Vốn Là Nhân Duyên

Chương 14


Đọc truyện Vốn Là Nhân Duyên – Chương 14

Thời gian này không phải đến trường, việc nấu cơm cho Trịnh Hạo Vũ lại chỉ vào buổi tối cho nên Vân San quyết định xin làm thêm một công việc nữa.

Cô chưa có bằng tốt nghiệp nên chỉ có thể xin làm các công việc lặt vặt, tình cờ lúc đó có một công ty đang cần tuyển thêm một nhân viên môi trường cho nên Vân San được nhận ngay.

Tuy nói là nhân viên môi trường nhưng thực ra công việc của Vân San chính là làm tạp vụ. Hàng ngày, cô phải dọn dẹp các phòng làm việc, lau cửa kính, lau cầu thang, đến cả dọn nhà vệ sinh nam, Vân San cũng đều làm cả.

Thật ra cuộc sống của cô không khó khăn đến mức phải làm cả những việc như vậy, tuy nhiên gần đây sức khỏe của mẹ cô không tốt cho nên Vân San muốn kiếm thêm một chút tiền để đưa mẹ tới bệnh viện lớn thành phố A chữa bệnh, dù vất vả khổ sở thế nào, cô cũng vẫn cảm thấy mình có thể chịu đựng được.

***

Hôm đó, công ty thông báo sẽ tổ chức một buổi Party nhân dịp ký thành công hợp đồng với một đối tác lớn nào đó, những nhân viên tạp vụ như Vân San đương nhiên sẽ phải ở lại đó cho đến khi tổ chức xong để dọn dẹp.

Thực tình, khoảng thời gian buổi tối cô phải đến nấu cơm cho Trịnh Hạo Vũ, thế nhưng trưởng nhóm có nói “ai cố tình vắng mặt sẽ bị cho thôi việc không lương”, cho nên mới sáng sớm, Vân San đã phải đi xe đạp đến tiểu khu Vạn Kim Phúc để xin Trịnh Hạo Vũ cho mình nghỉ làm.

Cũng may, Hạo Vũ không có thói quen ngủ nướng như em trai mình nên Vân San chỉ phải đứng chờ ở cổng từ hơn một tiếng, mới gần bảy giờ sáng đã thấy xe của anh đi ra.

Thấy Vân San đứng co ro ở bên góc cổng, Trịnh Hạo Vũ vốn định không thèm quan tâm, tuy nhiên không hiểu sao khi nhìn thấy bàn tay cô lạnh đến mức trắng bệch, anh lại cứ vô thức dẫm chân phanh cho xe dừng lại.

Vài giây sau, cửa kính xe từ từ hạ xuống, để lộ nửa khuôn mặt góc nghiêng hoàn hảo đến mức xuất thần của Trịnh Hạo Vũ.


“Anh…Vũ”. Vân San vì lạnh quá nên cơ hàm cứng đờ, phải mất gần một phút sau mới có thể nói tiếp: “Hôm nay…cho em…nghỉ một hôm được…không?”

Hạo Vũ đột nhiên cau mày, Vân San thấy vậy cũng sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Anh suy nghĩ một lát rồi mới lạnh nhạt buông ra hai chữ:

“Điện thoại?”

“Hả”.

Trời ơi, tảng băng có thể nói một câu liên quan hoặc là nói hết cả câu được không? Nói nửa chừng nửa vời như vậy, làm sao cô biết được anh muốn nói gì.

Vân San mặt mày méo xệch: “Điện thoại…gì ạ?”

“Đưa điện thoại đây”.

“À…à…dạ”. Vân San ngoan ngoãn rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại, không phải là loại điện thoại cảm ứng phổ thông mà chỉ là một chiếc Nokia 1280 đã cũ, đưa cho Trịnh Hạo Vũ.

Hạo Vũ thản nhiên cầm lấy chiếc điện thoại của cô, những ngón tay sạch sẽ nhanh chóng bấm một dãy số trên đó.


“Lần sau nếu muốn nghỉ thì cứ gọi số này”. Nói rồi anh đưa lại điện thoại cho Vân San, lần thứ hai chịu mở miệng nói ra nhiều hơn 5 chữ.

“Dạ”.

Lúc đi được một quãng xa rồi, Trịnh Hạo Vũ mới chợt nhớ ra một chuyện: hình như lúc nãy cầm điện thoại của Vân San, anh không đeo găng tay.

Nghĩ đến đây, tiếng bánh xe Roll royce đắt tiền phanh gấp trên mặt đường quốc lộ, Hạo Vũ mặt mày tái nhợt, ngay lập tức lấy khăn ướt ra lau đi lau lại bàn tay của mình, còn tiện tay lau mặt cho tỉnh táo lại.

Tại sao với cô gái này, anh lại không có cảm giác đề phòng chút nào như vậy? Nắm tay cũng nắm rồi, đến cho số điện thoại cũng cho rồi, cũng chẳng thèm để ý đến việc cô ta có sạch sẽ hay không.

Trịnh Hạo Vũ rủa thầm trong lòng: “Fuck”!!!

***

Tối hôm đó, ở buổi Party, Vân San tình cờ gặp Vân Mộc Kiều.

Thật ra cũng không thể coi là tình cờ, bởi vì trái đất này vốn dĩ hình tròn, bạn trai của Mộc Kiều chính là trưởng phòng kinh doanh – con trai duy nhất của vị giám đốc công ty này.


Lúc Vân Mộc Kiều đi vào nhà vệ sinh để rửa tay thì gặp Vân San đang dọn dẹp trong đó, đi cùng cô ta còn có mấy nhân viên nữ của công ty, người nào người nấy đều trang điểm hết sức lộng lẫy.

“Ôi, đây có phải chị San không nhỉ? Nghe nói chị được đại gia bao nuôi, còn một bước lên xe Posrche hơn bảy tỉ. Sao hôm nay lại đến đây dọn nhà vệ sinh thế này?”. Vân Mộc Kiều khoanh tay trước mặt, giọng điệu chanh chua khinh bỉ nhìn Vân San.

Mấy cô gái đi cùng cô ta cũng nhiệt tình hùa theo: “Chị Kiều quen người này à? Cô ta làm tạp vụ ở đây mà. Được đại gia bao nuôi gì chứ?”

“Đúng đấy, cô ta ngày nào chả đến dọn vệ sinh ở đây, đến nhà vệ sinh nam cũng dọn nhé”.

Vân San không muốn tranh cãi gì với em mình, cô tiếp tục cúi xuống lau rửa sàn nhà vệ sinh, chiếc áo tạp vụ rộng thùng thình cùng đôi ủng vương đầy những mùi xú uế. Trên đời này ấm áp nhất là tình thân, mà lạnh lẽo nhất cũng là tình thân. Tại sao cô không làm gì sai mà Vân Mộc Kiều lại ghét cay ghét đắng cô như vậy? Làm tạp vụ cũng là việc, dọn dẹp cũng là việc, sao lại có thể coi thường công việc của người khác đến như thế?

“Chị San à, em bảo chị rồi, cặp với đại gia không dễ dàng gì đâu, chị cứ không nghe em”.

“Kiều, em uống say rồi”.

Vân San xưa nay luôn không chấp nhặt em mình cho nên vẫn bình tĩnh trả lời như vậy. Chỉ có điều, Vân Mộc Kiều khi nhìn thấy thái độ này thì trong lòng lại lập tức nổi điên. Cô ta cầm chiếc xô đựng nước bẩn mà Vân San dùng để giặt chổi lau trước đó, thản nhiên hất thẳng vào người cô. Bộ quần áo màu xanh Vân San đang mặc lập tức chuyển thành một màu bẩn thỉu loang lổ.

“Ôi, em xin lỗi. Em uống say quá”.

Vân Mộc Kiều giả vờ vô tội, sau đó túm tay Vân San kéo ra ngoài. Khi ra đến sảnh, cô ta còn cố tình nói lớn:


“Chị à, sao phải khổ sở làm lao công như vậy chứ? Bị nước bẩn đổ hết ra người rồi. Em lau giúp chị”. Vân Mộc Kiều nhìn Vân San bằng ánh mắt ngập tràn khinh bỉ, trong lòng cảm thấy hả hê vô cùng. Bạn trai cô ta trước kia thèm muốn Vân San thế nào, hôm nay nếu thấy hình tượng cô ra thế này, chắc chắn sẽ ghê tởm đến mắc ói.

Vân San rất muốn giằng tay ra, nhưng Vân Mộc Kiều nắm chặt cổ tay cô đến mức tê dại. “Chị sao vậy? Có phải mùi hôi trong nhà vệ sinh nam làm chị ngại không?”

Giọng nói của Vân Mộc Kiều khiến cho tất cả mọi người đều đồng loạt quay lại nhìn Vân San, mọi âm thanh ồn ào ban nãy vì mấy câu này mà trở nên im lặng như tờ. Khắp cả bộ đồ màu xanh tạp vụ cô mặc đều ướt nhẹp nước bẩn, tóc tai rũ rượi, vài lọn tóc rối còn chảy nước tong tong xuống mặt, trông lếch thếch thảm hại vô cùng. Giây phút này cô rất muốn khóc, khóc thật lớn. Thứ khiến cô đau lòng nhất không phải là chuyện mình bị đem ra làm trò cười, mà cô đau lòng bởi vì đến hai chữ “ruột thịt” cũng bạc bẽo quá mà thôi.

Mấy cô gái đi cùng Mộc Kiều giả vờ bịt mũi khó chịu, một vài người khác thì bàn tán chỉ trỏ, một số người lại lắc đầu ngán ngẩm. Đúng lúc bạn trai của Vân Mộc Kiều định tiến đến phía hai người thì cô đã giật tay Mộc Kiều ra, bỏ chạy khỏi đó.

Trước đây, khi bị mợ và Mộc Kiều sỉ nhục rồi đuổi ra khỏi nhà, cô đã cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ phải chịu uất ức lớn đến như vậy. Nhưng nếu đem so với đêm nay, nỗi tủi nhục ấy còn cay đắng hơn gấp trăm lần, cũng xót xa hơn gấp trăm lần. Tại sao Mộc Kiều là em của cô mà lại đối xử với cô như vậy? Họ dù sao cũng có một phần chung huyết thống, tại sao cứ phải sỉ nhục cô thì Mộc Kiều mới thấy hài lòng?

Có người từng nói rằng: “Không phải tất cả vết thương đều sẽ chảy máu. Cũng không phải chỉ có chảy máu mới đau”. Vết thương ngày hôm nay dù không chảy máu như lúc cô chạy trốn cùng Trịnh Hạo Vũ, nhưng trong lòng cô thật sự cảm thấy đau đớn hơn rất nhiều. Rút cục, đến hôm nay cô mới hiểu một điều rất hiển nhiên như vậy.

Vân San bỏ chạy khỏi công ty, cũng không biết đã chạy bao nhiêu lâu, chỉ biết rằng khi cô mệt nhoài dừng lại, bốn bề xung quanh là một khoảng không gian vô cùng xa lạ, đường phố dẫu tấp nập nhưng lòng người lại rất cô đơn.

Thực tình, bây giờ cô rất nhớ mẹ, cũng chỉ muốn về với mẹ. Thành phố này hào nhoáng hoa lệ quá, không phù hợp với những người không có tiền như cô.

Vân San ngồi bó gối trên nền đất, gục mặt xuống khóc tức tưởi, mặc kệ những ánh mắt kỳ lạ của những người qua đường, mặc kệ ai chỉ trỏ, chỉ muốn buông xuôi hết thảy.

Bỗng nhiên, có một bàn tay rất đẹp đẽ chìa đến trước mặt. Lòng bàn tay của người ấy còn mang theo cả một chiếc khăn tay màu trắng. Dưới màn nước mắt nhòe nhoẹt, Vân San nhìn thấy mờ mờ bóng của một người đàn ông rất cao lớn, anh ta ngồi xổm trước mặt cô, dù không rõ thần thái thế nào nhưng có thể cảm nhận được, khí chất toát ra từ anh ta vô cùng ấm áp.

“San San, nín đi”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.