Với Gia Tài Bạc Triệu Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 58: Cái Chết Của Dư Thính


Đọc truyện Với Gia Tài Bạc Triệu Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh – Chương 58: Cái Chết Của Dư Thính


“Được rồi, cậu xem coi còn đau không?”
Dư Thính hơi lắc lắc cổ chân, đúng thật là bớt đau rồi.
Cô mang giày lại, yên tĩnh ngồi đó đắm chìm trong sự xấu hổ.
Yến Từ ngồi cạnh cô, trên người thoang thoảng mùi nước hoa của Dư Thính, gương mặt đẹp trai bị khuất một nửa trong bóng tối, sáng tối đan xen, giống như một bức tranh lạnh lùng trong trẻo.
Hai người trầm mặc hồi lâu.
Dư Thính gãi gãi cánh tay vừa bị muỗi cắn, cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng: “Hình như cậu chưa nói xong, nhưng mà cái gì?”
À.
Bầu trời đêm nay thật đẹp.
Những vì sao sáng đẹp vây quanh mặt trăng sáng, ánh sáng đan xen nhau, không khí ngập tràn hơi thở trong trẻo.
Yến Từ không trả lời, dùng giọng nói trầm ấm hỏi ngược lại cô: “Cậu biết công thức Euler không?”
Dư Thính chớp chớp mắt, đầu óc trống rỗng: “…!Hả?”
“Công thức Euler liên kết một số hằng số quan trọng nhất với nhau, trong đó e là số đối tự nhiên, π là tỷ lệ chu vi, i là một đơn vị ảo.

Số 1 đại diện cho điểm khởi đầu, số 0 tượng trưng cho điểm kết thúc, cuối cùng dùng một dấu cộng đơn giản kết hợp lại với nhau, tương đương với việc thống nhất.

Nó kết nối giữa sự thật và ảo tưởng, giữa quá khứ và tương lai, ngụ ý về một vũ trụ xa xôi và vô tận.

Tuy nhiên dù thế nào đi nữa, cuối cùng nó vẫn sẽ về một nơi gọi là kết thúc.¹”
¹: Được edit dựa trên convert và google translate, không có sự can thiệp của kiến thức chuyên môn.

Nếu có sai sót xin góp ý nhẹ nhàng, chân thành cảm ơn.
Yến Từ quay đầu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh: “Thính Thính, giống như công thức Euler, em kết nối với quá khứ và tương lai của tôi.”
Cậu nói: “Tôi muốn em là điểm kết thúc của tôi.”
Những lời phía trước được não Dư Thính phiên dịch thành: Blah blah blah blah.
Sau đó —
Cô chỉ nghe hiểu câu cuối: Tôi muốn em là điểm kết thúc của tôi.
Đầu óc Dư Thính vốn trống rỗng, giờ lại càng ngu ngơ hơn, cứ ngây ngốc nhìn cậu, dùng hết chất xám tích trữ từ lúc sinh ra tới giờ để hiểu nội dung lời nói của cậu.
Yến Từ, đang tỏ tình với cô?
Tỏ tình với cô…!Hình như là vậy?

“Cậu…” Dư Thính chỉ tay vào bản thân, “Thích tớ?”
Sự im lặng của Yến Từ là câu trả lời chuẩn nhất cho Dư Thính.
Dư Thính nghi ngờ đây là một giấc mơ, dùng sức véo mạnh cánh tay Yến Từ, “Đau không?”
Yến Từ: ” Cảnh trong mơ có thể mô phỏng đau đớn từ thực tế, cho nên đây không phải biện pháp kiểm chứng tốt nhất.”
Dư Thính: “…”
Mấy lời cần nói con mẹ nó cậu cũng nói hết rồi, hiện tại nhìn cô có khác gì mấy kẻ phê thuốc không chứ?
Dư Thính bình tĩnh vuốt phẳng nếp váy của lễ phục, lặng lẽ nhích người ra xa Yến Từ hơn mấy centimet.
Lúc đầu cô muốn ở chung một chỗ với Yến Từ là để xác định chắc chắn tình cảm của Yến Từ dành cho cô, nếu Yến Từ cũng có tình cảm với cô giống như cô với Yến Từ, vậy thì tỏ tình thôi.

Nhưng mà ai ngờ tiểu đáng thương lại đột nhiên lớn gan như thế! Dám, dám tỏ tình với cô, cho dù 10 câu thì cô đã 9 câu không hiểu, nhưng cô vẫn thấy bất ngờ, thêm chút vui vẻ.
Dư Thính len lén liếc nhìn Yến Từ.
Trên đỉnh đầu cậu, bốn ngôi sao đã biến thành trái tim màu đỏ ruby, trong đó có một trái tim cứ luôn chớp sáng liên tục, thỉnh thoảng còn rung rinh nhẹ vài cái.

Ừm, xem ra cậu cũng làm công tác tư tưởng rất nhiều, chắc là căng thẳng lắm…
“Tôi biết chuyện này hơi đột ngột, hiện tại chắc chắn sẽ có rất nhiều loại cảm xúc xuất hiện chi phối đến tâm trí của em, cho nên em không cần phải cho tôi câu trả ngay lúc này, tôi chỉ muốn nói cho em biết, việc tôi thích em chắc chắn không phải là trò đùa, tỏ tình cũng không phải là ý định nhất thời.”
Dư Thính – khi xưa là một thời thơ ấu xa xôi, hiện tại là giấc mơ cậu tha thiết hướng đến.
Cô càng tới gần, Yến Từ càng không thể khống chế được suy nghĩ muốn giấc mộng ảo tưởng kia sẽ có một ngày trở thành sự thật.
Yến Từ không biết sau khi tỏ tình có bị cô từ chối ngay lập tức hay không, không có một công thức toán học nào có thể tiên đoán trước đáp án của cô.
Nhưng, cậu đoán chừng có khoảng 50% nguy cơ bị từ chối.
Nhưng so với việc sợ bị từ chối, Yến Từ càng sợ hơn là Dư Thính sẽ trở thành một bài toán không thể giải trong cuộc đời cậu.

Cho nên không đắn đo giữa việc Dư Thính từ chối hay chấp nhận, cậu vẫn sẽ thản nhiên đón nhận, viết xuống một đáp án cho mười năm yêu thầm của cậu.
“Buổi tối ngày Chủ nhật, tôi ở công viên trò chơi lần trước chờ em.”
Nhưng tóm lại Yến Từ vẫn sợ cô đột nhiên từ chối, vội vàng đứng dậy rời đi.
Đi được hai bước lại vòng vèo trở về, khoác áo tây trang lên vai Dư Thính, tiện tay giúp Dư Thính gọi điện cho chú Lý.
Dư Thính ngơ ngác nhìn cậu đi xa dần.
Không, không cần đâu mà!
Bây giờ cô có thể lập tức nói đồng ý mà!!!
Dư Thính ngây ngốc ngồi yên đó, lát sau mới đứng dậy, vừa đứng dậy đã cảm thấy có người đang nhìn cô.

Quay đầu lại nhìn thử thì bất thình lình đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Quý Thời Ngộ.
Dư Thính sợ tới mức run lên một cái, túm chặt áo khoác tây trang, cứng cổ hô lên: “Cậu nhìn cái gì?”
Quý Thời Ngộ không nói.
Dư Thính sợ tên điên này đột nhiên nổi giận vồ lấy cô, không dám lớn tiếng, cố hết sức chạy khỏi đây.
Bóng dáng cô rất nhanh đã bị bóng đêm nuốt lấy.
Quý Thời Ngộ vẫn nhìn chằm chằm hướng cô rời đi, một lát sau thì thu hồi tầm mắt, đi về hướng ngược lại.

Sau khi kết thúc vũ hội, học sinh toàn trường nghênh đón kỳ nghỉ hè vui vẻ.
Vốn dĩ Dư Thính đã lên kế hoạch dày đặc cho kỳ nghỉ này rồi, nào là cùng nhóm chị em đi đu đi đưa ở đâu đó, hoặc là đi xem biểu diễn ở nơi nổi tiếng nào kia.
Nhưng mà ngay lúc này đây, cô lại không còn trông chờ vào những kế hoạch đó nữa, trong đầu cô chỉ đang nghĩ đến sẽ chơi trò gì cùng Yến Từ ở công viên giải trí mà thôi.
Huhu, chúa không còn cách nào cứu rỗi cô nữa rồi.
“Thính Thính, mẹ con tớ chuẩn bị đi rồi.”
Trong lúc hoảng hốt, Hạ Thất Tịch kéo theo một rương vali gõ cửa phòng cô.
Năm nay Hạ Thất Tịch muốn về quê cùng với mẹ một thời gian, dì Tô thì đã bước vào kỳ nghỉ trước rồi.
Dư Thính vẫy vẫy tay, còn không quên dặn dò: “Nhớ mang đặc sản lên cho tớ đó nha.”
“Nhớ rồi, tớ đi đây.” Hạ Thất Tịch đóng cửa phòng, tiếng bước chân từng bước nhỏ dần.
Ngày mai là chủ nhật, Dư Thính lết từ giường xuống tìm quần áo để mai đi chơi.
Màu hồng phấn có hơi bánh bèo.
Màu đỏ thì chói mắt quá.
Màu trắng quá nhợt nhạt.
Màu đen lại có vẻ nghiêm túc.
Tất cả đều không được.
Dư Thính cứ lôi hết đồ trong phòng chứa quần áo ra, cảm thấy không có một bộ nào đẹp để mặc khi gặp Yến Từ.
Cô gục đầu xuống, quyết định tìm Dư Dung làm nũng xin ít tiền tiêu vặt mua đồ mới.
Kết quả vừa mới mở cửa phòng đã thấy Dư Dung chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Chị, chị đi đâu vậy?”
“Đi tham gia một hoạt động từ thiện.” Dư Dung nhìn mặt cô liền biết cô muốn gì, không nói lời nào từ túi áo rút ra một tấm thẻ, “Mật khẩu là sinh nhật em.”
Dư Thính lập tức cười vui vẻ, không kiềm được nhảy dựng lên hôn lên mặt Dư Dung, sau đó nhanh như chóp chạy về phòng.

“Em, cái đứa nhỏ này…” Dư Dung bất đắc dĩ sờ chỗ bị hôn, thời gian gấp gáp, sau khi lên xe mới dặm phấn lại.
Lái xe đương nhiên là Giang Hoài, một tay anh cầm tay lái, một tay đưa một cái túi da cho Dư Dung, nói: “Lúc tôi đến phòng giam xử lý vụ ông Hạ thì thấy Quý Thời Ngộ ở đó.”
Động tác dậm phấn của Dư Dung dừng một chút, cúi đầu mở túi da ra.
Bên trong là ảnh chụp Quý Thời Ngộ rời khỏi nhà giam sau khi thăm tù xong, dù góc chụp không đẹp nhưng chất lượng ảnh vô cùng tốt.
Nhà giam này ở ngoại ô thành phố A, đi xe buýt mất tận mấy tiếng đồng hồ, Quý Thời Ngộ không cha không mẹ, cũng chẳng có người thân nào ở thành phố A, Dư Dung không hiểu tại sao cậu ta lại xuất hiện ở đó, càng không hiểu cậu đến nhà giam để làm gì.
“Chuyện khi nào?”
“Mấy ngày trước.”
“Thăm tù ai?”
Giang Hoài nhìn gương chiếu hậu, nhẹ nhàng nói ra một cái tên: “Tôn Chí Khoan.”
Dư Dung lập tức nhíu mày.
“Quen biết?”
Dư Dung ném đống hình qua một bên, lắc đầu: “Chỉ là người bạn cũ của cha tôi.”
Giang Hoài nhướng mày, có hơi bất ngờ.
“Ông ta với cha tôi, còn có cha của Quý Thời Ngộ, đều là bạn tốt của nhau.

Nhưng sau khi ông ta phạm tội hình sự thì bị phán tù chung thân.

Từ khi cha tôi qua đời thì không còn thấy tin tức về ông ta nữa.” Dư Dung không có hiểu biết gì nhiều về Tôn Chí Khoan, dù sao thì lúc đó cô vẫn còn học đại học, sau khi cha qua đời cô mới chính thức tiếp nhận công việc của công ty.
“Mấy ông già ở công ty từng nói qua, trước kia ba người họ cùng đầu tư vào một hạng mục mới, nhưng mà sau đó bị cõm đi tất cả số tiền đầu tư.”
Số tiền đó vô cùng lớn, lúc đó đã tạo nên một chấn động không hề nhỏ trên thương trường, đồng thời cũng gây tổn thất cho doanh nghiệp Dư thị, cũng như Quý gia.
Chuyện xảy ra đã hơn mười mấy năm nên Dư Dung không biết nhiều lắm, tình hình trong đó thế nào cô cũng không rõ.
Cô không nghĩ được lý do tại sao Quý Thời Ngộ lại đi thăm tù Tôn Chí Khoan, nói có chút khó nghe thì cái chết của cha Quý có liên quan trực tiếp đến Tôn Chí Khoan.

Năm đó nếu không phải ông ta lén cõm mất phần lớn số tiền đầu tư, Quý gia sẽ không gặp chuyện nợ ngập đầu, cha Quý sẽ càng không nghĩ quẩn mà nhảy cầu tự tử.
“Những chuyện đó có nói cho cậu ta biết không?”
Dư Dung lắc đầu: “Không có nói, trong nhà vẫn luôn kiêng dè khi nói về gia đình của cậu ta, A Ngộ là một đứa trẻ nhạy cảm hay đa nghi, có chuyện gì thì cũng chỉ đặt trong lòng không nói cho ai biết, cha tôi lúc đó cũng sợ cậu ta nghĩ quẩn rồi đi theo cha Quý, vậy nên không cho phép nhà chúng tôi bàn luận về Quý gia.”
Giang Hoài cười hừ một tiếng: “Vậy chỉ có một lý do khiến cậu ta đến đó thăm tù.”
“Ừ?”
“Cậu ta biết được nguyên nhân cha cậu ta tự tử.”
Dư Dung lâm vào trầm mặc.
Loại người phản bội bạn tốt của mình thì chắc chắn không bằng rác rưởi, nói không chừng Tôn Chí Khoan còn căm hận bọn họ từ rất lâu.

Bộ ba làm mưa làm gió thương trường năm xưa giờ chỉ còn Tôn Chí Khoan, muốn nói tiếng người hay tiếng quỷ, còn không phải chỉ có ông ta mới làm chủ được? Nếu biết được thân phận của Quý Thời, có khi ông ta sẽ lợi dụng cậu ta để gây sóng gió lần nữa.
“Quay về.”

“Không đi dự tiệc tối?”
“Đến Hải Xuyên gặp Quý Thời Ngộ.”
Xe hơi vòng về Hải Xuyên, nhưng mà lúc bọn họ đến nơi thì ký túc xá đã trống không, Quý Thời Ngộ đã đi đâu rồi.
Dư Dung thử gọi điện nhưng không ai bắt máy.
“Không nhận?”
“Ừ.” Dư Dung cất điện thoại, “Đi thôi, ngày mai lại đến.”

Một ngày nữa lại nhanh chóng trôi qua.
Dư Thính vì buổi hẹn hò ngày mai, cố ý chăm sóc làm đẹp bản thân hết mức có thể.
Vừa đặt lưng xuống giường thì app nhân sinh nhảy ra thông bảo: Có khen thưởng mới chờ bạn đến nhận.
Cô thuận tay nhận phần thưởng, liếc mắt nhìn số tiền vừa có được.
Không nhiều lắm, 50 tệ, vừa đủ để cô xem 5 chương tiếp theo.
Dư Thính xoay người chọn tư thế thoải mái, thong thả ấn ấn mua chương mới, kết quả vừa nhìn thấy tên chương thì cô thong thả hết nổi.
Chương 20: Cái chết của Dư Thính.
Cái chết của Dư Thính…
Chết…
Mẹ nó.
Dư Thính nhịn không được chửi thề.
Cô lập tức quăng điện thoại xuống giường, kéo chăn trùm kín mặt.
Cái chữ không may mắn kia làm cô hô hấp nặng nề, Dư Thính còn chưa chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón cái chết của mình, cô chắc rằng cho dù là ai cũng không muốn đối mặt với ngày mình chết đi.

Phải trách cô bị tình yêu làm cho đầu óc ngơ ngác, quên mất vụ truyện tranh này.
A a a a a, đều do cái tay xui xẻo của cô.
Làm sao bây giờ, xem hay không xem?
Nếu không xem, cô sẽ không nhịn được tò mò.
Nếu xem, cô lại không có can đảm đó.
Dư Thính cuộn tròn trên giường, bị động lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô lăn qua lăn lại, rối rắm suốt 2 tiếng đồng hồ mới có dũng khi cầm điện thoại lên.
Tốt xấu đều phải chết, chi bằng…!Xem đi.
Đỡ cho việc ngày mai hẹn hò mà đầu óc cô chỉ toàn vụ mình chết đẹp hay xấu.
Dư Thính hạ quyết tâm, hít thở sâu click mở chương mới.
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thính: Tôi sắp chết, tôi rất kích động..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.