Võng Du Chân Trời Góc Bể

Chương 32


Đọc truyện Võng Du Chân Trời Góc Bể – Chương 32

Thời gian này, trừ bỏ Lí Nam Nam luôn lăng xăng bên ngoài, Tiểu Cầm, Đại Dũng cùng Mặc Vân cũng có việc.

Nam Nam ban ngày đi luyện hát, ban đêm thì tập vũ đạo nên Tiểu Cầm ở sau
lưng làm chuyện mờ ám gì cô đương nhiên không biết. Đại Dũng đã đặt xong hai vé xe lửa, buổi chiều mùng một sẽ đến C đại, sau đó Tiểu Cầm sẽ đón bọn họ, mấy ngày nay cũng đã ở phụ cận trường học xem phòng xong rồi.
Nàng dự định cho hai người hai phòng, Đại Dũng khó lắm mới đến được đây
một lần, nàng đương nhiên đi bồi, về phần Mặc tiểu trư liền một người
độc hưởng một phòng cũng tốt lắm.

Mặc Vân liên hệ bảo mẫu phải đi vắng trong một tuần, người làm hắn lo lắng chính là mẹ hắn. Tuy rằng
hiện tại bệnh tình ổn định, nhưng sắp đi xa hắn lại không nỡ, trước kia
do hắn sơ sẩy suýt mất bà khiến hắn kinh sợ, cho nên tuyển chọn người
chăm sóc phải tỉ mỉ, ngàn dặn vạn dò mới dám yên tâm.

Hắn cũng
nói lý do vì sao phải đi xa, thật vất vả mới tìm được người tâm đầu ý
hợp, mẹ hắn biết cũng không chỉ trích gì. Nhưng là bà vẫn thổn thức,
võng luyến có thể có bảo hiểm sao? Có hay không bị lừa? Nhưng là bà biết con mình trưởng thành không ít, vấn đề hẳn là không lớn.

Mặc Vân khởi hành. Hắn đã hẹn trước với Đại Dũng, ngày thứ hai cùng nhau xuất
phát, nửa ngày đã đến C đại. Trước đã cùng nhau trao đổi ảnh chụp, cùng
tưởng tượng không sai biệt lắm, một nam sinh rất sáng sủa, nhìn thấy
tướng đi và giọng nói điển hình cho người phương bắc thật sự có lực
xuyên thấu vô cùng lớn.

Bởi vì ba Mặc Vân là người phương nam,
trông hắn có vẻ thanh tú, làm cho Đại Dũng lần đầu gặp phải ngây ngốc sợ hãi than: “Tiểu trư, sao da của em còn nộn hơn con gái!”

Đại
Dũng không có cho hắn xem ảnh chụp của Tiểu Cầm, muốn cho hắn một cái
kinh hỉ, đến 1 giờ chiều khi nhìn thấy Tiểu Yêu Li Li đứng ở sân ga mà
mặt nhăn nhó, Mặc Vân than nhẹ, hảo một cô gái có nét đẹp cổ điển. Nhưng khi nàng mở miệng nói chuyện, thanh âm tuy rằng tinh tế mềm mại len vào tận xương, nhưng lại làm cho người ta chống đỡ không được.

Bởi vì sau khi nàng nhìn thấy hắn, vui vẻ kêu to: “Trời ạ, Mặc… Tiểu trư, em, em quả thực rất hợp với khẩu vị của Nam Nam đó!”

⊙﹏⊙b đổ mồ hôi hột, nói gì vậy?


Tiểu Cầm đương nhiên rõ ràng chính mình đang nói cái gì, hắn cao 1m82, so
với Đại Dũng còn cao hơn một chút, thân hình cân xứng, làm cái móc treo
quần áo tốt lắm. Còn có hé ra cái mặt oa nhi thủy nộn, làn da cũng thực
trắng, nhất là khi hắn cười, quả thực có thể so với ngày xuân ấm áp,
nhìn qua quả thực ngon miệng.

Xong rồi, Nam Nam mà thấy chắc chắn nuốt chửng không thèm nhả xương.

Mặc Vân nghe xong quả thực yên tâm hơn, hẳn không làm vợ hắn thất vọng.

Sau khi ổn định chỗ nghỉ, Tiểu Cầm dắt bọn họ đi ăn cơm, 7 giờ tối hôm nay
buổi biểu diễn mới bắt đầu, nàng đã chuẩn bị vé đâu ra đấy. Hàng năm
người ngoài vào xem quả thực rất đông, nhà trường không thể không thu
tiền vé.

Giờ phút này, Nam Nam đã chuẩn bị xong, đổi trang phục,
hoá trang, tập lại lần cuối. Cô có chút buồn bực, bởi vì Tiểu Cầm đột
nhiên mất tích, bất đắc dĩ thời gian an bài thực gấp, cô cũng không nghĩ nhiều, lo chuyện của mình xong cái đã.

Khi ba người đến đã có một hàng dài người xếp hàng, bọn họ nhanh chóng xếp hàng đi vào.

Mặc Vân có chút khẩn trương, sắp được gặp vợ hắn bằng xương bằng thịt, so
với nghe giọng của cô càng có vẻ kích thích. Rốt cục đi vào hội trường,
đại sảnh vờn quanh loại âm nhạc đang hiện hành, tiệc tối còn chưa chính
thức bắt đầu, nhân viên công tác chạy tới chạy lui chuẩn bị những khâu
cuối cùng, nhóm biểu diễn tốp năm tốp ba ngồi trang điểm, rộn ràng nhốn
nháo, vẻ mặt hưng phấn.

“Hai người tìm chỗ ngồi đi, tớ đi tìm Nam Nam, trước đừng cho cậu ấy biết, nếu không khi hát cậu ấy sẽ khẩn
trương cho xem.” Tiểu Cầm nói xong liền biến mất trong đám người, Mặc
Vân cúi đầu nhìn nhân viên công tác bận bịu, tổng cộng có 24 cái tiết
mục, tiết mục của Nam Nam thứ 17, xem ra phải chờ khá lâu đây.

Từ Dương cố ý xếp tiết mục của cô ở phía sau, gần với thời gian không khí

lên đến cực điểm, thứ hai là để cho mình có thêm nhiều thời gian ở với
Nam Nam hơn.

Tiểu Cầm rất nhanh tìm được Nam Nam ở sau cánh gà,
cô đang kiểm tra đôi giày cao gót. Hôm nay trang phục cô đang mặc thực
lóa mắt, áo sơ mi bó sát, áo khoác da màu đen bên ngoài, cổ áo mở rộng
đến ngực, bộ ngực phi thường xinh đẹp, chiếc váy ngắn bằng lưới màu đen
nhiều tầng, đôi ủng bằng da cao đến gối, phi thường thích hợp với đôi
chân thon dài. Nhìn qua một lượt, mười phần mùi vị ngự tỷ, trang điểm
tinh xảo, kiểu tóc uốn lượn, không mê chết người mới là lạ.

Giờ
phút này cô đang khoác áo lông thật dày, hai chân trần nhằm thả lỏng,
cuối cùng kiểm tra đôi giày rất chắc chắn mới mang vào. Nhìn thấy Tiểu
Cầm, Nam Nam càng thêm bất mãn, bắt đầu oán giận đứng lên. Tiểu Cầm cười đến dị thường quỷ dị, còn nói diễn xong sẽ cho cô một cái kinh hỉ, bồi
thường vụ mất tích lúc nãy. Còn dặn dò cô trăm ngàn không cần đi ra, hảo hảo đứng ở sau hậu trường xem tiết mục đi, nếu không kinh hỉ sẽ biến
mất. Lí Nam Nam méo miệng, cô mới không rãnh đi ra đâu, vẫn ngồi đây nhớ lại cho kỹ từng động tác, cũng không tò mò có cái kinh hỉ gì, chỉ cần
diễn xong đãi cô ăn một bữa thật no là được.

Có đôi khi, đầu óc cô đơn giản như thế thôi ╮(╯_╰)╭

Từ Dương bận đến mức tối mặt tối mày, rốt cục khâu chuẩn bị mới được xem
là hoàn tất, cậu lại chỗ kến bên Nam Nam ngồi vào, trên đường đụng mặt
Tiểu Cầm, hai người còn chào hỏi nhau.

“Khẩn trương sao?” Cậu ngồi cạnh Nam Nam, thuận miệng hỏi.

“Hoàn hảo, khi nào thì tớ khẩn trương đâu.”

Đúng vậy, cô đã biểu diễn như thế này không ít. Còn có, đêm nay cô thật sự rất xinh đẹp.

Tiệc tối đúng giờ bắt đầu, Mặc Vân đối chuyện này không mấy hứng thú, lòng

tràn đầy hi vọng vợ của cậu mau mau biểu diễn, bởi vì Tiểu Cầm sau khi
trở về đối hắn nói:

“Một hồi cần phải trấn định nha, chị có khăn giấy này, tý cho em lau máu mũi.”

Nhiều giờ sau MC thông báo: “Sau đây là màn biểu diễn của đôi kim đồng ngọc nữ Lí Nam Nam và Từ Dương, xin thưởng thức!”

Thực rõ ràng MC nói như vậy là do Từ Dương ngấm ngầm đồng ý. Khán giả cười
vang, trừ bỏ người ngoài, sinh viên trong trường đã nghe nói qua, còn
nói Lí Nam Nam đã lâu không lên sân khấu, cũng nói lần này đến là vì cô
mà đến.

Mặc Vân hết sức chăm chú nhìn chằm chằm, lòng thầm nói:
“Tôi mới là bạn trai Lí Nam Nam.” Không tự giác bỏ thêm câu: hẳn là vậy
đi…

Ánh sáng trên sân khấu chợt tắt, có bóng người di động, một
đám nam sinh cùng một cô gái, bọn họ bày ra đội hình. Rốt cục, âm nhạc
vang lên, phong cách rất mãnh liệt, Nam Nam cất tiếng hát, ngọn đèn
chiếu theo tiếng hát mà nhảy múa.

Mặc Vân cảm thấy tim như ngừng
đập, ánh mắt lăng lăng nhìn cô gái đang hát trên sân khấu. Một thân hắc
sắc bao vây dáng người lung linh, hai chân thon dài tuyệt đối gợi cảm,
giọng hát của cô, ánh mắt của cô, đôi môi đỏ mọng khi khép khi mở, cùng
vũ đạo kích thích võng mạc, rung động tâm trí.

Một khắc kia, Mặc
Vân thấy thế giới như yên lặng, chỉ có ánh sáng quỳnh quang lay động,
ngắm nhìn thân hình hắc sắc đang nhảy múa, vũ điệu uyển chuyển, kèm theo đôi cánh tượng trưng cho sự tàn ác, khiến hắn như rơi vào bàn tay ác
ma, khiến hắn muốn dâng hiến hết thảy. Vẻ đẹp của cô, hắn như nếm qua
cam lộ, trong nháy mắt trúng độc thật sâu.

Đúng như Từ Dương dự đoán cô như vậy làm cho người ta mê muội.

Cho nên, ca khúc kết thúc toàn bộ hội trường như vỡ òa vì tiếng vỗ tay và
hoan hô, tự nhiên buổi tiệc tối đã đến cao triều, mà Mặc Vân vẫn chưa
thoát khỏi tiếng hát và vũ điệu của cô.

“Mặc tiểu trư, em choáng

váng? Nhanh ra sau hậu trường gặp cậu ấy đi!” Tiểu Cầm dùng sức đẩy hắn
một phen, vừa mới thấy trong mắt hắn tràn ngập lửa nóng, nàng chỉ biết,
tiểu tử này bị hãm thật sâu rồi. Đại Dũng còn nhiệt liệt vỗ tay cũng bị
Tiểu Cầm giục rời khỏi chỗ ngồi.

“Wase, thật không biết có hiệu quả đến vậy, chị Nam Nam, chị quả thực quá tuyệt vời!” một nam sinh tán dương.

“Trách không được cậu chút nữa nhảy sai, nguyên lai là phân tâm a?” Từ Dương
giả bộ giận dữ, kỳ thật lúc ấy ánh mắt của cậu cũng chưa từng rời khỏi
Nam Nam.

Lúc này Nam Nam đang uống nước vừa khôi phục nhịp thở,
chính thức diễn xuất so với tập luyện càng hăng hái, cho nên diễn xong
cô muốn ngã quỵ. Cô chỉ cười cười, mệt nên không nghĩ nói chuyện.

“Nam Nam!” Tiểu Cầm vọt lại đây, ôm cổ cô: “Rất lóa mắt ha ha!”

Nam Nam thiếu chút nữa bị nàng ôm ngã, ánh mắt chiếu vào Đại Dũng:

“Nga, khó trách vứt bỏ tớ, cái đồ trọng sắc khinh bạn!”

Đại Dũng cười đến ngốc ngốc: “Nam Nam tốt nhất.”

“Thiết, xem lại đi, tớ mang đến cho cậu cái kinh hỉ này.” Tiểu Cầm phản kháng nói, vỗ vỗ vai cô, làm cho cô cẩn thận nhìn lại.

Vì thế, Lí Nam Nam nhìn lại, Mặc Vân vừa từ góc tối đi ra.

Hai người đối diện, hắn cũng không biết nên nói cái gì, chính là cười, cười đến ngon miệng mà ấm áp, ngay cả ánh mắt cũng ánh lên sự ngọt ngào.
Nhưng hai tay đặt trong túi vì quá khẩn trương mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Đám nam sinh nhìn thấy hai nam nhân mà Tiểu Cầm dẫn vào đang chào hỏi Nam Nam thì giật mình ngây người.

Trực giác, trực giác nói cho cô biết, đứa nhỏ cao cao này là tiểu mỹ nhân,
tiểu mỹ nhân đó, nhất thời hô hấp khó khăn, này, này cũng quá đột nhiên.

“Khụ khụ, đây là Mặc tiểu trư, vừa rồi có ngồi ở dưới xem cậu biểu diễn nha.” Tiểu Cầm đắc ý.

“Thật, thật cao…”

Cô rốt cục nghẹn ra một câu, lại không hề có giá trị dinh dưỡng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.