Đọc truyện Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương – Chương 1: Ngụy trúc mã
Thường Tiếu cầm văn kiện đi vào công ty, ngồi ở vị trí của mình mở máy tính. Mấy nữ đồng sự thấy cậu liền chào hỏi. Thường Tiếu gật đầu cười cười, trên mặt lộ ra hai má lún đồng tiền, bộ dáng có chút ngại ngùng, thoạt nhìn thực khả ái. Nhìn sơ cậu thực biết nghe lời, là loại hình mà các trưởng bối yêu thích.
“Tiểu Thường em đã đến rồi sao? Ngày hôm qua chị có gửi mail cho em một văn kiện cần phiên dịch gấp, em có thấy không?”
Thường Tiếu cười cười cầm văn kiện đưa giơ lên, phất phất tay, ý bảo ở đây, sau đó đứng dậy đưa qua cho cô. Chị Lý là một nữ nhân trẻ, tuổi chưa quá ba mươi, nhìn qua có nét thành thục, năng lực làm việc rất tốt, đương nhiên cũng rất chiếu cố cậu.
“Nhanh như thế liền dịch xong rồi! Chị còn tính lát nữa mới nói cho em, sau đó nhờ chị của em mang đến nữa kìa.”
Thường Tiếu lắc đầu, trở về vị trí của mình. Cậu ở trong này công tác đã hơn ba năm, ban đầu là do chị hai cứng rắn buộc cậu đến. Vốn cậu bị câm lại không có bằng cấp, chạy đến làm việc trong công ty lớn như vậy không khỏi có chút bỡ ngỡ, làm gì cũng có cảm giác như mình dựa vào quan hệ, ăn không ngồi rồi.
Nhưng ba nằm làm việc ở đây so với tưởng tưởng của cậu tốt hơn rất nhiều. Công việc của cậu chỉ là phiên dịch một số văn kiện linh tinh, có chị hai giúp đỡ cậu ít khi làm việc đúng giờ, chỉ cần nhận một cái văn kiện dịch, phiên dịch xong rồi trả lại là được. Đồng sự đa số đều là con gái, có lẽ đối với chuyện cậu không nói được có chút luyến tiếc, ngược lại đều rất chiếu cố cậu, không có gì không thoải mái.
Tuy rằng cậu có thể không đến làm việc đúng giờ, nhưng mấy tháng nay cậu đều dậy sớm đến công ty. Nguyên nhân tự nhiên không phải cậu muốn tiến công hay gì khác, chỉ là mỗi buổi sáng đều có thể nhìn thấy một người.
“Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Tiểu Thường chị của em đến kìa.” Lý tỷ vỗ vỗ bả vai cậu.
Còn chưa kịp ngẩng đầu liền nghe một loạt âm thanh giày cao gót va chạm mặt đất, trước mặt liền tối đi, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
Thường Tiếu cười lộ ra đồng tiền, khi cười đặc biệt khả ái, đặc biệt thành kính,“Xẹt xẹt xẹt” cầm lấy bút viết một đống, sau đó giơ lên ngẩng đầu nhìn chị hai cậu.
“Đừng có giả đáng yêu với chị, không phải như em nói sao, trời mưa thì phải chờ chị lấy xe chở đi, cũng không phải không tiện đường……” Thường Thu vừa cuối xuống liền hoa hoa cỏ cỏ một đống lớn.
Thường Tiếu lấy tay móc móc lỗ tai, đem ly nước trên bàn đưa cho cô ấy, ý bảo cô nói nhiều, uống chút nước cho thông cổ họng. Cậu không nghĩ trời mưa cho nên mới đi xe công cộng, làm cho quần ướt một mảnh, bất quá chị hai là tổng giám đốc, đi làm trễ cũng không sợ người khác truy cứu, tự nhiên trễ hơn cậu rất nhiều, chờ chị đến đưa thì dưa chuột cải trắng đều lạnh hết. Tuy rằng cậu cũng không sợ đến muộn…… Nhưng mà, lén nhìn cánh cửa đối diện kia, cậu chỉ sợ chậm một chút thì cả ngày liền không nhìn thấy người kia.
Thường Thu trợn trắng mắt, muốn mắng người nhưng phát hỏa với cậu không được, tiểu gia hỏa trước mặt một bộ biết nghe lời, thật tội nghiệp, khiến cô phải đem một bụng hỏa nuốt xuống. Xoay người liền nhìn thấy văn phòng phó tổng giám đốc còn đóng cửa “Chị Lý, phó tổng sao còn chưa đến, đã mấy giờ rồi. Ông Phùng mới một tuần không đến tiểu tử kia liền chứng nào tật nấy, gọi điện cho cậu ta đến ngay.”
“Học tỷ,sao mới sáng sớm mà đã tức giận rồi thế.”
Chị Lý còn chưa kịp nói, liền có một âm thanh lười nhác vang lên. Thường Tiếu trong lòng nhảy dựng, một nam nhân mặc âu phục mang giày da đứng ở cửa, nhìn qua thực thành thục, kỳ thật cậu ta chỉ mới 22 tuổi, tốt nghiệp đại học chỉ mới mấy tháng.
Thường Tiếu biết hắn là Phùng Quý Hiên con út Phùng gia, còn biết hắn so với cậu nhỏ hơn hai tuổi, tính cách lại rất ác liệt. Còn biết chính cậu rất thích hắn……
Kỳ thật, Phùng Quý Hiên và cậu có thể xem như là trúc mã trúc mã, nhưng chỉ là ngụy mà thôi …… Thường Tiếu thường xuyên nghĩ, mỗi buổi sáng mình chạy đến công ty chỉ để nhìn hắn một cái, mà người kia có lẽ sẽ không chú ý đến mình, ngay cả tên mình là gì cũng đã quên, hoặc đã không nhớ cậu là ai.
Lúc còn nhỏ, hai người thường cùng chơi chung. Cũng không thể tính là cùng nhau, bởi vì Thường Tiếu luôn bị hắn khi dễ, nhưng nếu người khác đến ăn hiếp Thường Tiếu, người kia sẽ không vui, như gà mẹ bảo vệ gà con vậy. Sau khi lên tiểu học, hai người cũng học chung một trường, chẳng qua Thường Tiếu so với hắn lớn hơn hai tuổi, niên cấp cũng bất đồng. Rồi dần lớn lên vẫn cùng trung học, bất đồng dần dần trở nên bất hòa. Trung học rồi đại học, đợi đến khi người nọ tốt nghiệp đại học, được trong nhà an bài làm việc tại công ty. Thường Tiếu vẫn chưa tốt nghiệp, chẳng qua cậu đã sớm công tác trong này ba năm.
“Cậu đi làm càng ngày càng trễ a, tôi còn nghe nói buổi sáng đến thì đóng cửa ngủ, tan tầm thì lại rất đúng giờ, đi chơi bời lêu lỏng.” Thường Thu ôm tay nhìn Phùng Quý Hiên, vừa thấy liền đem tức giận trong lòng dời lên người hắn.
Thường Tiếu trong lòng thè lưỡi, lấy tay kéo kéo áo chị hai.
“Được rồi, văn kiện này cần cậu xem đó, mắc công phó tổng cả ngày không có chuyện gì làm.” Thường Thu nói xong liền đem văn kiện tối hôm qua Thường Tiếu vừa mới phiên dịch xong ném cho Phùng Quý Hiên, sau đó liền rời đi.
Phùng Quý Hiên cầm văn kiện quạt quạt, cũng không thèm để ý, vào tai bên trái ra tai bên phải, cầm văn kiện đi vào phòng. Dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là phó tổng giám đốc, chỉ cần vào văn phòng ngồi, cái gì cũng không cần làm, không biết lão cha nhà mình làm gì cứ bắt hắn đúng 9 giờ phải có mặt tại đây, hại hắn mỗi ngày đều phải dậy sớm.
Thường Tiếu nhìn văn kiện mình phiên dịch bị Phùng Quý Hiên cầm đi, trong lòng có chút vui sướng lại mạc danh kỳ diệu khẩn trương. Bỗng nhiên nghĩ đến, đêm qua rất mệt, cả một đoạn sau cậu phiên dịch không chính xác lắm , trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhanh chóng ngồi xuống một lần nữa phiên dịch lại.
Vừa nhấc đầu lên thì đã đến giờ cơm trưa, trong văn phòng còn rất ít người.
“Tiểu Thường nên đi ăn cơm, không thôi lát nữa chị em lại nổi bão.” Lý tỷ vỗ vỗ cậu nói đùa.
Thường Tiếu gật gật đầu, đóng văn kiện, trên máy tính gõ một chuỗi tự: Văn kiện phiên dịch buổi sáng phó tổng lấy đi có chút vấn đề, Lý tỷ chị có thể giúp em đưa văn kiện này dùm được không? Em vừa mới chỉnh lại xong.
Lý tỷ nhìn xuống liền nở nụ cười “Phó tổng có xem văn kiện đó hay không còn chưa biết được, chị xem tám phần chị Thu nói gì cậu ta cũng không nghe đâu, không cần đưa đi.”
Thường Tiếu có điểm nản lòng, nhưng mà cũng đúng, Phùng Quý Hiên làm phó tổng giám đốc chỉ trên danh nghĩa, không cần làm gì cả, đương nhiên cũng không cần xem phần văn kiện này.
“Ân…… Phó tổng hình như đã đi ăn cơm, nếu muốn em cứ để trên bàn cậu ta đi.” Lý tỷ nhìn cậu nhíu nhíu mày, thấy cậu làm lại đến trưa.
Tốt, em cám ơn.
Thường Tiếu nghe xong cao hứng cầm văn kiện chạy đi, gõ gõ cửa, quả nhiên bên trong không ai trả lời. Mở cửa đi vào, văn phòng rất lớn, là một phòng kép, đi sâu vào bên trong còn rất nhiều phòng nghỉ.
Văn kiện sáng nay Phùng Quý Hiên lấy đi nằm ở trên bàn, Thường Tiếu đi qua nhìn, có điểm dở khóc dở cười. Người nọ đem văn kiện của cậu làm đồ lót chuột ……
Bất đắc dĩ văn kiện dưới con chuột lấy ra, đổi bằng phần văn kiện mới. Máy tính màn hình không có tắt, tùy tiện mở ra, cư nhiên là cửa sổ trò chơi.
Thường Tiếu hiếu kì nhìn nhìn, cậu chưa chơi game online bao giờ, cũng không hiểu cách chơi. Màn hình hiện đầy nhân vật, tìm nửa ngày mới thấy được danh tự – Quý Hiên
Võng du chi cư tâm bất lương –