Đọc truyện Vốn Là Nhân Duyên – Chương 32
Đúng lúc Ngô Dư Minh vừa chồm lên người Vân San thì bên ngoài đột nhiên truyền vào ba tiếng súng chát chúa. Khi cả hai người còn ngơ ngác, chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì cánh cửa phòng đã bị một lực rất mạnh đạp vào, chốt bên trong lập tức bung ra.
Đây chính là phong cách xuất hiện điển hình của một đại nhân vật, từ bên ngoài, một người đàn ông có thân hình cao lớn lãnh đạm bước vào, theo sau anh ta còn có mấy chục người vệ sĩ được trang bị đồ đen từ đầu đến chân, mặt mày ngập tràn sát khí. Thanh thế của đoàn người mới đến to lớn đến mức một con ruồi cũng không chui lọt khỏi căn phòng 405, khí tráng cũng thật quá mức kinh người, tưởng như đây chính là nơi sắp xảy ra một cuộc thanh trừng vô cùng đẫm máu trong giới xã hội ngầm.
Người đàn ông đứng đầu có ánh mắt cực kỳ sắc bén, mặt mày cũng lạnh như núi băng, xung quanh anh ta tỏa ra một luồng hàn khí lạnh lẽo đầy kinh sợ, khiến cho Ngô Dư Minh đang hừng hực lửa dục ở trên giường cũng bỗng nhiên lạnh toát hết sống lưng, cả người run bần bật.
“Trịnh…Hạo…Vũ”.
Ngô Dư Minh sợ đến mức quên cả chỉnh lại tư thế, mồm miệng lắp bắp gọi thẳng tên của đại ma vương, dường như hắn không thể tin nổi nhân vật Vip của Vip như Trịnh Hạo Vũ lại có thể đột nhiên xuất hiện tới một căn phòng khách sạn bình thường như thế này.
Nhưng anh ta đến đây làm gì?
Trịnh Hạo Vũ không thèm liếc Ngô Dư Minh lấy một cái, ánh mắt chỉ chằm chằm nhìn người con gái mặc bộ đồ rách nát nằm trên giường, Vân San hai má đỏ ửng, cả khuôn mặt đờ đẫn ngây dại, một bên khóe miệng còn có vết thâm giống như vừa bị đánh, khiến cho đáy lòng ai kia không khỏi xông lên một trận đau đớn xót xa.
“Sếp”. Một người vệ sĩ bước lên, tỏ ý chỉ cần Hạo Vũ ra lệnh là ngay lập tức xông đến cho tên chó má kia một trận.
“Lôi ra”.
“Vâng”
Vừa dứt lời chưa đầy ba giây, Ngô Dư Minh đã bị mấy người vệ sĩ lôi xềnh xệch từ trên giường xuống, vứt ra một góc như vứt một túi rác rưởi. Hắn đau đớn hét lên:
“Các người làm gì vậy?”
“Mẹ kiếp, thằng chó, đến chị dâu của bọn tao mà mày cũng dám đụng, nhất định là mày chán sống rồi?”
“Chị dâu của các anh là ai? Tôi không biết”.
“Đủ rồi”. Trịnh Hạo Vũ hai mắt đỏ ngầu, lạnh lùng mở miệng, giọng nói của anh lãnh khốc như tiếng phát ra từ mười tám tầng địa ngục vọng lên: “Ra ngoài đi”.
Mấy người vệ sĩ lần đầu tiên thấy sếp tức giận đến độ kinh khủng như vậy, sống lưng cũng đột nhiên lạnh toát, mặc dù rất muốn ở lại băm xương Ngô Dư Minh đem cho chó nhai, nhưng rút cục vẫn phải nối đuôi nhau ra ngoài.
Hạo Vũ không buồn nhìn đến Dư Minh đang run bật bật dưới đất, anh chậm rãi tiến lại bên gần giường, cởi áo vest của mình đắp lên người Vân San.
Vân San dường như vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt cứ đờ đẫn nhìn lên trần nhà, cổ tay cô còn bị buộc chặt vào thành giường, do vùng vẫy quá nhiều nên xung quanh vết buộc bị tróc hẳn một lớp da dày, máu từ vết thương thấm ra ngoài, ướt hẳn một mảng cavat, càng làm cho hỏa huyết trong người đại ma vương sôi sùng sục.
Cảm giác lúc này của anh chính là vô cùng đau đớn, cũng tột cùng bất lực. Trước đây khi ở nhà kho, anh đã làm cô bị thương đến trầy da tróc thịt, mười bảy năm sau anh lại không thể bảo vệ cô, để cô bị người ta làm thương tổn đến mức này.
Trịnh Hạo Vũ run run cởi dây trói cho Vân San, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu cô:
“San San…đợi anh”.
Nói xong, anh đứng dậy, xoay người đi đến phía Ngô Dư Minh.
Ngô Dư Minh đang ngồi bệt dưới đất, nhìn thấy sắc mặt Hạo Vũ ngập tràn sát khí thì hoảng loạn đến mức cứng cả cơ hàm, không làm sao kêu lên được. Anh ta cứ lùi dần, lùi dần vào góc tường, đến khi không thể lùi đi đâu được nữa mới sợ hãi van xin:
“Vũ..tôi không biết…tôi không biết…thật đấy… xin anh…”
Ở thành phố A này, Trịnh Hạo Vũ là ai, danh tiếng lớn như thế nào, e rằng không một ai là không biết. So với tập đoàn Vượng Phát thì công ty nhỏ của gia đình Ngô Dư Minh chỉ là thứ mạt hạng, không đáng để Vũ để mắt tới. Thế nhưng, hiện tại nhân vật lừng lẫy nhất thành phố A lại đang lãnh khốc đứng ngay tại đây, bàn tay còn nắm chặt một khẩu súng ngắn, vẻ mặt như vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong, vô cùng đáng sợ.
Phía đối diện, Trịnh Hạo Vũ không buồn điếm xỉa gì đến mấy lời van xin của Ngô Dư Minh, anh lạnh lẽo nâng khẩu súng trên tay lên, sau đó…hờ hững quăng ra ngoài cửa sổ.
Ngô Dư Minh trông thấy cảnh này thì trong lòng lại càng trở nên kinh sợ, khi anh ta còn không hiểu Trịnh Hạo Vũ làm như vậy là có ý gì thì đã nghe thấy tiếng khớp xương ngón tay của Vũ kêu răng rắc truyền đến.
Cái này…!!!
“Bốp”. Đại ma vương không thèm đeo găng tay, một quyền đấm thẳng vào mặt tên chó chết Ngô Dư Minh.
“Á”. Dư Minh đau đớn hét lên, mỗi tiếng hét là thêm một lần bị ăn đấm.
Trịnh Hạo Vũ dùng lực đánh đến mức hai mu bàn tay bật máu, cả cơ thể sạch sẽ đều ướt đẫm mồ hôi, cứ như vậy cho đến khi Ngô Dư Minh không thể kêu la được nữa, cả người thương tích đầy mình, máu nhe nhầy nhụa, thoi thóp như một người sắp chết, anh mới chịu dừng lại.
Thật ra không phải anh tự nguyện chịu dừng lại, mà là Vân San từ trên giường cố gắng bò xuống, ôm lấy chân Hạo Vũ, run run nói:
“Vũ…đừng…đánh…nữa”.
Hạo Vũ thấy cô như vậy, đành phải bất mãn dừng tay. Anh cúi xuống ôm lấy cô gái nhỏ nước mắt nhòe nhoẹt ở dưới chân, nhẹ nhàng nói:
“Được. Anh đưa em tới bệnh viện”
“Không tới bệnh viện. Không tới”. Vân San cố gắng dùng chút lý trí duy nhất còn sót lại của mình, lắc đầu nguầy nguậy.
“Ngoan, nghe lời anh, được không? Một chút nữa là qua thôi”.
Lần đầu tiên đại ma vương dịu dàng như vậy, nói nhiều như vậy, nhưng Vân San vẫn kiên định lắc đầu:
“Thuốc…ngấm vào máu rồi…không làm gì được nữa”.
“Không sao”. Hạo Vũ cố gắng siết chặt cô vào lòng, càng ở gần cô, lại càng thấy xót xa.
“Không thay đổi được…vậy thì…là…anh đi”.
Nghe thấy Vân San nói vậy, Trịnh Hạo Vũ bỗng nhiên khựng lại. Là anh đi??? Có thể là anh sao? Cô gái nhỏ này thà chấp nhận đem bản thân cho anh chứ nhất định không tới bệnh viện là làm sao?
Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy vô cùng xót xa, nhưng lại cũng thấy ngập tràn hạnh phúc. Trước kia Hạo Vũ cho rằng tình yêu là chuyện hết sức phiền lụy, cũng không mang lại ý nghĩa gì, thế nhưng đến bây giờ anh mới thực sự hiểu rằng, hóa ra tình yêu có đôi khi lại kỳ diệu như thế, khiến cho con người ta vừa có cảm giác thê lương, nhưng cũng vừa cảm thấy thật sự vui vẻ.
Nhìn cô gái nhỏ hai má đỏ ửng, đôi mắt vì bị nhiễm sắc dục mà trở nên quyến rũ gấp trăm lần, ánh mắt mong chờ nhìn mình khiến đáy lòng ai kia không khỏi rung động dữ dội. Trịnh Hạo Vũ cố gắng đè nén vô số khát vọng vào trong lòng, nhẹ nhàng bế Vân San dậy.
“Vũ…”
“Không cho phép ai đụng vào em”.
“Là anh đi”.
“Sau này, nhất định sẽ có một ngày tôi làm như vậy, nhưng tuyệt đối không phải là hôm nay. Lần đầu tiên của chúng ta, phải ở trong trạng thái vô cùng tỉnh táo”.
Thực lòng mà nói, bất cứ cô gái nào ở trong hoàn cảnh này, cho dù là không bị uống thuốc kích dục đi chăng nữa thì khi được một người đàn ông cực phẩm ôm như vậy ôm trong lòng, lại còn được nghe anh ta nói những lời thế này, không “muốn” anh ta đến phát điên mới lạ.
Trịnh Hạo Vũ đúng là đàn ông đích thực, đàn ông đến mức không thể nào đàn ông hơn được nữa. Lúc này, Vân San mới thật sự hiểu được rằng: đại ma vương tuy bình thường lạnh lùng đáng sợ nhưng lại cực kỳ đáng tin cậy, sức quyến rũ của anh xuất phát từ nội hàm, từ phong thái đĩnh đạc chín chắn, bất kỳ người phụ nào cũng đều muốn ngả vào lòng anh, đem bản thân mình giao cho anh, vĩnh viễn không quay đầu hối hận.
Không hiểu sao, trong lòng Vân San lúc đó lại cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, cô bỏ qua việc ham muốn anh đến chết đi sống lại mà tự nhiên thoải mái ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Trịnh Hạo Vũ bất ngờ mất mấy giây, sau đó dường như cảm thấy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, ý muốn “hôn Vân San lần thứ hai” mà anh nghĩ trước đây lại càng thêm mãnh liệt. Anh thật sự muốn biết, cảm giác khi hôn người phụ nữ mình thích là như thế nào, cảm giác thật lòng yêu thương một người là như thế nào…cho nên…nhiệt tình đáp lại.
Mùi vị môi lưỡi của Vân San rất ngọt, rất thơm, bờ môi của đại ma vương lại cực kỳ lạnh lẽo, nhưng cũng rất dứt khoát mạnh mẽ. Hai người cứ thế hôn nhau, hôn rất nồng nàn, hôn rất sâu, hôn đến trời điên đất đảo, hồn xiêu phách lạc.
Tình yêu thật sự là cái gì mà đợi cũng không đến, cầu cũng không được, tránh cũng không xong. Trong cõi sinh mệnh đầy trắc trở, đâu phải cứ yêu nhau là có thể ở bên nhau? Hai người yêu nhau có nhất định phải chung một đoạn đường hay không, hay là sau này phải chia ly trong nuối tiếc, không ai biết trước được. Tình yêu đôi khi là vô vọng, nhưng cho dù là vô vọng, cũng không thể ngăn được hai người cứ thế yêu nhau. Thật ra, bắt đầu kể từ lúc Trịnh Hạo Vũ sắp phải kết hôn với Trần Đan Thanh, anh đã nhận ra mình có tình cảm rất nhiều với Vân San rồi!!!
Đúng lúc Vân San tưởng rằng hôm nay nhất định sẽ đem cả bản thân mình giao cho Trịnh Hạo Vũ thì anh lại đột nhiên ngừng lại.
Vũ miễn cưỡng buông môi cô ra, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản như thường ngày nhưng bên trong lại giày vò như lửa đốt, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về thôi”.
Tuy thuốc kích dục trong máu vẫn làm cơ thể Vân San sôi sục, nhưng nụ hôn cuồng nhiệt này đã thực sự thỏa mãn cô lắm rồi, chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông cực phẩm như Trịnh Hạo Vũ đã vì cô mà động tình, cô đã cảm thấy như vậy là quá đủ.
Vân San gật gật đầu, tỏ ý đồng tình rồi gục vào vai Hạo Vũ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Trịnh Hạo Vũ lẳng lặng nhìn cô gái nằm trong lòng, thở dài một hơi. Cái gọi là “yêu” hóa ra lại giản đơn như vậy, chỉ cần kiên trì bảo vệ người phụ nữ của mình, để cô ấy bình bình an an dưới bầu trời hạnh phúc mà sống, vậy là đã toại nguyện lắm rồi.
Khi anh mở cửa bước ra, ở phía bên ngoài, vệ sĩ đã đứng xếp hàng dài hai bên hành lang, khi thấy sếp vẻ mặt lạnh như băng, cả người dính máu nhầy nhụa, ai cũng run đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Đại ma vương bình thản bế Vân San trên tay, đi xuyên qua hành lang đầy vệ sĩ, hình tượng kinh điển như một khung cảnh ngoạn mục trong truyền thuyết. Chỉ có điều, so với bạch mã hoàng tử thì Trịnh Hạo Vũ còn xuất sắc hơn rất nhiều mà thôi.