Đọc truyện Vốn Là Nhân Duyên – Chương 24
Khi Vân San cùng hai vị “đại gia của đại gia” kia lên đường về quê thì Trần Đan Thanh cũng bắt đầu lên máy bay về nước. Thật ra cô ta vốn định về sớm để ăn tết nguyên đán cùng Trịnh Hạo Vũ, cũng nhân tiện dịp này bàn với cha mình để đốc thúc gia đình của Hạo Vũ nhanh chóng tiến hành lễ kết hôn. Cô ta hiện tại đã thôi học MBA trước thời hạn, trở về nước lần này trong lòng chỉ còn một dã tâm duy nhất là có thể làm vợ của Hạo Vũ và thâu tóm tập đoàn AON để sát nhập lại cùng Vượng Phát.
Trần Đan Thanh xưa nay luôn một lòng si mê Trịnh Hạo Vũ, có điều suốt mười mấy năm thanh mai trúc mã ở cạnh nhau, Vũ chỉ xem cô ta như em gái, thậm chí còn không bằng. Để có thể đính hôn với Hạo Vũ, cô ta gần như đã phải dốc toàn bộ khả năng mới có thể đạt được. Bây giờ giữa đường lại bỗng dưng xuất hiện một Đỗ Vân San chen ngang vào giữa tình cảm của họ, cô ta không thể cứ khoanh tay chờ mất đi Trịnh Hạo Vũ như vậy được.
Có nhiều khi, cầm trong tay chìa khóa, chưa chắc đã mở được cánh cửa mình muốn mở. Ngay cả cho dù có mở được cửa thì người phía trong căn phòng đó cũng chưa chắc muốn rời đi cùng mình. Bởi vậy, Trần Đan Thanh chỉ có thể sớm trở về nước để diệt cỏ tận gốc mà thôi.
***
Trên đường về ngoại ô, Thiên Vỹ vừa lái xe vừa kể rất nhiều chuyện. Còn Trịnh Hạo Vũ chỉ lặng lẽ ngồi một góc đăm nhiêu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Khuôn mặt của anh rất đẹp, khi nhìn ở góc nghiêng lại càng hoàn mỹ hơn gấp cả trăm lần, từng đường nét chuẩn mực cân đối, ngũ quan anh tuấn góc cạnh tựa như mộng ảo, ánh mắt thâm sâu như biển nhưng lại toát lên sự lạnh lùng, tuấn mỹ khiến người ta không dám tới gần.
Vân San mải mê nhìn anh đến mức quên cả trả lời “nhị thiếu gia”, cho đến khi Thiên Vỹ phải gần như hét lên, cô mới giật mình bừng tỉnh:
“San San, rẽ đường nào?”
“Dạ…”. Vân San vội vội vàng vàng thu lại tầm mắt, hai má đột nhiên đỏ ửng, bối rối trả lời: “Rẽ phải ạ, đi khoảng 10km nữa là đến nhà em rồi”.
Nói rồi, cô lại len lén liếc nhìn Trịnh Hạo Vũ, khi thấy anh vẫn chăm chú nhìn ra bên ngoài, có vẻ như không phát hiện ra cô nhìn trộm nãy giờ, Vân San mới dám thở phào một tiếng.
Thiên Vỹ vừa đánh tay lái về phía bên phải, vừa cau mày thắc mắc: “Sao cái đoạn đường này giống…”
“Dạ?”.
Vân San vừa nói “dạ” xong thì đại ma vương hừ lạnh một tiếng: “Ồn ào quá”.
Cả hai lập tức im bặt.
Thật ra Trịnh Thiên Vỹ muốn nói: đoạn đường này rất giống với đường về nơi ba anh đem Hạo Vũ về nhốt ngày trước. Trước đây anh đã từng theo ba đi về khu nhà kho thăm để anh trai mấy lần, còn nhớ rất rõ đoạn rẽ này có một cây đa cổ thụ, lúc nãy đi qua thấy cây đa ấy vẫn còn. Chắc chắn là không nhầm được. Chẳng lẽ Vân San cũng sống ở đây à???
Chiếc Roll Royce tiếp tục đi trên con đường bê tông giữa cánh đồng đầy lúa mạ, mùi gió quê hương thổi vào thơm ngát cả khoang xe, đem theo cả chút giá lạnh riêng biệt của nông thôn yên bình, bất giác khiến trái tim của ai đó rung động khe khẽ.
“San San, quê em đẹp thật đấy. Đẹp hơn cả em kể”. Thiên Vỹ vừa lái xe, vừa phấn khích nói với Vân San. Lần đầu tiên đến đây, Thiên Vỹ vẫn còn rất nhỏ, có lẽ bởi vì thế mà không thể cảm nhận hết được sự đẹp đẽ của thôn quê, đến bây giờ thì rút cục anh đã hiểu một điều rất đơn giản rằng: thứ thiếu khuyết mà bao lâu nay anh vẫn tìm kiếm hóa ra là sự bình yên giản dị này, nếu đem so với cuộc sống hào nhoáng hay minh tinh điện ảnh thì anh vẫn thích không khí ở vùng quê này hơn.
Vân San nghe Thiên Vỹ nói vậy thì cảm thấy trong lòng vui vẻ lạ thường, cô chỉ chỉ về phía ngôi nhà có hàng rào bằng cây chè mạn gần cuối thôn, trả lời: “Thật à? Nhà em kia rồi, nhà màu xanh xanh ấy”.
Xe dừng lại ở ngôi nhà Vân San vừa chỉ, Trịnh Hạo Vũ vừa bước xuống xe thì từ đằng sau gần mười chiếc xe khác cũng đi đến. Vân San đang ngơ ngác không hiểu mấy chiếc xe kia đi theo họ từ lúc nào thì vài người vệ sĩ đã nhanh chóng đi đến, đưa cho Thiên Vỹ túi lớn túi nhỏ:
“Anh Vỹ, đồ anh dặn đây ạ”.
“Để anh tự mang vào”. Thiên Vỹ tự tay xách một đống đồ, ra hiệu cho vệ sĩ rời đi chỗ khác rồi quay sang nói với Vân San: “Vào nhà thôi”.
Hàng xóm ở gần khi trông thấy hai soái ca đẹp trai như tranh vẽ tới thôn mình thì hiếu kỳ chạy ra nhìn, người thì chỉ chỉ trỏ trỏ che miệng cười khúc khích, người thì nheo mắt đánh giá tướng mạo của họ, khoa trương nhất là mấy cô bé nữ sinh cứ tụm năm tụm ba lại bàn tán rồi đỏ mặt nhìn hai anh em Trịnh Hạo Vũ.
“Nhị thiếu gia” à, lần sau có thể đừng mua nhiều đồ như thế được không? Anh làm như vậy, hàng xóm tưởng là anh tới hỏi em làm vợ, hại chết em rồi.
Vân San mặt mày méo xệch, miễn cưỡng dắt theo hai “đại soái” bước vào nhà. Cô vốn tưởng Trịnh Hạo Vũ sẽ cho vệ sĩ chạy vào nhà cô để phun thuốc khử trùng trước ba lượt rồi mới dám đi vào, không ngờ anh không hề làm gì cả mà cứ điềm nhiên đi như người bình thường thế thôi.
Đại ma vương ưa sạch sẽ không sợ bẩn nữa à? Hay là bị chập mạch thật rồi???
Vân San đang ngây người ra ngẫm nghĩ thì Thiên Vỹ đã nhanh chân đi đến trước mặt ba mẹ cô, lễ phép nói: “Con chào bác trai, bác gái, con là bạn của San San”.
Bởi vì ba mẹ Vân San đã được thông báo từ trước cho nên họ không thấy bất ngờ gì lắm, chỉ là hơi ngạc nhiên vì sếp của con mình lại trẻ tuổi và đẹp trai đến thế thôi:
“Con là bạn của San hả? Vào nhà đi, vào nhà đi”.
Mẹ của cô vừa nói xong câu này thì chợt nhìn thấy ở phía sau Thiên Vỹ còn có một người nữa, người đàn ông này dù đứng phía sau nhưng từ phong thái đến nội hàm đều toát lên một vẻ chín chắn, lịch sự hơn người. Hạo Vũ tiến lên ba bước, cúp thấp người xuống một góc 45 độ, điềm đạm mở miệng:
“Bác trai, bác gái”.
“Mẹ, đây là…sếp…của con”. Vân San hơi ngượng ngập giới thiệu, nói xong hình như cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng cho nên đành phải quay sang nhìn Thiên Vỹ bổ sung thêm một câu:
“Đây là sếp phó, trực tiếp quản lý con”. Sau đó lại quay sang nhìn về phía Hạo Vũ: “Còn đây là sếp tổng”.
Ba mẹ cô ngơ ngác mất mấy giây, không hiểu Vân San ở công ty thực tập được ưu ái cỡ nào mà cả sếp phó lẫn sếp tổng đến tận nhà để thăm gia đình thế này. Theo lẽ thường thì dịp tết nhân viên phải đi tới nhà sếp để biếu quà cáp lấy lòng chứ? Sao lại là sếp lớn sếp nhỏ mang ngập tràn quà tới nhà nhân viên thế này???
***
Nói tới quá trình ăn tết ở nhà Vân San thì cũng thảm.
Bởi vì ba người về quê đúng ngày 30 tết, mà thời điểm này nhà nào nhà nấy đều tất bật làm gà, làm vịt, làm cơm cúng tất niên cho nên cực kỳ bận. Nhà của Vân San cũng vậy.
Đầu tiên phải nói đến Trịnh Thiên Vỹ, sau khi thấy ba cô có ý định làm thịt gà thì Thiên Vỹ ngay lập tức xung phong đi bắt gà làm thịt. “Nhị thiếu gia” mặc nguyên một cây quần áo đắt tiền, nước hoa thơm nức mở cửa chuồng gà đi vào, ba mươi phút sau đi ra, mặt mày méo xệch: “San San, sao gà nhà em khó bắt thế?”
Vân San ôm bụng cười ngặt cười nghẽo, còn tiện tay lấy một chiếc lông gà còn vương trên cái đầu vuốt gel của Thiên Vỹ: “Sao bỗng dưng anh lại muốn bắt gà vậy?”
“Trước anh chơi bắt gà trên máy tính suốt, cứ tưởng nó dễ bắt như trong game chứ. Mà với lại, anh cũng là có ý tốt, muốn lấy lòng ba mẹ vợ tương lai thôi mà”.
“Hả? Ai thèm lấy anh chứ?”
“Không lấy anh thì anh lấy em vậy”.
“Đến lúc em đồng ý thật thì anh đừng có chạy mất dép đấy nhé”.
Vân San vừa nói xong câu đó thì bỗng nhiên thấy một luồng khí lạnh xuất hiện say gáy. Cô vô thức quay đầu lại, liền thấy đại ma vương đứng phía sau từ khi nào, vẻ mặt anh như vừa tắm máu mười tám tầng địa ngục xong, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo đầy kinh khủng, khiến cả hai người đang vui vẻ cười cười nói nói bỗng dưng run cầm cập.
“Anh…”. Vân San sợ hãi lắp bắp, quên béng cả việc hỏi đại ma vương tại sao lại đi ra nơi bẩn như thế này: “Anh ra đây…từ khi nào vậy?”
“Hai người đang bắt gà?”. Trịnh Hạo Vũ lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt sắc như dao chăm chú quan sát Thiên Vỹ.
“Vâng ạ”
Trịnh Thiên Vỹ bỗng dưng ngứa đòn, to gan nói lớn: “Anh hai, thứ này anh không làm được đâu”.
“Ai nói tôi muốn làm?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên từ phía bên cạnh có hai vệ sĩ mặc áo vest đen…nhảy qua hàng rào chè mạn chạy về phía họ: “Sếp, có chuyện gì ạ?”
Trịnh Hạo Vũ mặt mày vẫn lạnh như núi băng, thản nhiên nói: “Bắt gà”.
Hai người vệ sĩ nghe xong liền kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn nhau, sau đó lại liếc sang Thiên Vỹ tỏ ý cầu cứu. Phía bên này Thiên Vỹ cùng Vân San cũng chỉ biết lắc đầu bó tay, cuối cùng cả hai người vệ sĩ đành cười như mếu, mặc nguyên một cây vest đen, kính đen nhảy vào chuồng gà.
Năm phút sau, hai người mặt mày méo xệch, tay xách hai con gà đi ra, dáng vẻ lạnh lùng của vệ sĩ khi xách gà quả thực hết sức phô trương, cũng cực kỳ buồn cười. Trịnh Hạo Vũ cũng thật là bá đạo, nhưng mà cũng….đáng yêu quá đi mất.
Trịnh Thiên Vỹ thì khỏi phải nói, anh chỉ bất mãn thốt lên được một câu: “Anh hai, chơi thế là không công bằng”.
Thế nhưng, đại ma vương nào đó chẳng thèm quan tâm mà vẫn điềm nhiên đeo găng tay rồi xịt thuốc khử trùng vào hai con gà mấy lượt, sau đó mới cầm lấy dây buộc chân gà, dửng dưng đem vào nhà.
“Bác trai, gà của bác đây”. Hạo Vũ cầm gà đưa cho ba của Vân San, nhẹ nhàng nở một nụ cười.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên Vân San thấy anh cười, thật sự là anh cười rất đẹp, rất quyến rũ, không những vậy còn có lực sát thương rất mạnh với người đối diện. Nhưng mà không hiểu sao, cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
“Vũ, con tự tay bắt đấy à? Phiền con quá”.
Mẹ của cô đứng bên cạnh còn bổ sung thêm: “Đàn ông gì mà khéo quá, vừa đẹp trai, lại vừa biết làm đủ việc”.
Trịnh Hạo Vũ sau khi đưa gà xong liền quay sang nhìn Thiên Vỹ, bình thản nói: “Vỹ, em giúp bác trai làm gà đi”.
Thiên Vỹ nghiến răng kèn kẹt, từ nhỏ chỉ biết bắt gà trên máy tính chứ đã làm thịt gà bao giờ đâu, Hạo Vũ chỉ bắn một mũi tên mà có thể trúng hai đích, vừa không phải bắt gà, vừa không phải làm thịt gà. Quả thực cao minh, bội phục bội phục.
Vân San chứng kiến cảnh này thì trong bụng không khỏi cảm thấy rất buồn cười, bây giờ thì cô biết cái sai sai ở đây là gì rồi. Trịnh Hạo Vũ đúng là bá đạo, bá đạo hết sức!!!