Bạn đang đọc Vong Ân FULL – Chương 15: Thư Phòng
Như một nhóm lửa, bỗng chốc bùng cháy dục vọng hờ hững của Tân Trì.
Một tháng thời gian, Tân Trì chỉ ngủ qua Thúy Hòa một lần, lúc sau không phải vội vàng sinh ý thì là sự tình túy túc tửu lâu, về nhà xem sổ sách xong thì trực tiếp ngủ ở thư phòng.
Giờ, phần hỏa khí vừa lắng đọng xuống kia lại hừng hực bốc lên, Tân Trì nhanh như chớp, cướp cổ tay Quý An chẳng nói chẳng rằng túm người kéo đi.
Cẳng tay của Quý An rất đau, nhưng chính cậu cũng không muốn thiếu gia buông tay mình, chỉ có thể mím môi, vấp váp chạy phía sau Tân Trì.
Tân Trì trước tiên kéo cậu về hậu viện, moi lật một đống chìa khóa, sau lại lôi Quý An đến thư phòng cũ hiện đã bị tra tận hai cái.
Y lưu loát mở khóa trước mặt Quý An, hất cậu vào, cuối cùng mới nói với cậu câu đầu tiên sau tận một tháng không gặp: “ở chỗ này chờ ta.”
Quý An bản năng xoa xoa cổ tay, ù ù cạc cạc ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”
Tân Trì là vai chính bữa tiệc, tự nhiên không thể rời khỏi bàn quá lâu, y an trí Quý An trong thư phòng liền quay đầu ra cửa.
Thời điểm khép cửa không biết Tân Trì nghĩ cái gì, y lại đem hai cái khóa nọ khóa trở về nguyên dạng.
Trên đường quay lại tiền viện Tân Trì không đi đường lớn, y tính toán đi tắt qua hoa viên.
Bất ngờ ở hành lang liên thông gặp Yến Hoài và Hoắc Hương.
Yến gia sinh ý gần đây vô cùng hô mưa gọi gió, hiện tại cũng trở thành tân quý nổi bật chính kinh, Tân lão gia tất nhiên sẽ nắm bắt thời cơ mời Yến nhị gia.
Yến Hoài bị cha y ép theo, cực kỳ buồn chán nên lôi Hoắc Hương chạy ra ngoài, lại không nghĩ tới thế nhưng đụng phải đào chính của đêm nay.
Hắn kinh ngạc chút, sau cười giả lả: ” Ngươi như thế nào cũng lười biếng bỏ chạy vậy?”
Tân Trì thấy Yến Hoài đồng dạng kinh ngạc y chang.
Khi Quý An vừa bị y điều đi, Yến Hoài đã hỏi qua Quý An hai lần, hắn nói tên tùy tùng kia của hắn thực thích chơi cùng Quý An.
Một lần hỏi Quý An làm sao ốm, một lần hỏi Quý An đi nơi nào rồi.
Quý An là như thế nào bệnh, Tân Trì trong lòng rõ ràng, y chán ghét không muốn trả lời câu hỏi này, càng không muốn đề cập đến việc Quý An đã bị đưa đi đâu.
Nhưng cố tình Yến Hoài cứ hỏi, khiến Tân Trì mỗi lần thấy Hoắc Hương sẽ tự nhiên nhớ luôn Quý An.
Dẫn tới suốt tháng, tần suất y cùng Yến gia lui tới phai nhạt rất nhiều.
Lúc này nhìn thấy Yến Hoài, Tân Trì thoáng nhíu mày, sau đó không sở hở nở một nụ cười xinh đẹp, nói: “Yến huynh còn chưa chúc mừng sinh thần ta, mà đã muốn chụp mũ lười biếng cho ta rồi.”
Yến Hoài thờ ơ vẩy vẩy ly rượu trong tay: “Vậy thì tại hạ chúc Tân đại thiếu gia Hải ốc thiêm thọ.”
Hắn vung tay lên, uống cạn rượu trong ly, lại nói: “Hôm nay ngươi là nhân vật chính, mau về đi thôi.”
Tân Trì cầu còn không được, một bộ thất lễ cáo từ với Yến Hoài.
Yến Hoài nhìn Tân Trì đi xa, vừa nhấc chân ngồi chống trên rào chắn hành lang vừa dài giọng cảm khái: “Thật sự không thú vị gì cả…”
– ——–
“Thú vị” lúc này đang ngồi trong thư phòng, có chút thấp thỏm bất an.
Thư phòng này đã bị bỏ hoang không dùng đến, trên án thư bám đầy bụi, lâu ngày không có người quét tước, nến vụn còn không thấy càng đừng nói là tìm được thứ như chân đèn, Quý An chỉ có thể lặng lẽ ngồi trong bóng tối chờ đợi.
Cậu không sợ bóng tối, nhưng bởi vì thấu không được ý tứ Tân Trì, nên trong lòng dậy chút hoang mang.
Tất cả mọi người đều bận rộn ở tiền viện dự sinh thần Tân Trì, hậu viện liền yên ắng.
Quý An đã rất lâu không đến viện của y, nghe bên ngoài tiếng ve sầu ríu rít kêu to cậu cảm giác thật thân thuộc.
Cậu không dám làm gì, thậm chí ngay cả cửa sổ cũng không dám mở, chỉ có thể từ khe hở be bé và qua mấy vết nứt của cửa sổ mà lẳng lặng ngắm ánh trăng, đếm đếm những vì sao trên bầu trời.
Chờ yến hội kết thúc, Tân Trì tiễn khách, lại theo cha y dặn trở về chính viện.
Thời điểm tới hậu viện đã thấy Quý An ngủ say trên ghế dài.
Trong phòng tối om om, chỉ ẩn ẩn chút ánh trăng mờ ảo, Tân Trì không nhìn rõ Quý An nên chỉ có thể miêu tả dựa theo viền bóng người in trên ghế, tựa hồ so với trước cậu còn gầy hơn.
Cậu nằm nghiêng, tư thế ngủ thật an tĩnh, khi hô hấp vị trí eo tuyến theo biên độ rất khẽ phập phồng.
Yên lặng, ngoan ngoãn, không chút cảnh giác nào.
Trong lòng Tân Trì đã rạo rực kể từ khi gặp lại Quý An, trông cảnh này lập tức bùng cháy dữ dội, y hai bước bước qua, cúi áp sát thân thể cậu, hôn xuống.
Quý An đang ngủ say thình lình bị người đè lên, sợ giật mình tỉnh giấc, vừa định vô thức duỗi tay đi đẩy thì thấy người phía trên mình là Tân Trì.
Động tác nháy mắt mềm mại, Quý An cụp mắt, nhỏ giọng kêu: “Thiếu gia.”
Cậu không biết hôm nay thiếu gia bị làm sao, sao muốn làm chuyện này với cậu, nỗi đau của tư vị ấy vẫn lưu cho cậu chút sợ, nhưng cậu lại cũng thực mong chờ thiếu gia có thể kề bên cậu, thân cận cậu như vậy.
Tân Trì không nói tiếng nào, trầm mặc tháo thắt lưng của Quý An, như bóc vỏ tôm bóc cậu ra, hiển lộ cái bụng mềm mại và vòng eo thon nhỏ, lòng bàn tay y lửa nóng du tẩu từng tấc phía trên, môi cắn vành tai cậu, một cái tiếp một cái dính nhớp.
Quý An non nớt, chỗ nào có thể chống cự nổi mấy động tác của Tân Trì, thực nhanh có phản ứng, mềm nhũn ngã vào trong ngực y, tinh tế thở dốc, không kiềm chế được thủ thỉ với người mà cậu ngày tư đêm niệm: “Thiếu gia……!”
Cậu yếu ớt: “Nô tài rất nhớ ngài…”.
Vật kia giống một đạo linh phù cấm kỵ, triệu hồi về cái lý trí bị đốt cháy rơi rớt tan tác của y.
Y nặng nề nhọc nhằn thở hắt một hơi, không nói một câu từ người Quý An ngẩng dậy, túm lấy quần áo bị y ném vung vãi trên mặt đất quăng lên người Quý An, sau đó tự sửa sang chỉnh tề quần áo của mình, lạnh lùng bỏ đi.
Quý An hãy còn đang sững sờ, theo tiềm thức vẫn lẩm bẩm kêu: “thiếu gia”.
Nhưng không nghe bất luận một lời hồi đáp nào vọng lại, chỉ nghe tiếng khóa rơi bên ngoài.
Quý An lần này ngủ không được, cậu không biết Tân Trì có ý tứ gì, nhưng bởi vì âm thanh khóa rơi kia mà có chút sợ hãi.
Một đêm gian nan.
Thật vất vả trầy trọc tới hừng đông, Quý An từ trong khe cửa sổ nhìn ra, đêm hôm trước tối quá không thấy rõ lắm, giờ nhìn thấy mới phát hiện cái sân này hình như cũng đã bị bỏ hoang từ lâu.
Thời gian dài, trên mặt đất rơi rụng rất nhiều lá úa hoa tàn không ai dọn, gió thổi nhẹ một cái xào xạc bay tứ tung khắp nơi.
Quý An ôm quần áo co ro trong góc ghế, cố thuyết phục bản thân rằng thiếu gia chỉ để cậu ở chỗ này đợi y thôi, tối nay sẽ lại đến gặp cậu.
Đến chiều, Quý An đã đói lả, cậu cắn môi chịu đựng, nhưng loại nỗi sợ chịu đói trường kỳ ngày còn bé một khi nảy lên tức khắc khiến Quý An không khống chế được, trong lòng lo âu kinh hoảng bắt đầu ào ạt ập tới.
Nhưng chịu đói thì vẫn còn đỡ, điều không thể chịu đựng hơn chính là cậu muốn đi vệ sinh.
Trong căn phòng này không có bồn tiểu, Quý An nhẫn nhịn đến tận đêm, đói bụng nhớ nhung gì đều không rảnh lo nữa.
Chỉ mong thiếu gia sớm tới mở cửa cho cậu, để cậu nhanh chóng giải quyết cơn mót tiểu này.
Rồi, mặt trăng chậm rãi treo cao trên không trung, Tân Trì căn bản không có ý định đến.
Quý An nhịn không nổi sắp ngất, chỉ đành chộp qua một cái ống đựng bút cũ, lẩy bẩy giải quyết.
Cậu thầm nghĩ, chờ khi thiếu gia nhớ tới đến đây đón cậu, cậu liền sạch sẽ xử lý ống đựng bút này, không tiếc dùng tiền lương tháng mua trả cho thiếu gia một cái ống đựng bút mới.
Cảm giác mót tiểu giải quyết xong, cảm giác đói khát liền trở nên rõ ràng.
Quý An ôm gối ngồi dựa một góc, nuốt nước miếng liên tục, theo thời gian dần dần cạn kiệt, hy vọng thiếu gia nhớ tới cậu cũng dần dần trở nên mịt mờ.
Quý An hoảng hốt, trong cơn mê man, cậu như thấy mình biến ngược về ngày còn rất nhỏ, lu gạo ở nhà không có một hạt, cậu đói chịu không nổi, lại ăn đánh vào đêm hôm trước, cổ tay thật đau, bên ngoài tuyết lớn đến thế, gió rét thấu tận xương, cậu dường như sắp chết rồi.
Thiếu gia hẳn sẽ tới cứu cậu thôi, thiếu gia…
Quý An khổ sở, thiếu gia như thế nào còn chưa tới?
Cậu sẽ chết mất.
– —————————————————————————————————-
Editor:
“Túy túc tửu lâu”: Chè chén bàn tiệc.
Có câu chúc “Hải ốc thiêm trù” (海屋添筹): tức là Chúc mừng thêm tuổi, ở trong đây tác giả để “Hải ốc thiêm thọ” (海屋添寿): tức Tuổi mới thêm thọ, tôi hông biết có phải chơi chữ hông nhưng bởi vì Yến ca không ưa Tân Trì, tôi đã tính ghi “Chúc ngươi sống lâu thêm chút” haha..