Võng Du Chi Cao Thủ Bất Tịch Mịch

Chương 36


Đọc truyện Võng Du Chi Cao Thủ Bất Tịch Mịch – Chương 36

Cao thủ không cô đơn

Tác giả: Ẩn Nặc Lan San
Biên tập: Linh

Cách chơi thứ hai của mục sư

Áp chế cơn tức bị nốc-ao, nhanh chóng chuyển sang acc mục sư, may là mình còn hàng dự bị, La Tường thầm thở phào. Kỳ thật hình tượng bên ngoài của cậu cũng chỉ là đổi từ COS thỏ sang mặc bikini mà thôi…

“Ý? Thiên Thiên lên rồi? Không phải nói không rảnh à?” Heo Heo hưng phấn.

“Là tui…” La Tường bất đắc dĩ trả lời.

“Ặc, hại tui hưng phấn vô duyên!”


“Tui dùng acc mục sư, cậu có ý kiến? Hở?”

“Không có không có, ngài cứ dùng…”

“Thần Thần vào đội Nam Lương.” Hai người này đều không có một chút tự giác đang thành chiến sao? Yêu Nhất sầu a, đại địch trước mặt còn tâm trạng tán dóc! Kỳ thật ngài cũng vừa mới tám nhảm với Thần Thần rất lâu đó thôi… Đây là ví dụ điển hình “chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép bách tính đốt đèn”.

“Ờ.” Quả nhiên chỉ có thể phân vào tổ mục sư, La Tường thở dài. Vào tổ, La Tường mới phát hiện mục sư không hề thoải mái như mình nghĩ, bọn họ đã hoàn toàn biến thành xe cứu thương, nơi nào có tử vong phải chạy qua nơi đó, còn phải cứu được người trong vòng 5 phút, chỉ có bây nhiêu mục sư quả thật không đủ dùng. Nhận tọa độ, chạy qua, cứu người. Quá trình chỉ có thế nhưng La Tường đã sắp khóc, bởi vì cậu mù đường!!! Mục sư cơ bản đều hành động một mình, vì vậy La Tường thường xuyên chưa tìm được người thì đã lạc đường trước, đợi vất vả hội họp với đội cứu viện thì người cần cứu đã “lập địa thành Phật” từ khuya.

Sau vài lần, hội trưởng đại nhân chỉ đành bất đắc dĩ lắp cho cậu một cái “gps”… tìm người dẫn đường cho La Tường. Mạc Phi Tuyết, một tiểu thích khách có vẻ mềm yếu mỏng manh, người dẫn đường do hội trưởng đại nhân khâm điểm.

“Em học địa lý…” Mạc Phi Tuyết cười nói, “Xin chiếu cố nhiều, hội phó!”

Hội trưởng đỡ trán, “Lần này sẽ không lạc nữa chứ hả! Ngoan ngoãn đi theo Phi Tuyết đi!”


“Ừ…” Tuy rằng bất mãn đối phương coi nhẹ mình, nhưng đấy là sự thật, La Tường chỉ đành chột dạ đồng ý.

“Sướng vậy, hội phó còn có em gái làm bảo tiêu… Tui chỉ có một mình!” Vật Moe Ẩn Hiện ồn ào vẻ bất mãn.

“Heo Heo đi bảo hộ Vật Moe…” Nhưng Tiểu Hoa thì cực vui.

“Tui không cần!”

“Phắc, nam giới đều ghét bỏ tui…”

“Mấy người…” Yêu Nhất lại sầu, một đứa hai đứa tại sao đều không nghiêm túc thế hả, đang thành chiến đó!! “Làm việc đàng hoàng cho tôi!!!”

Từ khi có Phi Tuyết dẫn đường, năng suất của La Tường được nâng cao không ít. Lần thứ ba đi cứu người còn gặp cựu oan gia Hồng Biến Thiên Hạ. Mịa, cái thằng không biết xấu hổ đó lại canh xác nữa! Nhìn đằng trước, mục sư Vật Moe Ẩn Hiện đã ngã xuống dưới chân người kia, ngọn lửa trong lòng La Tường dần dần bốc lên, xem lão tử báo mối thù vừa nãy đây!! Đáng tiếc La Tường hình như đã quên một kích cuối cùng không phải do Hồng Biến Thiên Hạ… Cậu cũng quên mình bây giờ là mục sư…


Cừu nhân gặp lại vô cùng đỏ mắt, La Tường nhất thời xúc động, lý trí gì gì đó đã ném ra ngoài vũ trụ, cậu chẳng thèm nghĩ chi hết đã ấn phím tắt trên bàn phím theo thói quen pháp sư, đầu tiên ném một kỹ năng lên Hồng Biến Thiên Hạ. Một quầng sáng tường hòa thánh khiết bao quanh Hồng Biến Thiên Hạ, lượng máu tức thì… tăng không ít… -_-|||

“Thần Thần cậu làm cái khỉ gì thế…” Vật Moe nằm trên mặt đất không biết phải chửi thế nào cho cam, “Phản chiến rõ ràng quá vậy? Ở đâu ra vừa đến đã bơm máu cho đối thủ rồi!”

“Ặc, tui nhầm, cứ quen pháp sư…” La Tường vừa lẹ làng giải thích vừa điều chỉnh vị trí của mình, cái này chẳng phải đã cho đối phương chế giễu sao! May là Hồng Biến Thiên Hạ hiện tại không biết mình…

Hồng Biến Thiên Hạ cũng là một tên trâu bò, trên cơ bản La Tường chưa từng thấy gã tổ đội với ai, đều là hành động một mình, lần này cũng thế. Trước đó kỳ thật đã có một tổ thích khách của Lặng Lẽ đánh lén đội ngũ Hồng Nhân Quán, sau đó vì có Hồng Biến Thiên Hạ tham gia mà thất bại, đội người đó đã sớm tiếp tục đi tìm đồ đằng. Các thích khách Lặng Lẽ Đi Dạo còn sót lại, Hồng Biến Thiên Hạ đã giết sạch, theo kinh nghiệm của gã, Lặng Lẽ nhất định sẽ đưa mục sư đến hồi sinh, chính mình đương nhiên không thể cho bọn họ cơ hội này, vì vậy bình thường giết người xong gã sẽ còn canh xác đủ 5 phút mới đi, quả nhiên trong thời gian chờ gã lại giết thêm rất nhiều mục sư. Sau đó… Hồng Biến Thiên Hạ đánh giá thời gian sắp đến thì lại có một mục sư hồi máu cho mình, thiệt làm cho người đã quen cô độc như gã cảm động đến chảy nước mắt, kết quả nhìn kỹ thì, đừng trách bản thân dễ cười, mục sư kia không ngờ là MM của Lặng Lẽ Đi Dạo… MM này dễ thương quá vậy, không biết là tay run hay là tiểu bạch đây, đội hữu đang nằm trên mặt đất thì không để ý, lại hồi máu cho mình trước, cười chết mất thôi…

So sánh với La Tường mất lý trí làm ra chuyện quê độ như vậy. Mạc Phi Tuyết đồng hành lại rất có tự giác, tiến lên ném một kỹ năng đánh ngất, muốn kiềm chế hành động của đối phương để La Tường cứu người. Đáng tiếc Hồng Biến Thiên Hạ không phải người dễ bị đánh trúng như vậy, thoải mái né được, đồng thời phang Vẫn Thạch Thuật sang đây.

La Tường tuy rằng né sạch nhiều lần công kích của đối phương, nhưng kỳ thật phần lớn công kích đều là hướng về phía Mạc Phi Tuyết đi cùng, bản thân chẳng qua là nhân tiện mà thôi. Làm thuần phụ trợ, không chỉ công kích không được đối phương mà còn bị đối phương mặc kệ, đây tuyệt đối là sỉ nhục La Tường chưa bao giờ gặp phải trong game! Kỳ thật không phải Hồng Biến Thiên Hạ nhân tiện công kích cậu, mà chỉ là mỗi lần cậu ngâm xướng muốn hồi máu cho Mạc Phi Tuyết thì đối phương đều có thể vừa vặn dùng kỹ năng cắt ngang.

Lão tử phải bình tĩnh! La Tường mặc niệm khẩu quyết tất sát của mình. Bình tĩnh xong, thời gian không còn nhiều lắm, không thể hao phí ở đây, báo thù gì gì đó, mục sư tuyệt đối không có khả năng, hiện giờ quan trọng nhất là cứu được các đồng bạn đã tử vong trước mặt. Quyết định xong chủ ý, La Tường tìm đúng kỹ năng mình phải phóng thích, bởi vì thời gian khôi phục rất dài, bản thân chỉ có một cơ hội!

Nhìn chuẩn vị trí rơi xuống sau khi nhảy của Hồng Biến Thiên Hạ, lưu loát ngâm xướng xong, không chút do dự ném một trạng thái có ích lên người gã!


Lại là một đợt ánh sáng vàng nhu hòa lướt qua, trong nháy mắt Hồng Biến Thiên Hạ nghĩ mục sư bên đối phương lại bơm máu cho mình, thấy rõ mới phát hiện là một trạng thái. Móa, không ngờ là Phòng Hộ Thần Thánh, đại chiêu của mục sư mãn cấp, dùng sức mạnh thần thánh bảo vệ mục tiêu, khiến cho trong vòng 10 giây bất cứ thương tổn ảnh hưởng nào cũng thành 0, hơn nữa còn không bị trạng thái xấu tác động, nhưng sức tấn công ma pháp sẽ giảm 90%.

“Phi Tuyết bám lấy hắn, cắt đứt ngâm xướng của hắn.” Trong 10 giây này tuy tất cả công kích đều không có hiệu quả với Hồng Biến Thiên Hạ, nhưng ngược lại công kích của gã cũng giảm mạnh, không uy hiếp được Phi Tuyết và mình, thừa cơ hội, La Tường vội vã hồi sinh Vật Moe trước, sau đó hồi sinh các đồng bạn thích khách bị lãng quên rất lâu.

Mục sư tiểu bạch kia còn thông minh gớm, Hồng Biến Thiên Hạ bất đắc dĩ nhìn từng đồng bạn của đối phương đứng dậy, 6 thích khách thêm 2 mục sư, đối với mình rất bất lợi, gã cũng không phải một người xúc động, trong tình huống 8 đánh 1, Hồng Biến Thiên Hạ không chút do dự thừa 1 giây phòng hộ thần thánh cuối cùng chịu công kích của bàn dân thuấn di bỏ chạy.

“Tới trễ rồi, không kịp anh hùng cứu mỹ nhân.” Trong kênh vang lên giọng nói quen thuộc của tên khốn kia, tựa hồ còn mang theo chút tiếc nuối. Quả nhiên trong tầm nhìn cũng xuất hiện bóng người tên đó.

“Hừ, chờ anh đến không phải chờ chết sao? Còn không bằng tôi dựa vào chính mình!” Thấy tên khốn kia kỳ thật rất là vui vẻ nhưng đương nhiên không thể thừa nhận.

“Đau lòng a… Tuy tới chậm nhưng luận gia thật tâm thật dạ đến cứu em mà…” Người nào đó ra vẻ thương tâm hồi đáp.

“Hội trưởng… Bây giờ còn đang thành chiến…” Đoàn Đoàn không ngừng nhắc nhở đối phương, anh cũng sầu lắm a, hiện tại đến hội trưởng cũng quên bọn họ còn đang thành chiến có phải không! Còn có tâm trạng liếc mắt đưa tình! Tình yêu đúng là thứ hại người, may là Tay Trái nhà mình không ở công hội, nếu không mình nhất định cũng mang cái dạng đó…

Cao thủ không cô đơn –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.