Đọc truyện Võng Du Chân Trời Góc Bể – Chương 16
Cùng Đoạn Kiếm Ẩm Lệ
xoát phụ bản đến phát chán anh ta mới kéo cô lên Cổ Mộ train cấp, cô cảm thấy chẳng có lý do gì từ chối liền đồng ý. Nhưng là anh ta rất đúng
mực, không tỏ ra ám muội, hoàn toàn duy trì khoảng cách quan hệ bạn bè,
trải qua tiếp xúc cảm giác chán ghét lúc trước đã hoàn toàn biến mất,
anh ta còn cho cô cảm giác giống như ở cùng anh trai ngày trước.
Cô hơi hơi thở dài, hôm nay tựa hồ chẳng có tâm tình đi làm nhiệm vụ cùng
xoát phụ bản, thôi thì chạy thương đi, vì thế ở kênh bang đánh ra mấy
dòng chữ:
【Bang phái】【Nhị Nam】: lãnh đạo, cảm phiền nâng tôi lên làm Thương Nhân được không? Cám ơn.
【Bang phái】【Nhị Nam】: lãnh đạo, cảm phiền nâng tôi lên làm Thương Nhân được không? Cám ơn.
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: biết chạy không mà xin làm Thương Nhân?
Tiểu mỹ nhân có lần đã nói cô mới tập chơi cho nên Mộ Vũ Ôn Nhu giọng điệu
không quá nặng, nhưng thật là làm người khác khó chịu.
【Bang phái】【Nhị Nam】: sư phụ đã dạy sơ qua cho tôi rồi, chô nên tôi muốn thử, lãnh đạo thấy sao?
【Bang phái】【Vân Phá Nguyệt】: duyệt *mỉm cười*
Trên đầu Nam Nam liền xuất hiện danh hiệu Thương Nhân nhưng Mộ Vũ Ôn Nhu không tính bỏ qua cho:
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: mới 40 cấp đã muốn chạy thương, lại kiếm không
được bao nhiêu, bang chúng ta đóng ở Miêu Cương toàn là quái 90 cấp, cô
là muốn tìm cái chết đi ha ha.
【Bang phái】【Nhị Nam】: đó là chuyện của tôi, không nhọc cô quan tâm.
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: này, cô có biết lý do tại sao Lưu Niên không login không?
【Bang phái】【Nhị Nam】: tôi không biết.
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: cô mỗi ngày cùng với anh ấy một chỗ làm sao không
biết chứ, nhanh nói ra đi, tôi gọi mà anh ấy chẳng nhấc máy.
【Bang phái】【Nhị Nam】: cô là bạn ngoài đời còn không biết huống gì một đệ tử trên mạng như tôi lại biết?
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: như vậy a, kia thật tốt quá, nguyên lai cô cũng
chẳng nhiều sức quyến rũ như tôi nghĩ, tôi còn nghĩ anh ấy sẽ cưới cô
đâu.
Đúng là đồ não phẳng, Nam Nam trong lòng hừ lạnh:
【Bang phái】【Nhị Nam】: chưa chắc à ^_^
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: ha ha, buồn cười, cô cho là cô là ai? Đừng làm người khác khinh thường.
Vừa chạy ra Miêu Cương đi vào Nam Thiệu, bị quái đánh cho chỉ còn một vạch
huyết mỏng, Nam Nam vừa cắn dược thì thấy mấy lời này, dám nói chuyện
với chị như thế, phải hảo hảo giáo dục mới được:
【Bang phái】【Nhị
Nam】: ^_^ cô cứ nói đùa, tục ngữ nói trong mắt có phân thì nhìn cái gì
cũng là phân, đừng chê tôi nói chuyện tục tĩu, ít nhất so với cái miệng
của cô thì sạch sẽ hơn nhiều. Tôi đây đã trưởng thành rồi cho nên không
cùng con nít so đo nữa.
Lời nói ngay thẳng nhưng làm cho người ta có cảm giác mọi lỗi lầm đều là Mộ Vũ Ôn Nhu, trong bang tất nhiên có
người sáng suốt nhìn ra dụng ý của cô.
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: nói tôi là con nít sao, nguyên lai cô già rồi a, già rồi mà còn muốn dụ dỗ Lưu Niên, cười rụng răng mất thôi, cũng không nhìn lại mặt mình da
dày bao nhiêu! Hóa ra chỉ là một con tiện nhân!
Lời này vừa ra, rất nhanh đã có người đáp trả:
【Bang phái】【 Thượng Cổ Phong Hoa Tuyết Nguyệt】: cái gì mà già này già nọ, cô
có đảm bảo thanh xuân của cô mãi mãi trường tồn, trừ phi là cái hồ ly
tinh không biết xấu hổ!
【Bang phái】【Ta ⑨④ Suất 】: Nguyệt tỷ, nói
hay lắm! Mộ Vũ Ôn Nhu, cô mới là cái tiện nhân, ông đây từ lâu đã muốn
mắng chết cô! Còn có, tiểu Nga Mi, tôi ủng hộ cô!
【Bang phái】【Mèo Con Phấn Hồng】: cùng là một bang, từ từ nói chuyện đi!
【Bang phái】【Cửu Ngô Chí Tôn】: a, hảo hảo nói chuyện, S thì sao đây, bang chủ, nếu không nể mặt mũi của cô mọi người đã sớm bỏ đi, bây giờ cô còn dung túng cho cái tiện nhân kia?
【Bang phái】【Mộ Vũ Ôn Nhu】: *khóc lớn* *khóc lớn* Miêu tỷ, chị xem, bọn họ khi dễ em!
【Bang phái】【 Thượng Cổ Phong Hoa Tuyết Nguyệt】: cô quyến rũ chồng tôi là tốt
lắm sao? Quên đi, dù sau tôi đây đã li hôn với Trương Tam Điên, Miêu tỷ, chẳng phải tôi không nể mặt mà là tôi không thể giả ngốc thêm nữa, bye
bye.
【Bang phái】【 Thượng Cổ Phong Hoa Tuyết Nguyệt】cùng bổn bang chí hướng bất đồng nên đã rời đi bang hội.
Ngay sau đó là một dãy người chơi rời khỏi, ai nha, đã im lặng thì thôi cô
mà lên tiếng lại nổi như cồn, dẫn phát mâu thuẫn thật lớn, quả nhiên Mộ
Vũ Ôn Nhu thực ghê tởm, đã hiểu tại sao S Phải Khốc rời đi rồi. Nhìn
khung trò truyện Mộ Vũ Ôn Nhu đang dùng kênh mật mắng chửi cô, cô không
chút do dự kéo ả vào sổ đen, rốt cục thanh tịnh.
Dù sao muốn rời
đi phải nói với sư phụ một tiếng vì sư phụ là người đưa cô vào bang, nếu vào bang đại thần hắn không thích thì vào bang Tiểu Cầm với Đại Dũng là được.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới, Đoạn Kiếm Ẩm Lệ phát tin nhắn qua:
“Đang làm gì đó?”
“Tôi đang chạy thương, ha ha.” Cô rep lại cho anh ta.
“Tôi kéo em.”
Hắn kỵ tọa kỵ mang cô chạy thương, loại cảm giác này thật quen thuộc, Nam Nam lắc đầu muốn xua tan ảo tưởng.
Rất nhanh đối phương phát lời mời tổ đội qua đây, Nam Nam ở Thương Sơn đợi một hồi chờ anh đến.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm lệ】: phương hướng.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: Nhị Hải.
Có người kéo thực thích không sợ bị quái hội đồng nữa rồi, nhưng là Nam Nam có chút băn khoăn:
【Tổ đội】【Nhị Nam】: sai đại thần kéo thương thực ngại quá.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm lệ】: ha ha sai? Em cho tôi là gia súc hay sao. Người ở trên cao thực lạnh, thực nhàm chán, rãnh rỗi kéo tiểu nha đầu như em
thì có gì là phiền.
【Tổ đội】【Nhị Nam】: tôi không phải tiểu nha đầu, tôi ba mươi tuổi rồi đó, ha ha.
Nam Nam gạt tiểu mỹ nhân thì được chứ Đoạn Thành Vũ thì cô còn non và xanh
lắm, anh nhìn màn hình cười khẽ, quỷ tinh linh này, thật là.
Đoạn Thành Vũ cười to lên rất có hương vị kẻ xấu xa đang giăng bẫy chờ con
mồi, cơ trí lóe lên trong mắt, thong dong mà tự tin. Có lẽ đây là hình
tượng chung cho nam nhân thành thục chính cống.
Ngón tay thon dài khẽ lướt trên bàn phím:
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm lệ】: đừng gạt tôi, em còn nhỏ, tôi khẳng định. Đây là trực giác của nam nhân *đắc ý*
【Tổ đội】【Nhị Nam】: *kinh ngạc* chẳng lẽ anh là con sâu trong bụng? Tôi thực sự đã ba mươi tuổi, tin hay không tin thì tùy anh.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm lệ】: chả sao, chúng ta vẫn là bạn bè đấy thôi *mỉm cười* đúng rồi, dạo này sao không thấy sư phụ em đâu?
【Tổ đội】【Nhị Nam】: chắc bận ^_^ mấy ngày nay cám ơn anh đã dẫn tôi thăng cấp *bái tạ*
Một trận trầm mặc, lần này Đoạn Thành Vũ tuy rằng cẩn thận, nhưng nhiều
ngày tiến triển có chút chậm, nói chung khá là sốt ruột liền liều mình
hỏi:
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm lệ】: tôi nhớ cái vị trí đi Ác Bá lúc trước em chỉ ra hình như chưa công bố, còn ai biết không?
Bên kia một hồi mới có phản ứng:
【Tổ đội】【Nhị Nam】: còn một người biết, là bí mật giữa tôi và người đó.
Đoạn Thành Vũ híp lại hai mắt, tiếp tục:
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm lệ】: nếu là bí mật sao em lại nói ra cho tụi này biết?
【Tổ đội】【Nhị Nam】: bởi vì anh ta không đáng cho tôi giữ bí mật trong lòng.
Nam Nam không hiểu sao lại đi nói chuyện này cho anh ta biết, ngay cả Tiểu
Cầm cũng rất biết thời thế nên chưa bao giờ nhắc lại, càng không nói cho tiểu mỹ nhân, là vì anh ta cho cô có cảm giác giống với người kia?
【Tổ đội】【Nhị Nam】: thật có lỗi, tôi không nên kể cho anh nghe mấy chuyện này.
【Tổ đội】【Đoạn Kiếm Ẩm lệ】: nên giải thích là tôi…
Đoạn Thành Vũ nhịn đánh ra ba chữ Trái Táo Nhỏ, hai chữ “không đáng” này làm cho anh đau đớn vô cùng, được rồi, lần này chắc chắn phải thay thành
hai chữ “đáng giá”.