Đọc truyện Vốn Là Nhân Duyên – Chương 7
Thật ra Vân San tính toán là vậy, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc.
Cô còn chưa kịp giữ khoảng cách với Trịnh Thiên Vỹ thì có một chuyện đột ngột xảy đến. Đó chính là việc Vân Mộc Kiều tình cờ bắt gặp Thiên Vỹ đưa Vân San về nhà.
Bình thường sau khi tan làm, Vân San vẫn đi xe bus để trở về. Tuy nhiên hôm đó cổng vào tiểu khu xảy ra một vụ va chạm xe cộ, cảnh sát khu vực mất đến hơn ba mươi phút mới giải tán được đám đông, thành ra khi xe của Thiên Vỹ đến được trạm xe bus, chuyến xe bus cuối cùng cũng đã vừa chạy đi rồi. Rút cục Vân San phải miễn cưỡng để Trịnh Thiên Vỹ đưa về nhà.
Đúng lúc gần về tới nơi thì đụng mặt Vân Mộc Kiều cùng bạn trai của cô ta. Mộc Kiều là con gái lớn của cậu, kém Vân San một tuổi, tính tình chanh chua, đanh đá. Nghe nói bạn trai của cô ta là con trai của giám đốc công ty nào đó, địa vị cũng không nhỏ.
Trông thấy Vân San bước xuống từ chiếc xe Porsche đắt tiền như vậy, dù không nhìn rõ người lái là ai nhưng trong lòng cô ta vẫn nổi lên một trận đố kỵ, ganh ghét.
“Con kia, mày đi xe của ai”. Vân Mộc Kiều đứng chắn lối đi, hất hàm hỏi Vân San.
“Kiều, em về rồi đấy à. Chị mới học xong tiếng anh ca tối”. Vân San biết tính khí em mình cho nên không để bụng, cô chỉ nhỏ nhẹ trả lời lại như vậy rồi định lách qua người Mộc Kiều để đi vào nhà.
Vân Mộc Kiều thấy vậy lại càng tức điên, bèn đưa tay giật mạnh tay Vân San lại. Bạn trai đại gia của cô ta chỉ lái xe Lexus, còn cái đồ nhà quê Vân San kia dựa vào cái gì mà lại được ngồi trong chiếc xe trị giá đến hơn bảy tỉ. Hôm nay nhất định cô ta phải làm cho ra nhẽ.
“Mày học cái gì? Mày đi cặp kè với thằng nào thì có. Mày làm bồ nhí đi phá hoại hạnh phúc của người ta phải không?”.
“Không phải, em hiểu nhầm rồi. Chị bị lỡ xe bus nên bạn chị cho chị đi nhờ xe thôi”.
“Mày lừa ai? Để tao nói với mẹ xem mày còn dám già mồm nữa không. Loại con gái không biết xấu hổ”.
Nói rồi Vân Mộc Kiều túm tay áo lôi xềnh xệch Vân San vào nhà, vừa vào đến nơi đã oang oang nói lớn, giọng điệu chanh chua như ăn giấm:
“Mẹ, con San cặp kè với thằng nào ấy. Con vừa thấy nó xuống khỏi xe của một lão già hói đầu, còn hôn nhau trên xe nữa”.
“Kiều, em nói gì vậy?”. Vân San kinh ngạc, trợn tròn mắt hỏi lại em mình. Nhất định là Mộc Kiều nhìn nhầm rồi, Trịnh Thiên Vỹ đâu có ngoại hình như vậy? Cô cũng đâu có hành động gì thân mật với anh ta?
“Mày còn cãi à”.
Vân Mộc Kiều không để cô nói tiếp mà lập tức mồm loa mép dải nói với mẹ mình. Cậu của Vân San đứng ở đó cũng chỉ dám chạy lại nói một câu:
“Chắc con nhìn nhầm rồi. Vân San không phải người như thế”
“Ông im miệng cho tôi”. Mẹ của Mộc Kiều quát lên, sau đó quay sang nhìn Vân San, nghiến răng nghiến lợi:
“Tao cho cái loại nhà quê mày ăn nhờ ở đậu mấy năm, không ngờ nuôi phải cái loại đàng điếm, tý tuổi mà thích phá hoại gia đình người khác. Cút, cút ngay khỏi đây, đừng để tao nhìn thấy cái mặt mày nữa”.
“Mợ ơi, không phải mà. Cháu…”. Vân San nước mắt rơi lã chã, lâu nay bị chửi nhiều thành quen nhưng chưa bao giờ cô bị người ta sỉ nhục như vậy, cũng chưa từng cảm thấy uất ức như vậy.
“Câm họng cho tao. Nhìn thấy mày tao đã thấy kinh tởm rồi. Mau cút”.
Vân San quay sang nhìn cậu, cậu của cô cũng bất lực cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngẩng lên đối diện với cháu của mình. Cô đành nuốt nước mắt lê bước lên gác xép, nhanh chóng dọn dẹp đồ của mình để rời đi, niềm đau đớn tủi nhục cứ len lỏi trong lồng ngực.
Thật ra, mợ và Vân Mộc Kiều cùng Vân Mộc Linh đã ngứa mắt với Vân San từ lâu rồi. Đã rất nhiều lần, Vân Mộc Kiều trông thấy bạn trai của cô ta nhìn Vân San với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, Vân San xinh đẹp hơn cô ta, lại có dáng vẻ dịu dàng yếu đuối hơn cô ta, đàn ông trên thế giới này đều bị cô mê hoặc hết.
Ba mẹ con Vân Mộc Kiều chỉ chờ có cơ hội là sẽ ngay lập tức tống Vân San ra khỏi cửa. Hôm nay hiếm khi mới có cơ hội tốt như vậy, làm sao họ cam tâm bỏ qua. Chỉ là Vân San thương cậu, muốn ở lại chăm sóc cậu, không muốn rời đi mà thôi.
Sau khi rời đi, hành lý của Vân San không có gì ngoài sách vở và vài bộ quần áo. Cô xách va ly lang thang trên đường rất lâu, sau đó đành phải gọi điện thoại cho Tạ Diệp Trân, nhờ cô ấy cho ở tạm một đêm.
Tạ Diệp Trân ở cùng cha mẹ cho nên Vân San chỉ có thể ở lại một ngày, ngày thứ hai chưa kịp tìm phòng trọ khác thì lại xảy ra một chuyện mới.
***
Hôm đó, cô nhận được điện thoại của Trịnh Thiên Vỹ từ rất sớm, anh nói có lẽ cô phải cùng Trịnh Hạo Vũ ra nước ngoài một chuyến.
Trịnh Hạo Vũ thường xuyên phải đi công tác ở nước ngoài, anh lại không thể ăn đồ ăn người lạ nấu cho nên mỗi lần đi như vậy đều đem theo dì Liên. Bây giờ dì Liên đã nghỉ làm, đương nhiên Trịnh Hạo Vũ phải đem theo Vân San.
Trùng hợp là thời gian này Vân San cũng đang được nghỉ dài ngày để đợi thi tốt nghiệp, năm nay cô đã bước sang năm bốn, hai tháng nữa thi tốt nghiệp xong là có thể nhận bằng Đại học rồi. Sắp có thể tự ra ngoài kiếm việc làm được rồi.
Tất nhiên người chẳng có gì ngoài tiền Trịnh Thiên Vỹ còn đưa ra cả một mức thưởng rất hấp dẫn cho chuyến đi nước ngoài lần này của San San, anh nói khi trở về cô sẽ được nhận thêm 15 triệu tiền mặt. Số tiền này đủ để cô mua một chiếc xe đạp điện đi làm, điều kiện hấp dẫn như vậy, Vân San đương nhiên không thể không đồng ý.
Thế giới của người giàu quả thực khác biệt rất lớn so với thế giới của những người bình thường, đối với những người vô cùng giàu thì lại càng khác xa hơn nữa.
Khoảng thời gian trung bình để được cấp visa là tám ngày hoặc có thể lâu hơn, nhưng chỉ trong vòng 8 tiếng, từ bảy giờ sáng đến mười ba giờ chiều, Visa của Vân San đã được hoàn thành xong, vừa kịp giờ cùng Trịnh Hạo Vũ và Trịnh Thiên Vỹ lên máy bay đến Honduras.
Phong cách của anh em Trịnh Hạo Vũ luôn nhanh, chuẩn, ác như vậy. Khiến cho Vân San chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cô tự nhủ thầm trong lòng “sau này nếu có cơ hội được lựa chọn chồng cho mình, nhất định cô sẽ không bao giờ lấy kiểu người giàu của giàu như anh em nhà họ”.
Máy bay cất cánh, bay lên bầu trời rộng lớn. Mối quan hệ giữa Vân San, Thiên Vỹ và Hạo Vũ cũng chuẩn bị bước sang một mức độ mới.
Biển Caribe!