Đọc truyện Với Em, Anh Mãi Là Bé Con [BTS-Fanfic] – Chương 46: Vệt xám (2)
Cái đêm Anne gặp Ansa đó, cô bé bần thần nhìn chị bước tới kéo tấm rèm phủ phục trước cánh cửa ban công sát đất. Bên ngoài, ánh trăng đầu xuân chiếu rọi từng đợt vằng vặc xuống sàn nhà, Ansa ở trước mặt nhìn Anne không chệch một khắc. Phải, chị ấy thấy em, thấy rõ nữa là đằng khác.
Nhìn vào ánh mắt ấy, Anne chợt thấy lòng nhẹ nhõm, cảm giác này khác hẳn lúc người chủ trước đưa người tới xem nhà, đứa bé con của họ cũng có khả năng thấy em, chỉ là khi ấy nhóc đã ré lên đầy kinh hãi, “Qủy, quỷ…” rồi chạy lại núp sau váy mẹ hại em có mỗi hai chiếc răng nanh cũng khó giấu, ‘đành’ tinh nghịch đứng trên giường nham nhở trêu nhóc ấy tới phát khóc. Mãi sau này em mới biết đấy là người ta khinh người ta sợ chứ có gì hay, nhưng Ansa thì khác, chị cười với em rất hiền, chị còn khen tranh em vẽ đẹp nữa. Em vui lắm, em cứ khúc khích cười khiến thứ âm thanh văng vẳng ấy phát ra đánh vào chiếc chuông gió treo trước cửa ban công khiến nó va vào nhau liên hồi. Bên ngoài, chỉ cách cửa phòng một tẹo là đám người đang thay nhau chạy qua chạy lại, hốt hoảng tìm chị. Hình như họ không biết chị ở đây và ngay cả chị cũng không nghe thấy tiếng họ, em vô thức nhếch môi cười thầm bảo bản thân thật may mắn, vì thâm tâm em là đang muốn chị ở đây với em…mãi mãi.
“Chị, sau này đừng đùa với lửa, thuốc ngủ hay rượu nữa, sẽ đau lắm. Hồi em mới biết mình chết ấy, quản giáo đã dẫn em đi xem Tiền địa ngục một lần ý!
Ở đó, những kẻ tự làm đau chính mình lúc hiện thực sẽ phải chịu nỗi đau sau này gấp vạn lần!
Như em nè!”
Thản nhiên chỉ tay vào vết rách đã đóng vảy máu khô ở sau gáy, cả đầu gối bục da của mình, Anne nhoẽn cười. Đó mới chỉ là hình phạt nhỏ xíu em phải chịu thôi. Nhìn Anne Ansa xót xa thay, ngặt nỗi cái cách em lạc quan kể hết chuyện này tới chuyện kia không biết chán làm Ansa bất giác bật cười. Sống chết mà con bé cứ làm như nhặt rau ngoài chợ ấy, nghe nhẹ tênh à.
Lát sau, Anne lại hứng chí rút trong tủ ra cây kéo bóng loáng đẹp lắm, em đưa cho Ansa xem, bảo rằng hồi xưa mẹ hay dùng nó chỉnh tóc cho em ý, mà từ lúc mẹ bận công việc nhiều thì cây kéo kia cũng bị vùi sâu trong tủ luôn, để rồi chả ai quan tâm xem tóc tai em thế nào nữa…Em khen tóc chị Sa đẹp lắm, vừa dài vừa đen như dòng suối ý, thấy em thích quá chị mới bảo đùa em thích không chị cho, chị nói nhẹ tênh à, em nhếch môi hỏi chị có biết mình đang nói gì không.
Ngẫm nghĩ, thực sự Anne làm Ansa nhớ cũng có người từng đứng dưới ánh nắng mai chiếu rọi hôm ấy mà khen tóc nó đẹp, người ấy bảo nó dịu dàng nhất với màu tóc Á Đông này, còn có một người khác từng kiên nhẫn ngồi đan bím tóc cho nó, ngón tay người đó thon dài nhưng vụng lắm, nhiều lần vò rối tóc nó nhưng chả hiểu sao nó vẫn rất cảm động…
Đã lâu rồi kể từ cái ngày bản thân nó còn có những ngây thơ rung động với mối tình đầu tuyệt đẹp ấy…đã có vài chuyện tiêu cực xảy ra khiến nó ngỡ mình sẽ phát điên, nhưng không, nó vẫn sống tiếp, đã có lúc nó làm tổn thương chính mình thật nhiều, đã thử điên cuồng nhuộm qua nhiều màu tóc, cố làm cho bản thân quên đi quá khứ, quên đi tất cả, nhưng rồi nó cũng nhận ra, đã là quá khứ thì quên cũng chẳng có nghĩa lí gì. Quá khứ vẫn mãi ở đó thôi…
Ngồi bên Anne, Ansa thoải mái kể rất nhiều chuyện trong quá khứ, có những điều Ansa còn chưa từng kể với ai. Anne hỏi có phải bé con rất đáng tin không, Ansa phì cười nghĩ, thực ra cũng đâu có quá nhiều người có khả năng thấy được linh hồn, thế nên chuyện đáng tin hay không kể ra cũng không quan trọng lắm^^
“Có phải chị rất thích người tên Jaemin đó không?” – Anne hỏi, ánh mắt con bé hóng chuyện người khác trông còn sáng hơn sao ấy chứ.
“Là quá khứ rồi em ạ!”
Quá khứ đẹp đẽ vẹn nguyên tới mức nó chỉ muốn giữ cho riêng mình thôi, cũng không có ý định sống lại nó một lần nữa.
“Jaemin từng là người chị thích rất sâu đậm, nhưng sau đó chị nhận ra tình cảm đó cao cả tới mức biến thành một loại cảm kích, gắn bó…”
Nó không còn là tình yêu, nó thanh thuần tới độ bản thân sẽ vì hạnh phúc của người đó mà chúc phúc, mà mỉm cười, mà tự nói với bản thân, “Kết thúc rồi!”…
Jaemin của sau này cũng vui vẻ vỗ vai một người nói những điều tương tự, “Ansa là thiên thần của chúng tôi!”, “Tôi luôn muốn cám ơn em ấy vì những năm tháng đó, Ansa đã làm rất tốt, em ấy xứng đáng được hạnh phúc mãi sau này!”
“Thế hiện tại chị có thích ai không?”
“Thích sao?” – ngẩn ngơ, có người vô thức đưa tay vuốt tóc mai.
Đã lâu rồi, cảm giác đó…đến nó cũng không rõ nữa…có lẽ cần thêm một chút xác nhận…
–
“Chị đợi em nhé, em đi đằng này lấy ít đồ, nhanh lắm!” – nháy mắt với Ansa, cô bé Anne nhanh nhẹn xuyên tường chạy biến đâu mất. Không phải em chán nên bỏ chị lại đâu, em thích chơi với chị lắm ấy, chỉ là vừa nãy đang tám chuyện tự dưng em nghe thấy tiếng bụng ai đó réo ầm ĩ nha. Cái chị này thiệt tình, người lớn mà chả làm gương cho con nít tẹo nào, đã bỏ bữa còn bảo không sao chị quen rồi mới ghét chứ.
Phi xuống tầng trệt em hí hửng hốt mớ bánh kẹo bày đầy ra bàn ấy, dự định đem lên cho chị một ít, còn có cam với rượu nữa mà em nghĩ chị không cần nên cũng chả thèm lấy. Trên bàn còn nến và đèn dầu nữa mới tài chứ, mấy người này làm như ma nào cũng thích hít nhang với khói không bằng. Làm dấu thánh giá nghiêm chỉnh xong, con bé tung tăng chạy ngược lên phòng, còn chưa kịp í ới chị ơi chị à thì tiếng thét từ trong vọng ra làm em đứng sững.
Trong phòng, ngoài Ansa ra còn có thêm ba người khác, có vẻ họ cùng nhóm đi tìm chị nãy giờ ý. Lẩn thẩn túm vạt áo bọc đầy bánh kẹo đi vào, Anne gần như trợn tròn mắt khi thấy chị. Chị đang ngồi bệt dưới đất, giữa một đống tóc ngổn ngang…là tóc của chị, chị đã dùng cây kéo đó ư? Em tức giận quẳng đống bánh kẹo kia xuống đất, định bụng chạy lại hét vào mặt chị rằng sao chị ngốc thế, tóc đẹp nhường nào…nhưng rồi em thấy chị thất thần nhìn vào góc phòng mà bật cười như dở, em cũng hướng mắt nhìn theo, đúng lúc bắt gặp…là một con nhỏ…không phải người, là M A đi lạc??? Nó lạc chốn nào không lạc lại vào đây xúi chị làm bậy, liệu hồn thì ở ngoan đó mà đợi tính sổ đi ranh con, Anne nghĩ, mắt trừng trừng nhìn cái ‘con’ đang ngây ngốc ngồi trên giường, nhìn mặt ‘con’ đó còn già hơn Anne chục tuổi đấy Anne ạ…
“Chị Ansa, chị, chị ơi…” – Anne cuống quýt gọi – “Chị tỉnh táo lại đi, CHỊ!” – mặc con bé lay mãi, Ansa vẫn cứ như người mất hồn, cứ cười cười hâm dở huơ huơ nắm tóc lòa xòa trong tay tới trước mặt Jungkook. Mà cậu cũng khá khẩm hơn chút nào đâu, cũng ngây ra mãi, cặp mắt to tròn sáng trong ấy bị bao vây bởi tầng sương mỏng khi nhìn nó thế này, cả lúc chính tai nghe Ansa, trong thời khắc nguy hiểm, luôn miệng nhắc tới một người…
“Anh Jaemin, anh Jaemin tới rồi kìa Ansa!” – đứng bên cạnh cười khằn khặc rõ hâm, chẳng ai nhìn thấy con nhỏ láo toét ấy ngoài Anne và bà chị Ansa. Trừng mắt nhìn con mụ thần kinh ấy, Anne niệm kinh liên tục, vừa niệm mà tay chân chỉ muốn xông tới quật con mụ đó cho hả, nhưng Ansa thì khác, nó đưa tay sờ má Kook rồi bật cười khúc khích…như một đứa trẻ, nhưng quan trọng hơn, nụ cười đó mang đầy sự vô hồn, miệng cũng lẩm bẩm, “Anh Jaemin, anh Jaemin tới rồi kìa Ansa!”
–
Đêm, bệnh viện Busan đã lạnh nay còn vắng người, hiu hắt hơn.
Nằm một mình trong căn phòng VIP ấy mà lòng Ansa không khỏi chán nản. Giờ này đáng lẽ nó nên cùng mọi người chạy tiến độ cho MV, thế mà nó lại phải ở đây, nằm trên chiếc giường trải grap trắng và mặc bộ đồng phục chấm bi màu xanh.
Ở đây ngoài cái TV bật kênh nhạc u Mĩ suốt từ sáng tới giờ thì mọi thứ đều chán. Trên màn hình, bản ‘ Love The Way You Lie’ của Skylar Grey đang chạy, giai điệu êm đềm ấy vô thức đánh bay mọi vướng bận trong vài phút buồn chán của Ansa, bất giác, đầu óc nó trở nên trống rỗng, đứng dậy, nó đi đến bên ô cửa sổ đóng kín.
‘On the first page of our story
The future seemed so bright…’
Khoảng không đen kịt bên ngoài càng khiến mọi thứ trong phòng phản chiếu rõ nét hơn trên ô cửa kính.
Đứng ở giữa, cô gái ấy đưa tay vuốt mái tóc lạ lẫm của chính mình. Bật cười bất lực, cô ấy tự hỏi mình, còn chuyện gì có thể kì lạ hơn được nữa nhỉ, Anne, căn phòng đầy những bức tranh, và mái tóc ngắn cũn cỡn này…
“Ansa, mày thật tệ hại, đến bản thân còn không bảo vệ nổi thì còn ai có thể yêu thương lấy mày?”
“Ansa, giờ mày xấu xí rồi này, tóc của mày…nhìn buồn cười chết được ấy…tóc tém Mỹ Linh đồ…hahaha…”
‘Then this thing turned out so evil
I dont know why Im still
Surprised…’
Đêm đó, chẳng ai bên cạnh Ansa, sao trời cũng không ở đó bầu bạn. Nằm trên chiếc giường trải grap trắng đơn điệu, Ansa bật tắt liên tục chiếc điện thoại đến vỡ nát màn hình của mình. Tuy vỡ rồi nhưng mọi thứ vẫn ở đó nguyên vẹn. Những dòng tin nhắn ấy…
‘Even angels have their wicked schemes
And you take that to new extremes…’
Bật cười, không hiểu tất cả lí trí nó có lúc này đã trốn đi đâu mất, nó lại bắt đầu nhớ người đó, nhớ đến điên dại, nhớ từng câu người đó nói trước khi cùng ai kia bước vào lễ đường, ‘Anh hi vọng em luôn hạnh phúc, công chúa!’
‘Nếu không…anh và cô ấy sẽ mãi ở bên em!’
Sẽ cùng nhau già đi…bằng một cách nào đó, có phải không?
Và em sẽ luôn thế này sao anh, sẽ giống như Anne, kiên nhẫn ở trong căn phòng đó chờ đợi phép lạ, chờ đợi quá khứ trở về? Không, em ngốc lắm, em không làm được…
‘Youll always be my hero
Even though youve lost your mind…’
“Anh…anh ở đâu thế?” – nhấn nút gửi tin nhắn, Ansa thinh lặng co người trong hai đầu gối.
Chín giờ, chính xác là thời điểm nó gặp nạn nhưng là của một tuần sau rồi, Jaemin từ hôm đó đã ‘bỏ rơi’ nó ở đây, cùng chiếc lắc tay bằng tơ đỏ có gắn chiếc chuông nhỏ đáng yêu, nó lúc tỉnh dậy vờ không biết đây là bùa cầu an tránh để nó gặp lại Anne, thế nên nó có muốn hỏi chuyện con bé cũng không được, muốn biết tối đó là ai đưa nó tới bệnh viện, có phải anh không…cũng không được. Nó nghĩ, ngoài anh ra thì còn có thể là ai đúng chứ? Thế nên lại tiếp tục để mặc bản thân u mê một lần lại một lần, nó bướng bỉnh gửi tin nhắn đi. Cùng một chút hy vọng…
Ring! Có cuộc gọi đến ngay sau đó.
“Tỉnh rồi sao Ansa?”
“Chị hai?”
–
Cạch.
“Ngủ rồi, em ấy ngủ rồi! Có vẻ thuốc an thần của bác sĩ rất công hiệu nha~”
Đẩy cửa, Jimin bước vào, đi theo sau còn có Jungkook…
Nhìn thấy nó yên bình nhắm mắt, Kook thở phào.
Dạo này vì lịch quay bận rộn, khó khăn lắm cậu mới có thể trốn ra để tới đây thăm nó.
Mọi người đều bảo Ansa ổn, Arin vẫn thường ghé đưa cháo cậu nấu cho Ansa. Lại nói tới mấy âu cháo đấy, khuya nào tắm xong cậu cũng mày mò dưới bếp rọi đèn pin nấu, Jin hyung có hướng dẫn đôi chút nên cũng không quá khó khăn cho cậu nhưng mà…đúng là kiểu gì cũng vẫn không thể qua tay nghề anh ấy, lần nào Kook nấu cũng bị cháy ý, đen đen mặn mặn thế mà nghe Arin bảo Ansa vẫn cố ăn hết, thật ngoan.
Còn nói tới việc tại sao cậu phải lén lút thế này ư? Thật ra…
Jaemin từ cái hôm nghe Ansa gặp phải mấy chuyện tâm linh kia liền tức giận vô cùng. Tối đó sau khi Ansa được đưa khỏi phòng cấp cứu, anh đã tìm Kook ‘tính chuyện’.
“Là cậu, tôi biết sẽ chẳng có gì hay ho rồi mà!”
“Tôi xin lỗi!”
Cúi đầu, Kook tình nguyện nghe mọi lời sỉ vả từ người đàn ông ấy, cả khi anh ta có tức điên lên lao đến nắm cổ áo cậu định giáng xuống một đấm, cậu cũng mặc, nhưng mọi người đã kịp can họ ra. Cậu của khi ấy chỉ im lặng, chỉ nở nụ cười buồn mà quay lại nhìn Ansa. Nó ở trên giường, vẫn đang yên bình say giấc…
“Tôi cấm, các người đừng có tới đây thăm nom gì hết, gia đình chúng tôi không cần ai thương hại hết!”
Đóng sầm cánh cửa trước mặt mọi người, Jaemin rời khỏi đó, để lại họ ngẩn người nhìn nhau.
Bangtan thở dài, chỉ biết ngó nó qua ô kính. Jaemin nói đúng, Ansa với anh ấy quan trọng thế nào Bangtan phần nào hiểu chứ, nhưng nói nó không là gì với họ… cũng thật không đúng.
“Ansa cũng là gia đình của chúng ta mà?” – Taehyung ngây ngốc nhìn theo anh.
–
Nhìn cổ tay trắng trẻo kia bị chiếc vòng tơ kia thít vào đỏ ửng một đường, Kook xót xa không biết làm gì. Vắt chiếc khăn trắng lau tay cho Ansa, Kook cẩn thận nâng niu từng kẻ tay một, lại vừa sợ nó tỉnh giấc giữa chừng.
Cứ thế mỗi đêm cậu đều tới thăm nó như thế, Arin cũng là cậu nhờ nói dối, chứ tối nhỏ chỉ tới thăm một chút rồi cũng về nhà với Jimin mà…
‘No limit in the sky
That I wont fly for you
No amount of tears in my eyes
That I wont cry for you
With every breath that I take
I want you to share that air with me…’
Trong căn phòng mờ tối ấy, không một ánh điện nào có thể sáng hơn giọng hát êm đềm tựa tiếng phím đàn lướt đi giữa không trung ấy. Kook yên bình chống cằm, tựa người bên giường ngây ngốc nhìn Ansa ngủ yên.
Nó bây giờ đang ở gần cậu thế nào, bàn tay ấy cậu đang lén lút nắm, hơi thở ấy khe khẽ kế bên cậu, mái tóc đen thoang thoảng tỏa ra hương mộc lan, thật ngọt ngào…
Miết nhẹ lên hàng mày đang khẽ nhíu lại kia, Kook thì thầm lời ca của bài hát cậu yêu thích nhất, ‘2U’. Vì có người từng bảo rất thích cách cậu hát tiếng Anh, nghe ngây ngô lắm. Cậu buồn cười hai từ ‘ngây ngô’, nhưng vì thế cậu lại càng hăng say luyện tập hơn. Tiếc là có người dù tập bao lâu vẫn không dám một lần trước mặt ai đó hát tặng, chỉ biết lặng lẽ đưa lời ru thế này…
‘When it comes to you
Theres no crime
Lets take both of our souls…
Dont be blind
Watch me speak from my heart
When it comes to you…’
‘Cupid aint a lie
Arrow got your name on it,
Dont miss out on a love
And regret yourself on it…’