Đọc truyện Võng Du Chi Cao Thủ Bất Tịch Mịch – Chương 50
Thẳng thắn được khoan hồng, ra vẻ dễ thương đáng xấu hổ
【 đội ngũ 】 Linh Vũ: tám giờ rồi, còn chưa lên à?
【 đội ngũ 】 Thần Thoại Hậu Viện Đoàn: gọi điện thoại chưa?
【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: rồi, tắt máy.
Diệp Khâu Phong có chút sốt ruột bấm điện thoại của đối phương, như cũ thông báo tắt máy.
【 đội ngũ 】 Tay Trái Dắt Tay Phải: cậu ta ban ngày cũng không lên.
【 đội ngũ 】 Hồng Biến Thiên Hạ: ban ngày ở nhà tôi…
【 đội ngũ 】 Thần Thoại Hậu Viện Đoàn: hai người quen biết ngoài đời à?
【 đội ngũ 】 Hồng Biến Thiên Hạ: ừ..
【 đội ngũ 】 Thần Thoại Hậu Viện Đoàn: về nhà lúc nào?
【 đội ngũ 】 Hồng Biến Thiên Hạ: hình như năm giờ thì phải.
【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: trước khi đi cậu ta có nói gì không?
【 đội ngũ 】 Hồng Biến Thiên Hạ: không có…
【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: hở? không gì cả?
【 đội ngũ 】 Hồng Biến Thiên Hạ: kêu tôi vào game đúng giờ…
【 đội ngũ 】 Tay Trái Dắt Tay Phải: mịa, kết quả bản thân thì không tới.
【 đội ngũ 】 Thần Thoại Hậu Viện Đoàn: có thể có chuyện gì chăng, ta chờ chút đi.
【 đội ngũ 】 Tay Trái Dắt Tay Phải: ừm.
Kết quả lần này đợi, qua 0 giờ cũng chưa đợi được người.
【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: ngại quá, lãng phí số lần phó bản của mọi người…
【 đội ngũ 】 Cây Đào Nở Hoa Đào: không có gì, nhưng Thần Thần rốt cuộc đâu rồi
【 đội ngũ 】 Vương Giả Chi Kiếm: vẫn không liên hệ được à?
【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: ừ.
【 đội ngũ 】 Thần Thoại Hậu Viện Đoàn: cũng không còn sớm. Chúng ta off trước đi, tôi cũng sẽ thử gọi điện thoại cho cậu ấy.
【 đội ngũ 】 Yêu Nhất Thần Thoại: ok.
Tắt máy tính, Diệp Khâu Phong cũng không lên giường ngủ, tuy rằng đã sắp một giờ, nhưng cách vài phút anh lại bấm điện thoại một lần, thì ra quan tâm của mình với cậu ta đã không chỉ gói gọn trên Internet. Khi La Tường online, chỉ đơn thuần nói chuyện bằng Khấu Khấu hay chat voice trên YY hoặc trao đổi trong game đã không còn đủ, vậy nên sẽ thường xuyên tìm chút lý do gọi điện thoại cho đối phương, tuy rằng cũng chỉ có giọng nói nhưng sẽ cảm thấy khoảng cách gần thêm một ít. Còn bây giờ, khi không tìm thấy đối phương, anh mới đột nhiên nhận ra trừ một dãy số di động thì liên hệ giữa hai người lại mỏng manh như vậy. Bình thường không tìm thấy một người, có thể gọi vào điện thoại nhà của đối phương, có thể liên hệ bạn bè hoặc thân nhân hỏi thăm tin tức đúng không? Nhưng… Diệp Khâu Phong cười khổ, ngoại trừ một số di động, anh chẳng biết gì. Có lẽ theo một nghĩa nào đó, mối quan hệ giữa Hồng Biến Thiên Hạ và La Tường còn gần hơn anh.
Sau khi tìm được cậu ta, từ ông bà tổ tiên cho tới bạn học nhà trẻ, từ quần lót mặc số mấy cho đến gần đây ăn cái gì nhất định phải tra hỏi rõ ràng, Diệp Khâu Phong hạ quyết tâm. Trước giờ cứ cảm thấy từ yêu online phát triển ra đời thực, hẳn là nên đi từng bước một, nhưng anh đã quên, vô luận là thích thứ gì hoặc là thích người nào đều phải nắm chắc trong tay mới đúng.
Bất an, nôn nóng, các loại cảm xúc xa lạ dần tràn ra trong đêm dài yên tĩnh, tối nay không cần ngủ nữa rồi. Diệp Khâu Phong nhìn di động trong tay vì nhiệt độ cơ thể mà hơi nóng lên, đang muốn gọi thêm một cuộc thì một dãy số xa lạ gọi đến.
“Alô.” Anh đón điện thoại.
“Khụ.” Ho nhẹ một tiếng, rõ ràng đang che giấu rất nhiều lúng túng, nhưng những cái này không quan trọng, từ một âm tiết này Diệp Khâu Phong đã biết là ai.
Đối phương ngừng một chút rồi nói, “Là tui.”
“Em đi đâu vậy hả?!” Trái tim rốt cuộc yên tâm, theo sau đó là cơn giận hậu lo âu, người nào đó rất hiếm khi hò hét rốt cục đã phá công.
Bốn giờ sáng, bệnh viện nào đó ở thành phố S.
Trong phòng truyền dịch ngoại trừ vài y tá và bệnh nhân đang treo bình nước biển ngồi lác đác trên ghế thì chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ. Bệnh nhân và y tá đang gà gật thì bị tiếng bước chân gấp gáp đến gần làm cho tỉnh, cô y tá ngẩng đầu muốn nhìn xem có phải có người bệnh mới hay không thì chỉ thấy một chàng trai mặc sơmi đen bước nhanh qua mặt, có tinh thần vậy à? Nhất định không phải người bệnh…
Chàng trai đi tới cửa, nhìn một lượt những người ở trong phòng, sau khi nhắm được mục tiêu, nhíu mày, bước về phía người nọ. Đi đến trước mặt mục tiêu, nhìn người nào đó trên đầu, cánh tay, cổ chân đều có băng vải, ngón tay phải bị đánh thạch cao, trên áo thun còn mơ hồ dính vết máu đỏ sậm, mặt mày nhăn dữ dội hơn, “Em làm gì mà ra thế này?”
La Tường mơ màng bị tiếng chất vấn từ đỉnh đầu làm tỉnh, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt người mới tới thật lâu, dáng vẻ như hồn đang ở trên trời.
Diệp Khâu Phong lại nổi giận, “Sao? Không biết anh à?”
“A?” Cuối cùng thanh tỉnh một ít, La Tường theo bản năng muốn dùng tay phải sờ đầu, kết quả mới nâng lên đã bị đối phương ngăn cản.
“Coi chừng tay mình.” Diệp Khâu Phong bất đắc dĩ đè bàn tay bó bột của La Tường.
Lúc này mới nhớ tới tay phải bị gãy xương ngón tay, vì vậy La Tường lại theo bản năng muốn nâng tay trái, kết quả bị ngăn cản lần nữa.
“Tay này còn đang truyền nước.” Lần thứ hai bất đắc dĩ đè lại tay kia, trên cơ bản cơn tức đã bị hai lần bất đắc dĩ mài nhẵn bóng. Diệp Khâu Phong giơ tay thay La Tường có hai tay “không tiện” sờ đầu, ừ, xúc cảm vẫn tốt như vậy.
Thiệt là quỷ dị… La Tường một bên hưởng thụ đối phương thay mình làm hành động sờ đầu, một bên tự hỏi, người này tại sao tới đây?
“Ừm, sao anh lại đến?” Cậu ngẩng đầu hỏi, “Anh ngồi xuống được không, ngẩng đầu nhìn anh mỏi cổ.”
Diệp Khâu Phong chọn vị trí phía bên tay trái La Tường ngồi xuống, “Không phải em gọi điện thoại cho anh à?”
“Tôi chỉ là vì di động bị hư, sợ mọi người chờ sốt ruột nên mới mượn điện thoại nói một tiếng với anh, sao anh lại tới đây?”
“Hỏi em làm sao vậy, em nói bị thương đang ở bệnh viện, chẳng hề nói nguyên nhân. Anh có thể không tới đây xem được à?”
“Ờm, chỉ là không muốn anh lo lắng thôi…”
“Vậy em cần gì phải nói mình bị thương? Cái này không phải khiến người khác lo lắng à?”
“Ủy khuất kể khổ không được sao…” La Tường con mắt láo liên, “Đâu có kêu anh qua đây…”
“Vậy em còn nói địa chỉ bệnh viện rõ ràng cho anh làm gì?”
“Ha ha ha… Thật không? Tôi không nhớ rõ… Tôi có nói à?”
“Đương nhiên! Mù đường như em không ngờ còn nhớ địa chỉ giỏi ghê!”
“Dĩ nhiên… Ha ha ha.” La Tường cười khan.
“Muốn làm nũng thì cứ nói thẳng đi, anh không ngại đến đây với em đâu.” Nói vậy, Diệp Khâu Phong lại thuận tay sờ đầu cậu.
“Hừ hừ.” Người nào đó bị vạch trần, chỉ có thể bắt chước heo hừ hừ hai câu cho qua.
“Nói đi, em rốt cuộc làm sao mà bị thương?” Nhìn thảm trạng “thương tích đầy mình” của cậu, Diệp Khâu Phong tò mò hỏi.
“Nói ra rất dài dòng…” La Tường lộ vẻ sẽ lải nhải nhiều lắm.
“Vậy nói ngắn gọn.”
“Phắc, đối xử với thương binh như lão tử, thái độ tốt chút kiên nhẫn nhiều chút được không?”
“Không được, em làm bọn anh lo lắng mất bao lâu? Nói mau!”
“Ừ.” La Tường chột dạ nói, “Là vầy, tôi ra khỏi nhà Tiểu Hồng Mao, đúng rồi Tiểu Hồng Mao chính là Hồng Biến Thiên Hạ, sau đó…”
…
…
…
Nghe xong La Tường tự thuật, Diệp Khâu Phong đã không biết phải dùng vẻ mặt từ ngữ gì để đánh giá “tao ngộ” của đối phương…
“Cho nên nói, em bị thương, vừa không phải do tai nạn xe cộ, cũng không phải bị cướp bóc, càng không phải bị chậu hoa đập trúng, mà là do bản thân đi đường ngã xuống hố người ta thi công đường ống??!!”
“Ừ.” La Tường mở to hai mắt nghiêm túc gật đầu.
“Đừng có giả vờ vô tội giả vờ đáng yêu!” Nổi giận lần thứ ba trong đêm.
“Luận gia là hoang mang…”
“Đừng có ra vẻ dễ thương!!! Trái lại em nói cho rõ xem bản thân đang đi đường yên lành tại sao lại té xuống!!! Cũng đâu phải đêm hôm khuya khoắt gì!!! Là buổi chiều, là ban ngày! Ánh sáng đầy đủ, tầm nhìn rõ ràng!”
“Ặc… Ngoài ý muốn ngoài ý muốn.” La Tường đánh chết cũng sẽ không nói là vì sau khi rời khỏi nhà Tiểu Hồng Mao, đột nhiên phát hiện đoạn “lý luận trên dưới” mình nói với Tiểu Hồng Mao kỳ thật cũng áp dụng cho chính mình. Nếu là thật sự ở bên Yêu Nhất, thật sự phải “ấy ấy”, xem tình huống trước mắt bản thân khẳng định là phía dưới… Mình thật sự đã chuẩn bị xong ư? Nghĩ đến cảnh tượng đó, cậu bất giác hơi rợn xương sống, đang rối rắm vấn đề này thì cậu ngớ ngẩn thế nào mà bước trúng cái hố sâu hai mét kia… Nên mới nói, không được làm chuyện xấu, ai bảo cậu khi dễ Tiểu Hồng Mao, kết quả đã lập tức bị báo ứng!
“Hồng Biến Thiên Hạ nói em rời đi lúc năm giờ, tại sao đến bây giờ mới gọi điện hoại?”
“Ớ, ban đầu rơi không nhẹ, đầu vừa choáng vừa nặng, chẳng nghĩ được gì. Bác sĩ sợ lão tử bị chấn động não, cứ lôi kéo đòi kiểm tra một lần, sau đó nói không vấn đề gì, chỉ có chút trầy da, cộng thêm gãy xương ngón tay phải, xử lý xong đá lão tử đi truyền nước biển.” La Tường thừa cơ lộ vẻ đáng thương, “Lúc truyền nước mới có cơ hội tìm người mượn điện thoại gọi cho anh…”
“…” Diệp Khâu Phong thở dài, “Ba mẹ em đâu?”
“Vừa đi chơi rồi…”
“Trễ như vậy chưa về?”
“Đi Hải Nam, bảy ngày sáu đêm, còn bỏ lão tử một mình, quá xấu xa!”
“Em có thể nói chuyện đàng hoàng rồi, không dễ thương nữa à…”
“Đây là di chứng chấn động não…”
“Em vừa nói bác sĩ kiểm tra không vấn đề gì.”
“Có sao… Đại khái là không kiểm ra vấn đề lớn gì…”
“La! Tường!” Diệp Khâu Phong rốt cuộc chịu không nổi, lần đầu tiên hô tên đối phương, sau đó trước ánh mắt bao người, dưới cái nhìn của y tá và người bệnh, hôn lên cái miệng không an phận của La Tường, môi cùng môi, lưỡi cùng lưỡi quấn lấy nhau, giằng co 5, 6 giây, anh vẫn còn chưa thỏa mãn mà rời khỏi cái miệng hơi sưng của đối phương, “Em có biết anh rất lo lắng cho em không!”
“Biết…” La Tường nói thầm một tiếng, cắn cắn môi dưới, cho nên mới cố ý dễ thương chọc anh vui vẻ đấy thôi… “Đúng rồi, lão tử đói bụng!”
“Biết, anh ra ngoài xem có gì ăn.” Diệp Khâu Phong nói xong đứng dậy.
“Lão tử muốn uống cola!”
“Không được! Chỉ có thể uống nước.”
“Muốn uống cola!!!!”
Đáng tiếc không ai để ý đến cậu, người ta đã đi xa…
Cao thủ không cô đơn –