Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động

Chương 41


Đọc truyện Với Em, Đâu Chỉ Là Rung Động – Chương 41

Ánh mắt của hai người lặng lẽ đối đầu, trong lòng Khương Tri hơi khựng lại, đồng tử co dần, bờ môi trắng bệch, thân thể cũng không kìm được khẽ run lên.

Cho dù thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, khuôn mặt Ngô Chi Viện vẫn khắc ghi trong lòng cô.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy cô gái trẻ, nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trợn tròn. Nhưng vẻ ngạc nhiên chỉ lướt qua rất nhanh, bà ta che giấu tâm tình không để lộ một chút dấu vết nào. Đối diện với ánh mắt dần dần đóng băng của Khương Tri, bà ta làm như bình tĩnh khẽ gật đầu với cô, sau đó kéo chồng ra phía sau ngồi.

Người phụ nữ đó làm như chưa bao giờ quen biết cô, thần sắc thản nhiên lướt qua cô, lồng ngực Khương Tri phập phồng bất ổn, cả người cứng đờ tại chỗ, hai tay nắm chặt túi xách, đầu ngón tay trắng mịn vì dùng quá nhiều sức mà trở nên đỏ ửng.

Hai vợ chồng kia vừa rời đi, Tống Duẫn Hành liếc mắt, chú ý tới sự khác thường của Khương Tri, sắc mặt anh thoáng chốc trầm xuống, trong đáy mắt hiện lên sự lo lắng, suy đoán vừa rồi trong lòng lại chậm rãi nổi lên.

Lòng bàn tay to lớn ấm áp của anh đặt lên mu bàn tay lạnh lẽo của Khương Tri, hơi ấm chậm rãi xua tan sự lạnh giá trên người cô.

Khương Tri luôn che giấu suy nghĩ của mình, lúc này cô cúi thấp đầu, mí mắt hơi rũ xuống che đi một tầng mù mịt, giống như một vật nuôi nhỏ bị bỏ rơi.

Lần đầu tiên gặp mặt, Tống Duẫn Hành đã thấy cô có biểu cảm như vậy, anh hơi nhíu mày, đôi mắt đen láy yên lặng nhìn cô, “Nếu như ở đây không thoải mái thì chúng ta có thể trở về nhà.”

Giọng nói của anh rất khẽ, dịu dàng thì thầm bên tai cô.


Cảm nhận được sức mạnh trong tay Tống Duẫn Hành truyền tới, tâm trạng Khương Tri dần bình tĩnh lại, cụp mắt trầm mặt lắc đầu.

Hồi ức về người phụ nữ kia tràn ngập trong đầu, tốt có xấu có giống như một bộ phim điện ảnh quay chậm, chỉ cần cô nhắm mắt lại sẽ lập tức hiện ra.

Nghĩ đến việc đây là buổi đấu giá mà Tống đại ca đã chuẩn bị từ lâu, lát nữa anh còn phải lên phát biểu, Khương Tri ngừng lại một chút, hơi ngước mắt, đối diện với ánh mắt dịu dàng kiên định của anh, thần kinh căng thẳng mới có thể thoáng thả lỏng.

Giọng cô có chút khàn khàn, hàng mi dài khẽ rung rung, “Em không sao.”

Tống Duẫn Hành lẳng lặng nhìn, nhận ra cảm xúc trên khuôn mặt cô, cuối cùng anh thỏa hiệp, chỉ có thể nắm lấy bàn tay mềm mại lạnh lẽo của cô, cố gắng truyền một nửa hơi ấm của mình.

Trong lúc diễn ra buổi đấu giá, ánh mắt rơi trên người bọn họ không ngừng.

Ngô Chi Viện ngồi cách Khương Tri không xa, tầm mắt vẫn luôn gắn chặt trên thân hình gầy gò nhỏ bé kia. Đôi mắt bà ta không rõ cảm xúc, trái tim bất an treo lơ lửng, khuôn mặt trang điểm cầu kì không có một chút biểu cảm thừa thãi nào nhưng lại mất tập trung ngay cả với người chồng ngồi bên cạnh.

Nếu như bà ta không nhìn nhầm, cô gái kia hẳn là con gái của bà ta, Khương Tri.


Nghĩ đến nơi thâm sơn cùng cốc lạc hậu kia, Ngô Chi Viện không bao giờ ngờ tới, con gái mình lại có thể ở bên Tống thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh ở thủ đô.

Hai con người vốn xa xôi lại cứ thế xuất hiện trước mặt bà ta.

Từ lúc cô gái xuất hiện đã nhận được bao nhiêu sự chú ý của mọi người, nhà họ Tống gia thế hiển hách, tài sản hùng hậu, vậy mà vừa rồi Tống Duẫn Hành đã tuyên bố với tất cả mọi người thân phận của Khương Tri.

Thân phận vợ chưa cưới của Tống Duẫn Hành, chắc chắn khiến cho tất cả mọi cô gái đều phải ngưỡng mộ, chỉ cần cái danh này cũng đủ khiến tất cả những người ở đây phải nể phục cô.

Sau khi Ngô Chi Viện qua cơn hoảng sợ, sự chột dạ và hoảng loạn lại nhiều hơn. Đã nhiều năm như vậy, không biết Khương Tri có còn hận bà ta hay không, nếu như vậy, trong lòng Ngô Chi Viện càng bất an, cau mày thật chặt.

Lúc này trên đài đấu giá, đồ vật đang được đấu giá chính là một chiếc vòng ngọc Phỉ Thúy nguyên chất, giá khởi điểm đã là ngàn vạn. Trịnh Nghiệp Lâm cũng xem trò vui, nhìn những người trẻ tuổi kia gọi giá, không kìm được tặc lưỡi, thuận tiện thương lượng với vợ mình ở bên cạnh, “Lần này chúng ta tới chủ yếu là để nhân cơ hội tìm người, em cũng đừng có làm loạn.”

Trịnh Nghiệp Lâm chỉ sợ vợ mình thích thứ gì đó, cũng hùa theo náo nhiệt. Hôm nay ông ta tới đây là vì muốn gặp mặt Tống Duẫn Hành, xin anh đầu tư.

Quãng thời gian trước ông ta đầu tư một mảnh đất, vốn tưởng rằng chờ công trình hoàn thành là có thể kiếm được một món lớn, đáng tiếc ông ta đã nhìn lầm. Khu thương mại trọng điểm bị dời đi, mảnh đất ông ta bỏ giá cao ra mua lại kia cứ thế lao dốc, hiện tại ông tay bán tháo giá rẻ lại cũng chẳng có mấy người đến bàn chuyện hợp tác, cơ bản là lâm vào thế khó.

Vì may mắn trước kia từng hợp tác với Tống Duẫn Hành một lần nên Trịnh Nghiệp Lâm mới có thể tới buổi đấu giá lần này, tìm được cơ hội nói chuyện với Tống Duẫn Hành.


Trịnh Nghiệm Lâm phiền hà dặn dò Ngô Chi Viện, thấy vợ mình thất thần nhìn về phía trước, biểu cảm như người mất hồn, không hề nghe ông ta nói chuyện, Trịnh Nghiệp Lâm tức giận đẩy vợ một cái, “Anh đang nói với em đấy, em có nghe thấy không?”

Ngô Chi Viện bị giọng nói tức giận của chồng thức tỉnh trong nháy mắt, bà ta lạnh giọng ừ một tiếng, trông sắc mặt không được tốt lắm.

Trịnh Nghiệp Lâm không quen nhìn thấy bộ mặt buồn bã ủ rũ của vợ, khuôn mặt hơi mập trong nháy mắt tối sầm, ông ta tức giận nói, “Tôi đã nói với cô rồi, hôm nay không cho đi theo, cô còn cứ muốn đến, bây giờ bày ra vẻ mặt đưa đám này cho ai xem?”

Ông ta tức giận, liếc mắt nhìn vợ.

Nghe vậy, cuối cùng Ngô Chi Viện cũng nhìn về phía chồng, không chịu yếu thế lườm ông ta một cái, giọng nói mỉa mai, “Tôi không đi theo, chẳng lẽ anh còn muốn dẫn mấy con hồ ly tinh ấy đến à?”

Ngô Chi Viện tức giận sửa sang lại áo khoác ngoài, lồng ngực tức giận phập phồng lên xuống, nghĩ đến mấy con hồ ly tinh mà chồng mình bao nuôi ở bên ngoài, sắc mặt bà ta lạnh đi.

Tự biết mình đuối lý, Trịnh Nghiệp Lâm mím môi không nói nữa, thỉnh thoảng ông ta lại nhìn về phía Tống Duẫn Hành, nghĩ sau này phải tìm cơ hội từ ai, một mình ôm tâm sự.

Trước khi buổi đấu giá kết thúc, Khương Tri đi vào phòng rửa tay một chuyến, Tống Duẫn Hành cầm túi xách ngồi tại chỗ chờ cô.

Bắt gặp ánh mắt quan sát mà không dám lại gần của những phóng viên ở đằng xa, Tống Duẫn Hành lười biếng nhíu mày, ánh mắt trầm xuống, dường như nghĩ đến điều gì, khóe môi anh cong cong, chậm rãi đi tới.


Một đám phóng viên nhìn thấy Tống thiếu chủ động đến gần, máy ảnh trong tay run lên, vì vừa nãy có người nói sai đã bị đuổi ra khỏi hộ trường nên bọn họ mới nơm nớp lo sợ như vậy.

Người đàn ông thân hình cao ngất đứng trước mặt bọn họ, đôi mắt đen quét một lượt, âm thầm mang theo khí thế áp bức mạnh mẽ.

Tống Duẫn Hành hơi nhướng mày, miễn cưỡng nói, “Mọi người, vợ tôi còn đang đi học, vì thế nên tin tức hôm nay tạm thời đè xuống, đợi thời cơ thích hợp tôi đương nhiên sẽ để mọi người công bố tin ra bên ngoài.”

Nghe vậy, mọi người kinh ngạc há miệng tới mức cằm muốn rớt xuống đất, bàn tay cầm micro có chút run rẩy, vợ chưa cưới của đại thần vẫn còn đi học!

Đáng tiếc, tin tức bùng nổ như vậy lại không thể đưa lên!

Nhìn thấy phóng viên ngơ ngác nhìn nhau, Tống Duẫn Hành mặt không đổi sắc liếc nhìn, đôi môi mỏng khẽ mở ra, bình tĩnh hỏi ngược lại, “Nghe rõ chưa?”

Lời nói của người đàn ông mang theo ý uy hiếp ngầm, một loạt phóng viên trước mặt âm thầm nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, vô cùng ngoan ngoãn.

Nghĩ đến việc Khương Tri vẫn còn đang đi học, Tống Duẫn Hành mới nhận ra hôm nay mình chưa tính toán chu toàn, nếu để bạn học xung quanh cô biết chuyện, đối với khương tri không có lợi mà còn hại trăm đường.

P.s: Có thể cho mình xin chút động lực được không? T^T Lê lết mãi buồn lòng quá mà cũng chẳng biết làm thế nào:((


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.