Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 93


Đọc truyện Võng Du Chi Bạo Quân – Chương 93

Trong ấn tượng Giang Phong Nguyệt, nữ hài kia cao cao mập mạp trầm mặc ít lời vô cùng, thuộc loại đánh ba gậy không ra cái rắm, nhưng vị nữ sĩ mồm mép lanh lợi biết ăn nói trước mặt này…

“Không được sao?” Giang Phong Nguyệt có chút thất thần, Tạ Mẫn không khỏi tự trách bản thân quá chủ động, quả thật thất sách.

“À… Thật xấu hổ, sau này ta có khả năng không có thời gian.” Giang Phong Nguyệt xin lỗi nói, dưới ánh mắt thoáng thăm dò của Tạ Mẫn, hắn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng đại khái: “Ta phải kết hôn, trong thời gian ngắn sẽ tương đối bận.”

“… Kết hôn?” Tạ Mẫn lẩm bẩm nói.

“Kết hôn, làm sao vậy?” Văn Tỉnh từ phòng thao tác bước ra, chợt nghe Giang Phong Nguyệt đàm luận về vấn đề này, vả lại còn khiến y không vui chính là, chỉ mới rời khỏi một chút, hắn cư nhiên dụ dỗ được một nữ nhân rồi.

“Mỹ nhân, ngươi tới rồi?” Giang Phong Nguyệt vừa thấy Văn Tỉnh, trên mặt tràn đầy vẻ lấy lòng.

Văn Tỉnh gật gật đầu, tầm mắt dừng trên người mỹ nữ Giang Phong Nguyệt vừa “dụ dỗ”.

“Mỹ nhân ta giới thiệu cho ngươi biết, vị này là đồng học thời sơ trung của ta, ba năm đều ngồi chỗ ngồi phía sau lưng ta.” Ngoại ý chính là ta không có quan hệ gì với nàng ta, chỉ là đồng học bình thường.

Tạ Mẫn lúc này đã thu liễm cảm xúc vào trong, cười chào hỏi với Văn Tỉnh: “Chào ngươi, ta là Tạ Mẫn, là đồng học sơ trung của Giang Phong Nguyệt.”

Văn Tỉnh nhếch môi một cái, “Văn Tỉnh.” (文井 – Wén jǐng)

“Văn Cảnh?” Tạ Mẫn ngạc nhiên. (文景 – Wén jǐng)

“Không phải “Cảnh” trong phong cảnh, là “Tỉnh” trong thiên tỉnh (giếng trời).” Giang Phong Nguyệt đương nhiên biết Tạ Mẫn tự nhiên lẫn lộn giữa hai cái Tỉnh/Cảnh, tuy Văn Tỉnh chính là Văn Cảnh đó, bất quá hắn không định để cho người khác biết.

“A như vậy a…” Tạ Mẫn thở phào một hơi, nàng còn tưởng rằng người trước mặt này chính là vị Thiên vương ca nhạc Văn Cảnh kia…

Không khí sau đó thoáng xấu hổ, Tạ Mẫn không hiểu rõ Văn Tỉnh cho nên không biết y hiện tại cao hứng hay mất hứng, nhưng Giang Phong Nguyệt lo lắng gần chết, cảm xúc hiện tại Văn Tỉnh không cao, ẩn ẩn mang chút tức giận. Dùng đầu ngón chân cũng hiểu do Tạ Mẫn xuất hiện, “lão công” nhà mình cư nhiên thông đồng với nữ nhân khác, tâm tình vợ nhỏ sao chịu được?


Cho nên Giang Phong Nguyệt muốn nói rõ với Văn Tỉnh một chút, hắn muốn nói với y, hắn căn bản không nhớ rõ tên vị cô nương này, cũng căn bản không chủ động tới gần nàng ta, cho nên ngàn vạn lần đừng ăn dấm. Được rồi, kỳ thật có thể do hắn suy nghĩ nhiều, hắn tin tưởng với nhân phẩm của hắn, mỹ nhân tuyệt đối sẽ tin tưởng. Hơn nữa, hắn cũng không thấy Tạ Mẫn có chỗ nào để so được với mỹ nhân nhà hắn ~

“Đúng rồi, nghe Giang Phong Nguyệt nói các ngươi sắp kết hôn phải không?” Tạ Mẫn lại tìm được đề tài.

Da đầu Giang Phong Nguyệt căng thẳng.

“À… Đúng vậy.” Văn Tỉnh lười biếng lên tiếng, “Bất quá còn chưa định ngày tổ chức, rảnh rỗi có thể đến uống rượu mừng.”

Tạ Mẫn thất hồn lạc phách rời khỏi, Giang Phong Nguyệt còn chưa kịp nói với Văn Tỉnh hai câu, đã phải đến phiên bọn họ lên sân khấu.

Giang Phong Nguyệt lại cọ cọ hai cái, ngữ tốc cực nhanh kể sự tình Tạ Mẫn một lần, trong lúc nói không hề vấp một từ.

“Mỹ nhân, ta nói xong rồi.” Giang Phong Nguyệt tạm dừng 10 giây rồi nói tiếp.

Văn Tỉnh xem thường nhìn hắn một cái, “Ngươi có thể chút tiền đồ được không, lúc trước nói theo đuổi ta là ngươi, theo đuổi xong rồi ngươi lại chú ý dè dặt đủ thứ. Trong mắt ngươi ta là người dễ giận vậy sao?”

“… Mỹ nhân, ta đột nhiên phát hiện ta là M.” Không chuyện gì muốn bị mỹ nhân mắng, cho dù đánh cũng không hề gì, đây đều là do dưỡng thành trong trò chơi a!

“Nguyên lai ngươi biết rồi sao?” Văn Tỉnh châm chọc đáp, dẫn đầu bước lên.

Biểu diễn trước mặt mọi người không phải phong cách của Văn Tỉnh, Giang Phong Nguyệt thì miễn bàn, hắn luôn trạch như thế, đa phần các tác phẩm cho dù đạt được giải thưởng cao cũng đều do người khác lĩnh giúp. Hiện tại hắn đi theo Văn Tỉnh lên sân khấu, căn bản không hề biết nên biểu diễn cái gì được không?

Bốn phía sân khấu đã buông xuống màn che mỏng bằng lụa, trên sân khấu đã chuẩn bị tốt đàn cổ, một cái bàn dài, bút lông và nghiên mực đặt trên bàn, bất quá cái bàn dài này có một huyền cơ khác —— phía dưới là máy chiếu phẳng.

“Mỹ nhân, ngươi muốn ta vẽ tranh?” Giang Phong Nguyệt nhìn đống đồ vật kia hiển nhiên là chuẩn bị cho hắn, có chút mờ mịt.


“Chẳng lẽ ngươi muốn khiêu vũ?” Văn Tỉnh hỏi.

“…” Hắn thoạt nhìn giống biết khiêu vũ sao?

“Ta phải vẽ cái gì?” Giang Phong Nguyệt theo Văn Tỉnh đến cạnh cổ cầm, hỏi ý kiến của y.

“Tùy ngươi, ta hát một ca khúc, đại khái khoảng 10 phút, ngươi cân nhắc vẽ được cái gì thì vẽ xuống cái đó, nếu chưa vẽ xong ta có thể tiếp tục.” Văn Tỉnh nói xong nhíu mày, một tiết mục 10 phút, có vẻ quá dài.

Giang Phong Nguyệt trong đầu suy nghĩ những loại tranh có thể vẽ trong mười phút, cuối cùng sáng lạn quyết định vẽ mỹ nhân Q bản đi. Kết quả lại nghe Văn Tỉnh nói: “Không được vẽ mấy cái Q bản.” Y mặc dù không chỉ tên ra “mấy cái” là cái nào, nhưng chỉ số thông minh của Giang Phong Nguyệt cũng không thấp đến độ đó.

“Ách… Hiểu rồi, ta biết nên vẽ cái gì, mỹ nhân ngươi bắt đầu đi.” Giang Phong Nguyệt đến trước cái bàn dài, dùng bút lông chấm mực, cho y một nụ cười mị hoặc.

Văn Tỉnh nhìn hắn cầm bút bằng tay trái không thể không cau mày lại, sau đó bắt đầu ca khúc—— nhạc BGM của Giang Hồ OL.

Nhóm “quần chúng” khi thấy toàn bộ màn che trên sân khấu buông xuống đã thổn thức cuộc trình diễn cố lộng huyền hư của hai người Giang Phong Nguyệt, Văn Tỉnh trong đầu, hiện giờ nghe được khúc nhạc BGM quen thuộc kia có điểm kích động nhỏ, mà khi ánh đèn ánh xạ thân ảnh hai người, tâm lý đều có chút biến hóa vi diệu.

Tiếng đàn, xuất từ tay Văn Tỉnh.

Giang Phong Nguyệt vẽ tranh trên chiếc bàn dài, nhân ảnh được hiện rõ trên màn ảnh phía trên, nhóm “quần chúng” có thể nhìn rõ những đường nét vô cùng lưu loát trên màn hình.

Tốc độ người vẽ tranh khá nhanh, cơ hồ hạ bút không chút do dự.

Văn Tỉnh đang đánh đàn gợi lên khóe môi nhìn bộ dáng người nọ chuyên chú, y rất thích thời điểm Giang Phong Nguyệt vẽ tranh, loại chuyên chú ấy, loại chấp nhất đó… Y không khỏi nghĩ, lúc trước có phải bởi vì hắn vẻ tranh, bản thân nên mới bị hấp dẫn?

Mặc kệ nói như thế nào, y đều thừa nhận, Giang Phong Nguyệt khi vẽ tranh gia tăng rất nhiều ấn tượng cho bản thân, những tác phẩm hoàn thành của hắn càng chiếm một phân vị trong lòng Văn Tỉnh.


Mà lúc này Văn Tỉnh còn không biết, y chỉ phân phó nhân viên hậu trường đem bức tranh Giang Phong Nguyệt vẽ ra phóng lên màn ảnh để nhóm “quần chúng” xem, nhưng bọn họ lại nhận được thêm mệnh lệnh của chủ tịch, đồng thời phải phóng thêm dáng vẻ Giang Phong Nguyệt đang vẽ tranh lên màn hình.

Toàn bộ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, ca khúc ôn nhu uyển chuyển khuynh tả mà xuất, phối hợp với bức tranh đang dần dần triển lộ diện mạo chân thật … Cho dù có bao nhiêu thổn thức đi chăng nữa đều chỉ có thể vùi lấp vào trong lòng.

Giang Phong Nguyệt vừa buông bút Văn Tỉnh vừa kết thúc khúc nhạc, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Nhất cử nhất động của bọn họ đều thu vào trong mắt Giang ba Giang mẹ tại hậu trường, Giang ba có chút ghen tị nói: “Con trai trưởng thành a!”

Giang mẹ liếc mắt khinh thường Giang ba, nói: “Con trai nên trưởng thành, lão tam đã kết hôn, chỉ còn lão đại và lão nhị đơn chăn gối chiếc chắc?” Tạm dừng một lát, bà nói tiếp: “Còn nữa, lão công, chúng ta không chú ý nhiều tới Tiểu Phong, em vẫn luôn cho rằng, đả động đến tâm tư lão nhị chúng ta, phải là một nữ hài ôn nhu hoặc điêu ngoa. Không nghĩ tới, nó cuối cùng coi trọng một nam nhân.”

“Tiểu Phong lớn như vậy, anh lần đầu tiên biết nó có người yêu.” Giang ba mỉm cười, có chút tự giễu, “Đều do chúng ta khi đó bận rộn quá, chỉ dẫn Tiểu Lâm theo bên người.”

“Lão công…” Giang mẹ thấy Giang ba lộ ra biểu tình này, trong lòng cũng rất khó chịu, bọn họ quả thật rất ít để tâm vào đứa con trai thứ hai.

“Bất quá lão bà, hiện tại chúng ta có thời gian, có thể vì nó làm nhiều chuyện một chút.” Giang ba nắm chặt tay, “Tiểu Phong không nguyện ý ở trong nhà, bên nhà Tiểu Tỉnh còn không biết nói như thế nào, bất quá theo cái nhìn của anh, hẳn nên mua phòng cho bọn nó, không cần lớn lắm, đủ để hai đứa nó ở là được.”

“Vâng, em cũng nghĩ như thế” Giang mẹ gật gật đầu, “Có điều, việc này chúng ta còn phải bàn bạc với người trong nhà Tiểu Tỉnh một chút, cũng không thể để mình chúng ta lảm chủ đúng không?”

“Vậy ngược lại…”

Giang ba Giang mẹ đứng khu hậu trường anh một lời em một lời thảo luận khí thế ngất trời, bên kia Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh đã bị tầng tầng lớp lớp chú mục.

Nhưng khi Văn Tỉnh nhìn đến bức họa kia của Giang Phong Nguyệt, biểu tình hoàn toàn vặn vẹo.

Giang Phong Nguyệt sở trường nhất là cái gì? Đương nhiên là vợ hắn không thể nghi ngờ. Nhưng hắn lại luyến tiếc để những người khác thưởng thức vợ yêu nhà mình, cho nên hắn vẽ hết xuống hình dáng Văn Tỉnh đang đánh đàn, màu sắc đầy đủ, chỉ duy nhất không có ngũ quan.

Dù vậy, kỹ thuật vẽ tranh của hắn cũng đủ để người khác sợ hãi than thở. Lúc này mới qua bao nhiêu thời gian chứ, đó là dùng bút lông đi, trông rất sống động đúng hay không? Nếu điền thêm ngũ quan, người trong bức họa sẽ đi ra phải hay không?

(*lau mồ hôi* cứ như truyện “Cây bút thần kì” trong SGK Ngữ văn hồi cấp 2)

“Ngươi làm cái quỷ gì?” Văn Tỉnh đen mặt thấp giọng trách cứ.


Giang Phong Nguyệt cười hắc hắc, bật chốt âm thanh khuếch đại lên, hướng đông đảo “quần chúng” nói: “Bêu xấu các vị.”

“Ba ba ba ba ——” vỗ tay đầy trời, “Vẽ thật đẹp, Bạo quân ngươi khốc muốn chết!!!”

Đây là từ khen ngợi to nhất Giang Phong Nguyệt nghe được.

“Vì cái gì không vẽ hết mặt a?!”

“Ài… Vấn đề này sao, Vương hậu bổn vương đương nhiên chỉ có thể để bổn vương nhìn.” Giang Phong Nguyệt thực sảng khoái nói, không đợi phía dưới có phản ứng, lại nói: “Ta tại đây nói rõ một chút, mỹ nhân và ta là người một nhà, mặc kệ trong trò chơi hay trong cuộc sống hiện thực. Cho nên các bằng hữu, bất luận có tâm tư gì với mỹ nhân, có hi vọng gì nên núp xa xa một chút, hoặc là diếm ở trong lòng đừng nói. Tính tình ta không tốt lắm, nếu có người giáp mặt khiêu khích ta, hắc hắc, hậu quả các ngươi cũng biết …”

Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!!!

Nhưng uy hiếp đặc biệt này cũng ngưu bức quá đi chứ!

“Bạo quân, mau dẫn Yêu hậu nhà ngươi cút đi!” Có người hô to một tiếng.

Giang Phong Nguyệt nhìn xuống về phía thanh âm phát ra, “Huynh đệ ta nhớ kỹ ngươi, hoặc ngươi hôm nay trở về xóa acc, bằng không ta thượng tuyến tuyệt đối sẽ chém ngươi về cấp 10.”

“Ta phắc! @#¥%…”

“Ngươi sợ người khác không biết quan hệ chúng ta phải không?” Mất mặt xong, Văn Tỉnh ngay cả khí cũng xuất đầu bước ra. Thật không biết hắn nói một lần lại một lần là có ý gì.

Giang Phong Nguyệt thành thực gật đầu, “Dán nhãn của ta lên trên người ngươi, mới không ai dám mơ ước tới, hắc hắc.”

“… Ngươi cố ý biểu hiện nữ đồng học kia của ngươi nhìn đi?” Đừng tưởng rằng y không nhìn thấy nữ đồng học kia của hắn vừa mới nghe lời hắn nói trên sân khấu liền miễn cưỡng nở nụ cười.

“Ta đây là phòng bệnh hơn chữa bệnh.” Giang Phong Nguyệt ngôn từ chính khí, “Tóm lại chúng ta phải nhanh nhanh đi thôi.”

“Đúng vậy, cha ta chắc đã về tới nhà, nói rất muốn gặp ngươi …” Văn Tỉnh nhẹ nhàng bật ra một câu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.