Với Gia Tài Bạc Triệu Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 17


Đọc truyện Với Gia Tài Bạc Triệu Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh – Chương 17


Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)
#31.08.2021
Cố Song Song: Giữa trưa hôm nay cậu với Yến Từ đến chỗ rừng cây nhỏ?
Rừng cây nhỏ?
Đây là từ ngữ kỳ quái gì đây?
Dư Thính: Chúng tớ đến đó học tập.
Cố Song Song: Được rồi được rồi, tớ mặc kệ hai người làm cái gì, cậu mau lên diễn đàn trường xem đi, hot tung chảo.
Dư Thính nghi ngờ.

Cô ít khi đăng nhập vào diễn đàn, nghe Cố Song Song nói như vậy mới ý thức được vấn đề, đăng nhập vào diễn đàn, mấy chữ to rõ đập vào mắt —
Đây là họ Dư ở Hải Xuyên sao? Không phải trường học cấm yêu sớm à, bọn họ giữa ban ngày ban mặt vào rừng cây nhỏ làm việc gì vậy nha?
Bài đăng được người nặc danh đăng lên, trên bài đăng có tiêu đề vô cùng hút mắt người xem.

Ảnh đầu tiên là Dư Thính nắm tay Yến Từ trong sân trường, ảnh thứ hai là bóng dáng hai người đi vào hoa viên nhỏ, ảnh thứ ba làm người ta suy nghĩ bậy bạ, cô gái trong ảnh hai mắt long lanh hơi nước, gò má trắng nõn hơi đỏ lên, mềm như bông dựa vào Yến Từ.

Rõ ràng là cô bị bệnh không thể ngồi thẳng lưng nổi nên mới dựa vào người Yến Từ mà.

Có vài trăm bình luận dưới bài đăng, còn có rất nhiều bình luận tag giáo viên vào.

Cuối cùng cũng có người nói lên tiếng lòng của tôi, sớm đã ngứa mắt Dư Thính rồi, ỷ vào nhà giàu mà cắn bậy khắp nơi.
Cười chết tôi rồi, cái đầu heo của cậu ta dựa vào địa vị mà nổi tiếng, kết quả nhìn xem, trời xanh thấu hiểu lòng người, đồ ngực bự ngốc nghếch.
Ngực bự ngốc nghếch?
Đánh rắm! Ngực cô không hề bự!
Dư Thính tức đến mức khoé mắt đỏ bừng, nước mắt đọng lại ở đuôi mắt.

Cậu ta trừ việc có tiền lớn lên xinh đẹp thì không còn gì nữa, ỷ vào trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn mà cái gì cũng dám làm.
Dư Thính vốn đang tức giận, đọc đến đây liền trở nên vui vẻ.

Khen chính là khen, cũng không biết khiêm tốn gì hết, làm cô ngại chết đi được.

Đúng vậy, các cậu nhìn xem mấy người ở ban X thực nghiệm bị cậu ta bắt nạt thảm thương.
Còn có Quý Thời Ngộ nữa, nghĩ đến chuyện nam thần của tôi luôn bị cậu ta bắt nạt, tôi ức chế đếch chịu không được.
Câm miệng, cho dù nhân cách của Dư Thính không ra gì nhưng ánh mắt rất chuẩn, nam chính trong drama thật sự rất soái nha.
Tán đồng 100%, cho hỏi nam chính học ban nào vậy?
“…”
Có người nói cô cố ý vẽ chuyện, có người trào phúng cô, nhục mạ cô, cũng không ít người nói cô lả lơi ong bướm.

Dư Thính đoán không ra người đăng bài là ai.

Ở trường cô gây thù với không ít người, là tên tiểu tiện nhân ban 5? Hay là bạn mập mạp tỏ tình với cô bị từ chối?
Cũng có thể là Hạ Thất Tịch?
Không có khả năng, truyện tranh nói đây là nữ chủ thánh mẫu, mà nữ chủ thánh mẫu không thể nào có hành động tạt nước bẩn sau lưng người khác.

Cô còn đang bệnh, động não quá nhiều sẽ không healthy lắm.

Dư Thính nhắm mắt, trong đầu hiện ra một tia sáng, một gương mắt bất thình lình xuất hiện, làm cho cô bừng tỉnh đại ngộ.

…!
Hải Xuyên cực kỳ chút trọng thanh danh của trường học.

Giáo viên sợ nội dung trên diễn đàn lan truyền ra bên ngoài tạo ảnh hưởng không tốt đối với trường, không bao lâu liền xoá bài đăng, hơn nữa còn khóa luôn ID tài khoản của người nặc danh.

Đương nhiên, Dư Thính và Yến Từ cũng bị gọi lên văn phòng.

Yến Từ không lên diễn đàn nên cũng không nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của mấy người xung quanh, trước mắt còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Cậu yên tĩnh đứng bên cạnh Dư Thính, trên mặt không có cảm xúc gì, bộ dáng lộ ra vài phần ngoan ngoãn.

Trái ngược lại với cậu, bộ dáng Dư Thính cà lơ phất phơ, làm cho chủ nhiệm giáo dục nổi một trận lửa giận.

“Dư Thính, em đừng ỷ vào việc nhà em quyên góp cho trường mấy bộ lâu (1) mà làm bậy làm bạ, có nghe thấy không?”
(1) Mấy bộ lâu: nguyên văn convert.

Đâu chỉ có mấy bộ lâu, còn mấy trăm vạn tiền thiết bị sao không nói đến?
Dư Thính biết hiện tại không nên cãi lại, nghe lời gật đầu: “Nghe thấy.”
“Chuyện trước kia của em với Quý Thời Ngộ còn chưa tính, hiện tại lại gây thêm chuyện.

Nói, hai người các em hôm qua vào rừng cây nhỏ làm gì?” Chủ nhiệm giáo dục chỉ chỉ Yến Từ, “Em viết.”
Dư Thính: “Học tập.”
Yến Từ: Nghỉ trưa.
Hai người một nói một viết, đưa ra đáp án khác nhau.


Dư Thính trừng mắt, hung hăng dùng khuỷu tay huých cánh tay Yến Từ, tức muốn hộc máu: “Cậu nói bậy gì đó, chúng ta rõ ràng đến đó để học!”
Ánh mắt Yến Từ mờ mịt.

Cậu không hiểu lời Dư Thính, cô tức giận đến mức dẫm chân cậu một cái.

Yến Từ rên lên, hoàn toàn không hiểu rõ bản thân đã nói sai cái gì.

Ngày hôm qua, Dư Thính đến đó nghỉ trưa, cậu không nói dối.

“Thầy ơi, tụi em thật sự đến đó để học, bởi vì em bị cảm nên Yến Từ mới đỡ em, mấy người trên diễn đàn vu oan cho em.”
Chủ nhiệm giáo dục cũng không phải thằng ngốc.

Ông nhìn ra hai đứa nhỏ này không có đến rừng cây nhỏ làm bậy cái gì, đoán chừng là yêu sớm, chỉ đơn thuần muốn đi hoa viên nhỏ để hẹn hò.

Nhưng mặc kệ ngọn nguồn là thế nào, hành vi của hai người đã tạo ảnh hưởng không nhỏ tới danh tiếng của trường, nếu không giải quyết sẽ bị toàn bộ học sinh kín đáo phê bình.

“Dư Thính, em gọi người nhà của em đến đây.”
“Dạ?” Dư Thính không thể tin tưởng, “Không phải chứ lão Hồ, thầy thật sự kích động đến mức muốn mời người lớn đến sao?”
“Em thử kêu tên thầy một lần nữa xem.”
Ồ…!Kêu thử một lần nữa sẽ vĩnh biệt trần gian mất.

“Hiện tại gọi người lớn của em đến đây, chuyện này không thể bỏ qua.”
Chủ nhiệm giáo dục vô cùng nghiêm túc.

Dư Thính biết lần này không thể chạy thoát.

Nhưng cô gọi cho ai mới được?
Chị cô? Vấn đề là cô không biết chị cô đang ở đâu; anh cô? Anh ấy chạy khắp nơi trên thế giới, số lần tiếp viên hàng không nhìn thấy anh còn nhiều hơn cô.

“Em là Yến Từ? Trong nhà em có ai có thời gian rảnh không?”
Trong lòng Dư Thính lộp bộp một cái, vội vàng chắn trước người Yến Từ, nhỏ giọng cẩn thận nói: “Thầy, Yến Từ chỉ có một mình, không có người nhà…”
Chủ nhiệm giáo dục nhíu mày: “Người giám hộ cũng không có?”
Dư Thính lắc đầu.

Chủ nhiệm giáo dục thở dài.

Hay là tiểu cô nương thấy người ta lớn lên đẹp trai lại không cha không mẹ nên mới muốn…!
Ối giồi ôi, ông đang suy nghĩ bậy bạ cái gì thế.

Chủ nhiệm giáo dụ vứt mấy suy nghĩ linh tinh qua một bên: “Dư Thính, em ra ngoài gọi điện cho người nhà, thấy muốn nói chuyện riêng với Yến Từ một lát.”
Dư Thính lo lắng nhìn Yến Từ, lưu luyến rời khỏi văn phòng.

Trong hành lang có không ít tầm mắt của học sinh phòng tới người cô, đủ loại ánh mắt khác nhau, tất cả đều bị Dư Thính hung dữ trừng mắt mà thu về, cô chọn một góc không người gọi điện thoại cho Dư Chi Chu.

Cô nắm điện thoại, ăn không ngồi rồi cạo lớp sơn trên tường.

Cuối cùng, điện thoại được nhận.

“Tiểu Kẹo?”
Giọng nói đặc biệt vang lên.

Trời sinh anh ra là để làm ca sĩ, giọng nói cực kỳ dễ phân biệt.

Đã lâu rồi Dư Thính chưa được nghe giọng anh, hoảng hốt chớp mắt.

“Anh đang ở đâu?”
“Vừa về tới Giang thành, chuẩn bị đến công ty, sao vậy?”
Dư Thính cắn môi dưới, lẩm bẩm: “…!Lão Hồ cho gọi người lớn.”
“Hả? Lại gây chuyện?”
Dư Thính thành thật nói: “Có người lên diễn đàn bôi đen em, nói em cùng bạn học nam…!Dù sao là kêu em gọi người lớn đến đây.”
Điện thoại lâm vào trầm mặc, tiếng hít thở quanh quẩn bên tai cô.

Một lúc sau, Dư Chi Chu mới nói: “Anh lập tức đến đó.”
Mặt mày Dư Thính giãn ra, vui vẻ cúp điện thoại.

Lúc này Yến Từ cũng từ văn phòng đi ra.

Dư Thính vội vàng chạy lại: “Lão Hồ có làm khó cậu không?”
Yến Từ lắc đầu.

Dư Thính không kiềm chế được, hiếu kỳ hỏi: “Vậy thầy ấy nói gì với cậu?”
Trong ánh mắt cô ngập tràn sự tò mò, chớp chớp, trong như viên ngọc sáng quý.


Yến Từ không nói cho cô biết, chỉ giương một ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc vào trán cô.

“Dư Thính, vào đây.”
Dư Thính khẽ động môi, cam chịu đi vào.

“Gọi điện thoại chưa?”
“Gọi rồi.”
“Chị em tới?”
“Anh em.”
Chủ nhiệm giáo dục vừa lòng: “Em về lớp đi, chờ anh của em tới đây thì nói tiếp.”
Hiện tại còn chưa vào tiết.

Dư Thính vào lớp ghé lên bàn, cây bút bi màu xanh da trời xoay xoay trên đầu ngón tay.

Từ lúc Dư Chi Chu rời khỏi nhà đến bây giờ đã 1 năm rưỡi.

Lần cuối trò chuyện với nhau là hai tháng trước, bây giờ đột nhiên gặp lại, Dư Thính sinh ra cảm giác gần hương tình khiếp (2).

(2) Gần hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng (WordPress Leosansutu).

Đột nhiên, có gì chọc vào sau lưng cô.

Cô quay đầu, Yến Từ ném cho cô một tờ giấy.

Thầy hỏi, có phải cậu ép buộc tôi không.
Dư Thính sửng sốt: “Vậy cậu nói thế nào?”
Con ngươi Yến Từ xinh đẹp, ánh nắng chiếu vào nhìn như một viên kim cương loá mắt.

Chữ viết trên giấy rất rõ ràng —
Không có. Cậu nói, Là hành vi tự nguyện.
“…”
Xong đời.

Giải thích không rõ ràng.

Dư Thính oán giận vo tờ giấy thành cục ném lên trán cậu, “Cậu thật ngu ngốc, hôm nay tớ không quan tâm cậu nữa.”
Lúc này chắc chắn giáo viên đang cho rằng bọn họ yêu sớm.

Yến Từ che trán, cậu chỉ là không hiểu.

Thầy hỏi Dư Thính có uy hiếp cậu, ép buộc cậu, dùng bạo lực cưỡng ép cậu không.

Cậu không có a, cậu tự nguyện…!
Căn bản không cần phải uy hiếp hay dùng bạo lực.

Hôm nay còn bao lâu nữa?
Hiện tại là 9 giờ 30 phút 26 giây, đến rạng sáng ngày mai còn 13 tiếng 29 phút 34 giây.

Đại não Yến Từ nhanh chóng tính ra đáp án.

Còn 13 tiếng 29 phút 30 giây nữa cậu sẽ quan tâm tôi.
Bang.

Yến Từ lần nữa ném giấy lên bàn cô.

Dư Thính vừa mở tờ giấy ra đọc: “…”
…!
Đến giữa trưa, Dư Thính lại bị gọi lên văn phòng.

Đẩy cửa ra, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt.

Anh trùm kín mít, áo đen quần đen, mũi lưỡi trai đề xuống thấp, vành tai đeo một cái khuyên tai hình chữ thập, đó là quá sinh nhật năm trước Dư Thính tặng cho Dư Chi Chu.

Dư Chi Chu quay đầu lại.

Một nhà ba người bọn họ đều có tướng mạo xuất chúng, Dư Chi Chu giống cha nhất, gương mặt đẹp trai sắc bén, khi cười có vài phần lương bạc.

“Thầy.” Dư Thính ngoan ngoãn lên tiếng.

“Ngồi.”

Dư Thính mới vừa ngồi xuống, Dư Chi Chu bên cạnh bất động thanh sắc giúp cô vén tóc ra sau tai.

“Chuyện là thế này, Dư Thính năm lần bảy lượt vi phạm nội quy trường học, chuyện này đã tạo ảnh hưởng không tốt đối với trường.

Chúng tôi hy vọng người nhà có thể dành nhiều thời gian giám sát, đừng để loại chuyện này xảy ra lần nữa.”
Khi Dư Chi Chu tìm được mấy tấm ảnh còn chưa kịp xoá, đại khái cũng biết là chuyện gì.

Anh cười cười: “Thầy nói đúng, học sinh làm trái quy định trường học đúng là nên dạy dỗ lại, nhưng việc chụp hình bôi nhọ người nhà chúng tôi cũng là việc không thể chấp nhận được.”
Dư Chi Chu ngoắc ngoắc tay, người đàn ông diện tây trang ở bên cạnh lập tức đi lên trình danh thiếp: “Tôi là luật sư của Dư gia, đây là danh thiếp của tôi, mời xem qua.”
Chủ nhiệm giáo dục không nghĩ đến chỉ gọi người nhà tới thôi mà sao lại mang thêm luật sư, lập tức thay đổi sắc mặt.

Dư Chi Chu không nhanh không chậm nói: “Bộ phận ngôn luận trên diễn đàn đã truyền ra bên ngoài, thầy là chủ nhiệm giáo dục nên chắc cũng hiểu rõ sự đáng sợ của ngôn luận.

Về phần lỗi em ấy, tôi là anh trai nên đương nhiên sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nhưng những lỗi không thuộc về phần em ấy, thì em ấy sẽ không uỷ khuất thừa nhận.”
“Ý của Dư tiên sinh là?”
“Trường học có chứng cứ xác thực chứng minh Dư Thính yêu sớm không?”
Chủ nhiệm giáo dục không nói.

“Trường học có chứng cứ xác thực Dư Thính cùng bạn học nam ở rừng cây làm chuyện mờ ám không?”
Chủ nhiệm giáo dục im lặng.

“Cho nên trường học chỉ dựa vào mấy tấm hình không rõ nguồn gốc mà vẽ chuyện, không hề có chứng cứ chỉ ra chính xác mọi chuyện mà đã kết luận em tôi phạm sai lầm?”
Đôi mắt Dư Chi Chu rất hùng hổ doạ người, cuối cùng chủ nhiệm giáo dục mở miệng: “Chúng tôi đương nhiên tin tưởng bạn học Dư Thính, nhưng em ấy cùng nam sinh trong trường quá mức thân mật.

Không lâu trước đây còn rầm rộ tỏ tình với QUý Thời Ngộ, hơn nữa chuyện hôm nay đã là lần thứ hai.”
“Chỉ nói hiện tại, đừng ăn mày quá khứ.”
“…”
“Nếu trường học tin tưởng Dư Thính, vậy tại sao không xoá bỏ bài đăng trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như bây giờ?”
Chủ nhiệm giáo dục cũng không biết nói thế nào.

Thời gian đăng bài là vào buổi tối, tất cả giáo viên đã tan tầm, phải làm giáo án, phân loại giáo án đủ thứ, ai rảnh rỗi đi nhìn chằm chằm diễn đàn trường, việc đăng duyệt các bài đăng là do mấy thành viên của hội học sinh quản lý, nhưng bọn họ cũng không xoá bỏ bài đăng vào tối đó.

“Bài đăng này bị nghi ngờ có liên quan đến phỉ báng trên internet và công kích cá nhân, tôi hy vọng bên trường học có thể giao ra ID của chủ bài đăng, việc còn lại để cho luật sư của Dư gia xử lý.”
Đoàn đội luật sư Dư gia là đoàn đội tiếng tăm lừng lẫy khắp Giang thành, bọn họ chưa có vụ kiện nào là không thắng cả.

Vẻ mặt chủ nhiệm giáo dục đau khổ, yêu cầu của bọn họ hợp lý, nhìn từ góc độ pháp luật mà nói thì bên trường học hoàn toàn không có quyền cự tuyệt.

Thành công lấy được ID từ trường học, Dư Chi Chu khách khí nói vài câu, cuối cùng đeo kính râm, ai cũng không yêu, dẫn theo Dư Thính rời khỏi văn phòng.

“Không cần ID em cũng biết là ai làm, nhất định là tiểu tiện nhân Tô Anna kia.” Dư Thính hận đến nghiến răng, “Em chuẩn bị tối nay kêu vài người trùm bao tải cậu ta.”
Dư Chi Chu nhướng mày: “Em trùm bao tải làm gì?”
“Đánh một trận cho hả giận, sau đó tính tiếp.”
Dư Chi Chu cười khẽ, bàn tay đè thật mạnh trên đầu cô: “Em không người ta tố cáo ngược lại em?”
“Cậu ta không dám.”
Dư Chi Chu ý cười nhiều hơn: “Nếu người ta không dám thì ngay từ đầu đã không đăng bài bôi đen em.”
Dư Thính cứng họng.

Nói cũng đúng, nếu Tô Anna không dám thì đã không chọc đến cô.

“Dư Thính, em phải nhớ kỹ, trước khi muốn làm việc gì đó thì phải suy xét đến hậu quả, sau đó mới nghĩ đến phương án giải quyết.”
Dư Thính thừa nhận anh hai suy nghĩ kỹ càng hơn cô nhiều.

Cô cẩn thận nắm góc áo anh, thử hỏi: “Vậy hôm nay anh có về nhà không?”
“Chị cả đâu?”
“Không ở.”
“Ừ, một lần.”
Dư Thính lập tức vui vẻ, tung tăng chạy về lớp.

…!
Hiếm lắm Dư Chi Chu mới về nhà, dì Tô làm một bàn thức ăn thịnh soạn, đều là những món anh thích ăn.

Trên bàn cơm chỉ có ba người bọn họ.

Dư Thính đang nghĩ cách giúp Cố Song Song xin chữ ký, liền nghe dì Tô nói: “Tiểu Đa đã về rồi.”
Trong nháy mắt, động tác của ba người đồng loạt dừng lại.

Dư Thính và Quý Thời Ngộ cùng nhìn về phía Dư Chi Chu, anh lười biếng gục mặt xuống, sau đó buông chén đũa, không chút suy nghĩ đứng dậy đi ra ngoài.

Dư Dung cuốn tay áo sơ mi lên, nói: “Đứng lại.”
Dư Chi Chu làm như không nghe thấy, đi vòng qua người cô.

“Dư Chi Chu.” Dư Dung túm chặt tay cậu, “Chị kêu em đó, em có nghe không hả?”
Vẻ mặt Dư Chi Chu không kiên nhẫn: “Buông tay.”
“Làm sao, đủ lông đủ cánh rồi? Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”
Hai người cứ như bom nổ chậm, chạm vào một chút là nổ ngay.

Dì Tô vội vàng kéo Dư Thính và Quý Thời Ngộ lên lầu, nhẹ giống nói với Quý Thời Ngộ: “Tiểu Ngộ dẫn Thính Thính về phòng đi, đừng xuống lầu.”
Hai chị em từ mấy năm trước nảy sinh mâu thuẫn, từ đó hễ cứ gặp mặt là cứ như kẻ thù, cãi nhau một cái là không nhận ra ai nữa.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Bốn năm trước, Dư Chi Chu 20 tuổi gạt người nhà thay tên đổi họ tham gia chương trình tuyển chọn tài năng mới.

Bằng gương mặt đẹp trai xuất sắc, ưu thế về thân hình cùng giọng nói đặc biệt, Dư Chi Chu chỉ cần mấy tháng ngắn ngủi mà đã nổi danh khắp internet, lấy thành thích đứng nhất trở thành trưởng nhóm, mang theo nhóm của mình chính thức xuất đạo.


Nhân sinh của anh thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng.

Nhưng mà vào lúc này, một tài khoản weibo V tung ra một đoạn đối thoại của một tiết mục, nội dung nói về việc vì Dư Chi Chu là em ruột của Dư Dung, Dư Dung lấy thân phận người đầu tư yêu cầu tổ tiết mục vì anh điều động nội bộ danh ngạch.

Trong phút chốc, toàn bộ bộ weibo đều là các bài đăng bôi đen che trời lấp đất, nói là toàn bộ thế giới đều bôi đen cũng không quá.

Nhóm fans vừa thành lập không có kinh nghiệm ứng phó với chuyện bị bôi đen quy mô lớn này, trong một đêm việc bôi đen đã trở nên bạo hot, Dư Chi Chu bị gắn liền với mấy từ làm bộ, dối trá.

Dư Dung.

Chỉ một đêm ngắn ngủi, mọi người đều quên hết chuyện anh dùng giọng nói đặc biệt của mình đến với mọi người; quên mất ánh hào quang rực rỡ trên sân khấu của anh; càng quên mất anh đã dựa vào thực lực của chính mình làm cho nhóm khởi tử hồi sinh, từ tổ nguy hiểm tiến vào tổ an toàn.

Ngoại trừ Dư Chi Chu, những thành viên khác cũng chịu không ít ảnh hưởng từ dư luận.

Tổ tiết mục đem anh coi thành phế thải, giải trừ hợp đồng, ngoài ra còn phải bồi thường một khoảng tiền kếch xù.

Ngay sau đó, hai chị em trở mặt thành thù.

Việc khắc khẩu vẫn còn tiếp tục.

Tiếng gào thét, tiếng chửi rủa như dời non lấp biển, từ dưới lầu truyền đến lỗ tai cô.

Hốc mắt Dư Thính đỏ bừng, không cách nào hiểu được tại sao hai anh chị lại đi đến một bước này.

“Vào phòng đi.”
Quý Thời Ngộ mở cửa phòng ngủ.

Cô vẫn đứng trước cửa không nhúc nhích.

“Em nói em không cần chị quản! Cho dù em có chết ở bên ngoài cũng không cần chị quản!”
Cho dù không thấy mặt Dư Chi Chu nhưng Dư Thính vẫn tưởng tượng ra được vẻ mặt của anh lúc này.

Phẫn hận, không cam lòng, chán ghét.

Giọng nói Dư Dung bình tĩnh: “Được, vậy từ hôm nay em vĩnh viễn đừng về cái nhà này nữa.”
Dư Thính rốt cuộc không nhịn được nữa, lảo đảo chạy xuống lầu.

Anh đã cầm lấy chìa khoá rời đi, bóng dáng nhanh chóng bị bóng tối cắn nuốt.

“Anh!” Dư Thính kêu anh, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, túm chặt góc áo anh, gần như cầu xin, “Đừng mà, anh đừng đi.”
Đuôi mắt Dư Chi Chu đỏ lên, anh nhìn về phía sau cô.

Toà nhà này đã sớm mất đi sự ôn nhu ngày xưa, biến thành một lồng giam lạnh băng, Dư Dung đứng giữa lồng giam, trở thành người cầm đầu khống chế toàn bộ chìa khoá trong nhà.

Anh không nói gì, tránh khỏi tay Dư Thính, mặc kệ cô khóc lóc, lên xe nghênh ngang rời đi.

Độ ẩm không khí rất thấp, những đám mây nặng trĩu lơ lửng.

Ngực Dư Thính bắt đầu đau, hô hấp không thông làm cả người cô run rẩy.

“Dư Thính?” Quý Thời Ngộ chạy lại nhìn cô.

Gương mặt cô tái nhợt, nước mắt chuỗi dài chuỗi ngắn liên tục lăn xuống.

“Dì Tô.” Quý Thời Ngộ bế cô lên, chạy vội vào nhà, “Mau kêu bác sĩ Vương đến đây!”
Dư Thính khó chịu, không rảnh lo đến việc phản kháng.

Nhịp tim đập nhanh đến nỗi như muốn nổ tung, tầm mắt đen kịt, có một tầng sương mù bao phủ tròng mắt.

Đau.

“Tôi…!Tôi khó chịu.” Giọng nói Dư Thính nức nở, bất lực mà đau khổ.

Quý Thời Ngộ rất ít khi thấy cô khóc.

Trong nháy mắt suy nghĩ, đời trước khi cậu chết đi, có phải cô cũng có vẻ mặt này không.

…!
Khi cô làm trị liệu ở phòng y tế, Dư Dung ở ngoài vẫn luôn đứng ngồi không yên.

Thể chất Dư Thính không tốt, trái tim cũng yếu ớt hơn người bình thường, cảm xúc hơi quá khích một chút thì trái tim sẽ không thừa nhận nỗi.

Bọn họ không nên cãi nhau trước mặt Dư Thính.

Dư Dung không nói gì, cảm giác tự trách cắn nuốt lấy cô.

“Giang Hoài, anh quay về giải quyết chuyện công ty trước đi.” Dư Dung đem chìa khoá văn phòng giao cho anh, “Văn kiện yêu cầu ký tên thì trực tiếp đem qua đây, còn lại tự anh quyết định.”
Giang Hoài nhướng mày: “Yên tâm như vậy?”
Dư Dung gắt gao nhìn chằm chằm phòng y tế, câu từ nhạt nhẽo: “Không phải yên tâm, là anh không dám.”
Giang Hoài chỉ cười không nói, rời đi trước.

______.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.