thích gì.”
Không đợi Lương Tu Ngôn phản ứng lại, một cánh tay mạnh mẽ đã đem cậu ôm vào trong ngực.
“Chuyện ngươi thấy chính là vậy đấy.”
Lương Tu Ngôn ngẩng đầu liều mạng trừng Hắc vân áp thành, thực bị ngươi hại chết, ngươi không nói thì có thằng nào nói ngươi câm sao?
“Lương Tu Ngôn, ngươi không muốn giải thích một chút sao?”
Bị Mạc Tuấn Ninh kêu cả tên lẫn họ, Lương Tu Ngôn trong lòng chính là run lên, không hề nghĩ ngợi, vội vàng quăng sạch quan hệ với tên gian phu kia. “Không có, ta cùng y không có quan hệ gì!”
Vừa nói xong, Lương Tu Ngôn liền cảm thấy mông bị người nhéo một phen.
“Thời điểm bị thao ngươi không phải nói thế.”
Thế là, Lương Tu Ngôn không khí quanh thân mình đều muốn bị rét lạnh đóng băng, lại lui vào lòng Hắc vân áp thành không dám ngẩng đầu.
“Ngươi bị hắn làm qua?”
Đối mặt chất vấn của Mạc Tuấn Ninh, Lương Tu Ngôn trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra, không dám lên tiếng.
“Lương Tu Ngôn, ngươi bây giờ xoá bỏ hắn, ta liền tha thứ ngươi một lần.”
Lương Tu Ngôn ngẩng đầu nhìn hướng Hắc vân áp thành, cái người luôn kiêu ngạo như đại nam hài, ánh mắt nhìn mình lúc này, lại toát ra sự thống khổ và khẩn cầu.
Điều này khiến cho Lương Tu Ngôn như thế nào quyết tâm nói lời tàn nhẫn được.
Mạc Tuấn Ninh thấy Lương Tu Ngôn lại thực động cảm tình với Hắc vân áp thành, lửa giận lập tức chuyển dời đến trên người Hắc vân áp thành, “Mạc Hạo Vũ, ngươi quả nhiên từ nhỏ đến lớn cái gì cũng muốn tranh với ta?”
“Ai muốn tranh giành với người, không bằng ngươi hỏi hắn đến tột cùng thích ai?” Hắc vân áp thành đem Lương Tu Ngôn ôm càng chặt, rõ ràng đối bản thân phi thường tin tưởng.
“Ta…… Ta……” Hai nam nhân cùng xoát xoát nhìn về phía mình, Lương Tu Ngôn nhất thời chân tay luống cuống.
Lương Tu Ngôn ấp úng, làm Hắc vân áp thành thấy lo lắng trong lòng, nói: “Này còn cần nghĩ sao, thứ nam nhân không thể lực này có thể thỏa mãn ngươi sao? Hắn cả đêm có thể kiền ngươi mấy lần?”
Nói xấu phương diện đó, không người nam nhân nào có thể chịu được, ngay cả Mạc Tuấn Ninh luôn bình tĩnh cũng không ngoại lệ, “Chẳng lẽ chọn thứ không nhịn nổi như ngươi sao? Sáp chưa được mấy lần mà bản thân đã bắn trước rồi.”
Uy, uy, các ngươi có thể đình chỉ loại đối thoại vượt giới hạn này hay không nha! Lương Tu Ngôn chỉ nghe, trên mặt đã xanh trắng một hồi.
“Nếu ngươi uy hắn ăn no, hắn cần gì chơi thực dã chứ?”
Cái gì kêu chơi dã thực, sao nói khó nghe vậy hả?
“Chả lẽ ngươi cứng rắn thượng là đúng? Ta cũng không nhìn ra cậu ta cam tâm tình nguyện.”
Cũng không thể nói là Bá Vương ngạnh thượng cung (0)……
“Cứng rắn thượng? Hừ, bộ ngươi không thấy hắn vừa thấy đến ta, mông lắc như cẩu hả?”
Thúi lắm, ông đây mông lắc khi nào!
Lương Tu Ngôn đang định phản bác, lại phát hiện thân ảnh hai người đều chậm rãi trở nên trong suốt.
Đây là…… Logout?
Lương Tu Ngôn đánh giá, này trình diễn màn bạo lực gia đình sao.
………………………………………………
(0)
“Bá Vương ngạnh thượng cung”: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”. Từ “cường tiễn” [đọc là “qiang jian”] hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian”, mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên người xưa vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” thay thế cho hai từ “cưỡng gian”.
“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chì cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…