Võng Du Chi Bạo Quân

Chương 1


Đọc truyện Võng Du Chi Bạo Quân – Chương 1

[Hệ Thống]: Ngoạn gia Quân Lâm Thiên Hạ hại độc Dược Vương, khi sư diệt tổ, tội không thể tha thứ, đệ tử Dược Vương cốc, chiến đấu đi, bắt nghịch đồ, thay sư tổ báo thù!!!

Nghe, hệ thống đầy tính người a!

Tin tức hệ thống vừa phát ra, người chơi《Giang Hồ OL》sôi trào.

Ngoạn gia Dược Vương cốc biểu tình nhất trí →(╰_╯)#

Ngoạn gia không thuộc Dược Vương cốc biểu tình nhất trí →0. 0

Đương sự Quân Lâm Thiên Hạ biểu tình →/(ㄒoㄒ)/~~

Giang Phong Nguyệt u ám nhìn mê thất sơn cốc, bên ngoài một đám “sư huynh đệ tỷ muội” thủ sẵn muốn lột da hắn, nhiều đến đản đau [1].

Gió lạnh thổi qua, Giang Phong Nguyệt rùng mình một cái: sao lại thật như vậy a?

《Giang hồ OL》là toàn tức võng du đệ nhất, độ chân thực đạt tới 98%, mà《Giang hồ OL》chỉ chú trọng đến yếu tố duy nhất: thực.

Dù là tràng cảnh trò chơi, ngũ cảm nhân vật, đều cho người chơi thể nghiệm chân thật tuyệt đối. Vì thế, cực được ngoạn gia ưu ái.

Lúc trước Giang Phong Nguyệt hạ quyết tâm chơi trò chơi, hoàn toàn là vì cảnh tượng chân thực. Nhưng mà không ai nói với hắn, ngoạn trò chơi còn phải chịu đói khổ lạnh lẽo a…

Lại nói tiếp, Giang Phong Nguyệt kỳ thật rất may mắn, tối thiểu, hắn sau khi “độc sát” tổ sư gia Dược Vương cốc xong không lập tức bị giết chết, mà còn có thể chạy trốn đến mê thất sơn cốc phía sau Dược Vương cốc.

Mê thất sơn cốc là cấm địa Dược Vương cốc, đi vào được ra không được, cho dù ra được thì chỉ còn lại da bọc xương. Nếu chết ở bên trong, cũng không trở về được địa điểm trọng sinh.

Bởi vậy, các huynh đệ tỉ muội ở Dược Vương cốc sư chỉ có thể thủ sẵn bên ngoài, một bộ phận lại quyết định rời đi. Dù sao đi vào liền ra không được, muốn đi ra cũng phải chờ vài ngày, tiểu tử Quân Lâm Thiên Hạ không đi ra chỉ có thể chết ở mê thất sơn cốc, trừ phi hắn san hào [2], nhưng ngoài san hào, còn có một phương pháp gạt người khác…

Giang Phong Nguyệt tựa lưng vào đại thụ, thân cây tráng kiện giúp hắn chắn gió lạnh.


Đây là ngày thứ ba hắn ngoạn trò chơi, cấp bậc hiện nay… là cấp 1. Cho nên, y phục trên người Giang Phong Nguyệt vẫn là tiểu phá y do hệ thống tặng, được rồi, tuy rằng không phải quần áo chắp vá nhưng vải dệt đơn bạc hoàn toàn không chắn gió được, càng không có thuộc tính gì.

Ít ra, so với lõa thể còn tốt hơn một chút. Giang Phong Nguyệt tự an ủi mình.

Giang Phong Nguyệt sờ sờ bụng trống không, lại nhìn huyết lượng… Thở dài. Hắn cũng không muốn bị đói chết, khẽ cắn môi từ trong bọc xuất ra một cái màn thầu, thật cứng, cắn thử một phát, có thể làm rụng răng nha.

Uống nước một hơi, cắn màn thầu hơi cứng một chút, nhìn độ đói khát từng chút giảm bớt, huyết lượng từ từ khôi phục, Giang Phong Nguyệt cũng không thấy vui vẻ gì.

—— Màn thầu này là do Dược Vương bị hắn “độc chết” cho hắn.

《Giang hồ OL》 tổng cộng có sáu môn phái: Dược Vương cốc, Phiếu Miểu Phong, Thiên Địa Minh, Bá Đao môn, Linh Vũ các, Danh Kiếm sơn trang. Mỗi một môn phái đều có tổ sư gia, cũng chính là sư tổ, có sư tổ áp trận, lục đại môn phái có thể đứng sừng sững không ngã.

Giang Phong Nguyệt là môn hạ Dược Vương cốc, chức nghiệp dược sư, vừa có thể hành y tế thế, lại có năng lực độc người vô hình. Sư tổ Dược Vương cốc Dược Vương là nhân vật số một ở Dược Vương cốc, tính tình lão đầu nhi không có cổ quái như ngoại nhân đồn đại, ngược lại lại hài hước khôi hài. Ít nhất Giang Phong Nguyệt cùng lão ta ở chung hai ngày, lão đầu nhi đối với hắn rất tốt, tuy rằng luôn đối hắn cười lạnh.

Về chuyện Dược Vương bị hắn độc chết, Giang Phong Nguyệt thiệt tình muốn học Đậu Nga [3], quỳ hai gối xuống đất, hai tay chạm đất, đầu đập xuống, hô to một tiếng “Oan”.

Ba ngày trước, hắn vào trò chơi, sáng tạo nhân vật Quân Lâm Thiên Hạ, lựa chọn Dược Vương cốc có thao tác đơn giản nhất, sau đó thành tiểu dược sư Dược Vương cốc sinh ra ở tân thủ thôn.

Nói đến, cũng là vận khí của hắn hảo, hắn dựa theo chỉ dẫn trên diễn đàn, làm từng bước, tìm NPC nhận nhiệm vụ đơn giản, trên cơ bản là hái thuốc, bắt giun, gọt vỏ cây, kết quả gặp một lão đầu nhi đầu bạc phía sau núi.

Dùng lời nói của người khác là, Giang Phong Nguyệt nhất định là đời trước thắp hương, đời này giẫm vận cứt chó [4], cư nhiên được Dược Vương mười năm nay vừa chế thuốc xong mới xuất môn nhìn trúng.

Có trời mới biết hệ thống thăng cấp của Giang Hồ sao lại khó như vậy, từ cấp 0 lên cấp 1 yêu cầu 5000 điểm kinh nghiệm, hái 200 cây dược, bắt 100 con giun liền được 10 điểm kinh nghiệm. Vậy muốn lên cấp 1 phải cần bao nhiêu cây dược, bắt bao nhiêu con giun?

Mà NPC cấp bậc càng cao, kinh nghiệm nhiệm vụ cũng càng nhiều, nếu là nhiệm vụ Dược Vương… Giang Phong Nguyệt quả thật gặp vận cứt chó.

Giang thái điểu hoàn toàn không biết nhiệm vụ còn phân chia cấp bậc, Dược Vương lão đầu nhi cung cấp chỗ ở, cho hắn màn thầu cứng. Dược Vương phân phó hắn làm việc, lấy điểm kinh nghiệm. Trong vòng 2 ngày, hắn bưng trà dâng nước cho lão đầu nhi, từ cấp 0 lên tới cấp 1.

Buổi sáng hôm nay, hắn theo thường lệ dựa theo yêu cầu của lão đầu nhi lấy dược, phối dược, kết quả, lão nhân uống thử, Dược Vương bách độc bất xâm—— chết.


Giang Phong Nguyệt tự nhận hết thảy “thủ tục” đều do lão đầu nhi chỉ đạo mà tiến hành, hắn dám khẳng định chính mình không có nhầm lẫn cái gì, cho nên, độc chết Dược Vương gì đó, hắn hoàn toàn vô tội.

Dược Vương bách độc bất xâm lại vì thuốc thí nghiệm mà chết, thật không biết là hắn vận khí rất xui xẻo hay là số liệu NPC xảy ra trục trặc.

Giang Phong Nguyệt có chút đau đầu, đem nửa màn thầu còn lại ném vào trong bọc, lão đầu nhi lúc còn sống thần thần bí bí cho hắn bản đồ cấm địa, chỉ cần không phải là thất học, lộ si tới trình độ nhất định, có thể theo bản đồ ra khỏi cấm địa. Bằng không, Giang Phong Nguyệt tuyệt đối không dám liều lĩnh chạy vào mê thất sơn cốc.

Ngày hôm qua, Giang Phong Nguyệt còn thực buồn bực tự hỏi lão đầu nhi cho hắn bản đồ cấm địa là có dụng ý gì, biết rõ trong núi có hổ, hắn làm sao có thể hướng hổ sơn mà đi? Hiện giờ xem ra, có lẽ lão đầu nhi đã biết trước, đưa cho hắn bản đồ để chạy trốn?

Dược sư Dược Vương cốc thăng cấp là khó khăn nhất trong lục đại môn phái, nguyên bản chờ mong sư tổ ngày nào đó tâm huyết dâng trào tuyên bố một đại nhiệm vụ thu thập dược để có cơ hội thăng cấp nhanh hơn, kết quả nhiệm vụ còn chưa tuyên bố, sư tổ đã bị một tên tân thủ độc chết… Sao lại như vậy a?

Nhưng mà!

Bọn họ bắt tên hỗn đản khi sư diệt tổ về, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, thưởng cho nhiều hơn a!

Mặt khác ngoạn gia ngũ đại môn phái còn có nhàn tản ngoạn gia tràn đầy mờ mịt, sau khi hệ thống tin tức báo ra, cảm giác đầu tiên chính là, hôm nay là ngày Cá tháng tư.

Đường đường Dược Vương Cốc sư tổ bị độc chết, việc này so với việc heo mẹ lên cây còn khó tin hơn. Lão Dược Vương không đem người khác độc chết liền a di đà phật, ai lại có thể độc chết lão, đây không phải là gạt người sao?

Hệ thống lỗi sao?

Hệ thống không bị lỗi, số liệu cũng không bị lỗi.

Hận không thể đem tên Giang Phong Nguyệt bầm thây vạn đoạn như các huynh để tỷ muội Dược Vương cốc chính là bộ kỹ thuật Giang Hồ.

Ngài tổng giám đốc trẻ tuổi đầu như ổ gà, chân mang dép lê, áo sơ mi nhăn nhúm, sắc mặt xanh mét đứng trước màn hình, nhân viên ban kỹ thuật bị khí lạnh toát ra từ người tổng giám đốc thổi run rẩy.


“Ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì?” Tổng giám lớn tiếng chất vấn.

“Tổng, tổng giám…” Nam hài diện mạo đáng yêu, nhìn thực nhu mềm nơm nớp lo sợ tổng giám tiêu sái trước mặt.

Tổng giám mâu quang sắc bén, hận không thể đem nam hài diện mạo đáng yêu này đi lăng trì.

Nam hài kỳ thật chỉ tương đối phấn nộn mà thôi, tập đoàn Giang thị sẽ không nhận lao động vị thành niên.

Dưới mâu quang lợi hại của tổng giám, Quán Khanh không tự chủ run lên, sắc mặt trắng bệch thừa nhận sai lầm: “Thực xin lỗi tổng giám, là ta lẫn lộn giữa Tán phòng Hoa Nhi thảo với lưỡi xà Thảo…”

Quán Khanh chuyên về Đông y thảo học, Giang Hồ luôn cố gắng làm mọi khía cạnh như thật, bởi vậy, hắn được nhận vào công ty, làm chế dược sư của Dược Vương cốc. Dược Vương mỗi ngày nhàn rỗi, nhàm chán uống dược là do hắn phụ trách.

Tán phòng Hoa nhi thảo cùng lưỡi xà Thảo tuy không sai biệt lắm, nhưng Tán phòng Hoa nhi thảo không hiệu quả bằng, dược tính cũng không hề giống nhau. Tán phòng Hoa nhi thảo dược tính xung khắc với một loại dược khác, vì thế, Dược Vương hoa lệ trúng độc bỏ mình.

Vị NPC Dược Vương này lại cố tình chết đi không thể sống lại.

Có thể thấy, tổng giám sẽ phải bận rộn một hồi.

Tổng giám đối Quán Khanh đại hỏa, đem hắn biếm vào lãnh cung. A không, là tạm thời cho hắn nghỉ làm, ở nhà tự kiểm điểm bản thân.

Quán Khanh yên lặng rơi lệ, hắn đến công ty mới một năm, không nghĩ bát cơm khó giữ được a!

Còn có vị huynh đệ ngoạn gia bị hắn liên lụy, bạn hữu à, thiệt tình xin lỗi ngươi…

“Hắt xì —— “

Giang Phong Nguyệt ắt xì liên tục, nhỏ giọng nói thầm: “Trong trò chơi không bị cảm mạo đi?” Hắn không có tiền mua cảm mạo dược.

Giang Phong Nguyệt hoàn toàn lo lắng quá mức, tuy rằng Giang Hồ cố gắng đạt chân thật, nhưng còn chưa tiến tới kỹ thuật khiến người ta cảm mạo.

Hắn tại mê thất sơn cốc đi nửa ngày, vừa mệt vừa đói, nửa cái màn thầu còn sót lại đã vào bụng, đói khát độ lại từng chút rớt xuống 0, biến thành giá trị âm. Trò chơi chân thật đến độ làm người ta ăn không tiêu, tiểu thái điểu cấp 1 trốn tránh bị đuổi giết lại càng ăn không tiêu.

Trong trò chơi có đủ loại sinh hoạt kỹ năng, tỷ như nấu nướng.


Học nấu nướng đến cấp 5, sau đó, dược sư học nấu nướng sẽ được gặp đại nương phòng bếp Dược Vương cốc, giúp đại nương tẩy đồ ăn nấu nước. Đại nương phòng bếp nếu nhìn ngươi thuận mắt sẽ truyền cho ngươi mấy chiêu, nếu ngươi làm tốt, bổn sự gia truyền cũng sẽ truyền cho ngươi. Đến lúc đó, cho dù giá trị vũ lực không cao cũng tuyệt đối bất tử. Đừng tưởng rằng làm đầu bếp không có cửa sống, trong Giang Hồ, bất luận sinh hoạt chức nghiệp ngoạn gia nào cũng không kém hơn đệ tử chính thức trong lục đại môn phái.

Bất quá, “khi sư diệt tổ” Giang Phong Nguyệt đồng chí đã hoàn toàn mất đi cơ hội cùng đại nương Dược Vương cốc liên lạc tình cảm: Dược Vương là tình nhân trong mộng của đại nương…

Giang Phong Nguyệt dựa theo chỉ thị bản đồ, đến khi ra khỏi sơn cốc, huyết lượng chỉ còn 5 điểm.

Ánh chiều tà buông xuống, mặt trời tựa như lòng đỏ trứng gà… Giang Phong Nguyệt cảm thấy ngày càng đói bụng.

Nhìn bản đồ khu vực một chút, hắn đang ở phía tây Dược Vương cốc, còn trong phạm vi tân thủ thôn, nhưng xa hơn thì hắn bước không qua được, bởi —— chưa đến 10 cấp, tiểu dược sư không được ly khai Dược Vương cốc.

Giang Phong Nguyệt nghe có tiếng người nói chuyện, tay nắm lại, quyết định đi thử thời vận, nếu không có nhiệm vụ, hắn nhất định đói chết.

Nào ngờ, mới đi hai bước, hắn suýt nữa trượt chân.

Bị lá rụng bao trùm trên mặt đất phát ra thanh âm xột xoạt xột xoạt, sau lưng Giang Phong Nguyệt toát ra một cỗ khí lạnh, chỉ thấy trước mặt đột ngột xuất hiện hai bàn tay vô cùng bẩn, trên mặt đất lay lay một phen, nửa người trên của một người hiện lên trong tầm mắt.

Người nọ nhìn thấy Giang Phong Nguyệt, mắt sáng ngời, lấy tư thế lang chụp mồi hướng hắn xông đến, ôm chặt chân Giang Phong Nguyệt.

“Huynh đệ, cho ta đồ ăn, ta sắp chết đói —— “

Chú thích:

[1] Đản đau: này thôi, đản ý chỉ nam tính đồ vật nơi hạ phúc, đản đau (nghĩa đen + nghĩa bóng) = đau kịch liệt mà không dám nói ra (Theo luhehe)

[2] San hào: Xóa tài khoản

[3] Nỗi oan Đậu Nga:

Vở Tạp Kịch “Nỗi oan của nàng Đậu Nga” kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục. Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình.

Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và “Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai, lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.

[4] Vận cứt chó: ý chỉ may mắn rất cao, khó có thể tin được


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.