Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây

Chương 126: Tạm biệt – Người anh từng yêu


Đọc truyện Vợ Yêu – Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây – Chương 126: Tạm biệt – Người anh từng yêu

Edit: Sóc Là Ta 

Bạch Tuyết được Phùng Lan dẫn đến một viện dưỡng lão ở khu ngoại thành, không nghĩ tới lại gặp được người phụ nữ mà cả hai anh em nhà họ Nhiếp yêu – Tân Nhu.

Mà bất ngờ lớn nhất chính là Phùng Lan và Tân Nhu lại là hai chị em.

Tân Nhu đã rơi vào trạng thái hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, còn Phùng Lan thì lại oán hận người nhà họ Nhiếp.

“Nhưng chị cô và Nhiếp Vân thực lòng yêu nhau, còn Nhiếp Phong…” Bạch Tuyết không nhịn được muốn thay Nhiếp Phong biện hộ.

“Không phải chính Nhiếp Phong đã dẫn chị tôi đến trước mặt Nhiếp Vân sao?” Vẻ mặt Phùng Lan hung ác trừng mắt nhìn Bạch Tuyết “Nếu như chị ấy không gặp phải Nhiếp Vân thì chị đã có thể sánh duyên cùng Nhiếp Phong và cũng sẽ không xảy ra sự việc như ngày hôm nay. Vậy mà người nhà họ Nhiếp vẫn dửng dưng, không có bất kỳ thái độ hối lỗi nào.”

Bạch Tuyết cắn môi nói không ra lời, cô biết Phùng Lan không nói sai. Những việc này đều do Khúc Như Hoa tự tay tạo nghiệt.

“Xuỵt, đừng nói lớn tiếng, con đang ngủ.” Đột nhiên, Tân Nhu đang ngồi trên chiếc xe lăn nhỏ giọng mở miệng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Phùng Lan, lại nhìn thấy Bạch Tuyết. Sau đó cô lại nở nụ cười với Bạch Tuyết nói: “Đứa bé đang ngủ.”

Hai mắt Bạch Tuyết nhất thời ướt át. 

Không biết có nên nói sự thật với Tân Nhu đáng thương hay không, hay là nói bây giờ con trai cô ấy đang sống rất hạnh phúc.

“Cô ấy có biết… biết Nhiếp Vân xảy ra tai nạn xe cộ và đã qua đời chưa?” Bạch Tuyết lau mắt mình nhẹ giọng hỏi.

Phùng Lan lạnh lùng cười thành tiếng: “Chị ấy đương nhiên không biết bởi vì bây giờ chị ấy còn không nhớ rõ chính mình, thậm chí cũng không nhận ra được ba mẹ ruột và em gái mình là ai nữa. Trong tiềm thức của chị chỉ có một “đứa trẻ”, có khả năng chị ấy cũng không biết khuôn mặt của đứa trẻ ra sao nữa.”

Bạch Tuyết đột nhiên nghĩ đến lời Nhiếp Phong đã từng nói, trước khi Nhiếp Vân xảy ra tai nạn xe cộ thì có trở về nhà, sau đó để lại một thứ, lại lấy đi một thứ. Anh ấy để lại chính là giấy ly hôn với Đái Kiều Nhu, còn thứ mang đi là chiếc nhẫn đính ước với Tân Nhu.

“Phùng Lan, cô có biết vì sao Nhiếp Vân lại xảy ra tai nạn xe cộ không? Rất có khả năng là anh ấy đi tìm chị của cô bởi vì trên người anh ấy chỉ mang theo…” Bạch Tuyết muốn nói cho Phùng Lan biết rằng từ đầu tới cuối Nhiếp Vân chưa bao giờ quên Tân Nhu, cũng có thể đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời mình, anh ấy vẫn muốn mình ở bên cạnh Tân Nhu.


“Tôi đương nhiên biết.” Phùng Lan nói ra sự thật khiến Bạch Tuyết rợn người “Bởi vì anh ta chính vì nhận được bưu kiện của tôi và đã gọi điện thoại cho tôi. Anh ta còn hỏi chị tôi ở đâu, sau đó trên đường tới thì bị tai nạn xe cộ!”

Bạch Tuyết không biết ngày hôm nay mình có thể chịu đựng bao nhiêu khiếp sợ và bất ngờ.

Nhìn khuôn mặt đắc ý cười tươi của Phùng Lan thì Bạch Tuyết cũng đã rõ phần nào sự thật. Tân Nhu lâm vào thế giới mờ ảo còn Phùng Lan thì muốn thay chị mình trả thù. 

Phùng Lan cũng thay Tân Nhu hận người nhà họ Nhiếp.

“Những việc này là do cô muốn trả thù sao?” Giọng Bạch Tuyết có chút nghẹn ngào nói: “Nếu như Tân Nhu biết cái chết của Nhiếp Vân có liên quan tới cô thì cô ấy sẽ cảm thấy vui sướng sao? Cô tiếp cận Hoài Dương là vì muốn hại tôi, làm vậy Tân Nhu sẽ cảm thấy dễ chịu sao?”

Phùng Lan mím chặt môi không nói lời nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tân Nhu đang đờ đẫn trên xe lăn.

Bạch Tuyết lắc đầu lùi về phía sau: “Phùng Lan, có thể cô cảm thấy bản thân mình không làm gì sai, mà tôi cũng không thể ra vẻ giảng đạo hay chỉ trích cô đã làm sai điều gì, thế nhưng… Thế nhưng tôi đã nói với cô rồi, cho dù người nhà họ Nhiếp có sa ngã, người nhà họ Nhiếp có chết hết thì cô cũng sẽ không cảm thấy vui sướng mà Tân Nhu cũng sẽ như vậy, không có gì thay đổi.”

“Câm miệng! Không tới phiên cô dạy dỗ tôi. Cô cũng chỉ là một người phụ nữ hạ tiện muốn leo lên nấc thanh danh vọng mà thôi.” Phùng Lan tức đến nổ phổi quát to: “Cô cho rằng mình được vào nhà giàu, được Nhiếp Phong coi trọng thì cô lên mặt sao? Cô nhìn lại xem mình là thứ gì?”

“Cô ấy là vợ tôi!” Một giọng đàn ông trầm thấp mang theo tức giận nói tiếp: “Ngoài ra nếu như cô có gì bất mãn với người nhà họ Nhiếp mà ra tay động thủ với vợ tôi thì tôi bảo đảm cô sẽ chỉ sống trong bệnh viện tâm thần ở nửa đời còn lại của mình.”

“Nhiếp Phong!” Bạch Tuyết và Phùng Lan đồng thời quay đầu nhìn về phía cách đó không xa thì thấy Nhiếp Phong trong trang phục lịch sự, lại mang theo khuôn mặt giận dữ như có bão táp sắp đến gần.

Lẽ dĩ nhiên câu nói cuối cùng của Bạch Tuyết và Phùng Lan đều bị anh nghe thấy.

Một nhân viên hộ lý của bệnh viện thấy tình hình phức tạp liền lặng lẽ rời đi.

Phùng Lan nhìn thấy Nhiếp Phong, nhìn thấy mọi lớp nguỵ trang được mình che giấu từ trước đến giờ đã bị vạch trần thì cũng cảm thấy oán hận nhìn Nhiếp Phong nói: “Sao anh tìm được nơi này?”

**

Thông qua điều tra của tiên sinh Chu, Nhiếp Phong phát hiện Phùng Lan thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoại thành để đến một viện dưỡng lão, hơn nữa mỗi lần tới đó đều sẽ ở lại rất lâu.


Bởi vì viện dưỡng lão có cơ cấu quản lý tương đối nghiêm khắc nên tiên sinh Chu không tìm được cơ hội xâm nhập vào bên trong để xem Phùng Lan đã gặp ai.

Lúc đầu Nhiếp Phong cũng chỉ cho rằng có lẽ là bậc chú bác gì đó đang ở đây. 

Hôm nay Bạch Tuyết đột nhiên đi theo Phùng Lan, lại tắt luôn máy điện thoại di động khiến Nhiếp Phong lo lắng liền gấp gáp gọi điện cho tiên sinh Chu.

Bằng trực giác của mình, tiên sinh Chu đề nghị Nhiếp Phong nên đến viện dưỡng lão để tìm vì nhìn gia cảnh của Phùng Lan, có lẽ cô ấy cũng không đến mức phải ra tay giết người.

Ba mẹ nuôi của Phùng Lan đều xuất thân là bác sĩ, ba vốn là một chủ nhiệm trong bệnh viện công, mẹ lại là quản lý khu y tá, còn bản thân Phùng Lan lại là y tá chuyên nghiệp nhưng chưa thi đậu lên bác sĩ chuyên nghiệp. Hơn nữa, sau khi tốt nghiệp dựa vào thực lực của mình, cô được vào làm việc ở một bệnh viện nhỏ khoảng ba năm, sau đó mới vào làm y tá ở bệnh viện Tể Phong, mới một năm liền trở thành y tá ưu tú bậc VIP trong khoa y tá.

Theo lý, cô làm việc ở vị trí đó lâu như vậy thì cô sẽ được lên làm y tá trưởng nhưng có thể vì nguyên nhân không tăng ca, không thay ca, không làm những công tác đặc biệt nên cô không được đánh giá cao, chỉ dừng lại là y tá thường để cho có mặt mà thôi.

Nhiếp Phong cũng thử hy vọng một chút, trước tiên có ý nghĩ mình cũng nên đến viện dưỡng lão xem sao.

Chỉ vừa nghe đến tổng giám đốc tập đoàn PLO thì viện trưởng đã có sự kính nể vài phần. Danh thiếp mới vừa đưa ra thì viện trưởng tự thân dẫn anh vào bên trong.

Chỉ có điều Nhiếp Phong không có thời gian quanh co, anh trực tiếp nói thẳng tên mình muốn tìm, một người tên là Phùng Lan.

Viện trưởng sai người lấy sổ ghi chép ra điều tra, dĩ nhiên phát hiện nửa giờ trước có người tên Phùng Lan đến đây.

Nghe được tin tức này, lòng Nhiếp Phong mới cảm thấy thoải mái đôi chút.

Nói tóm lại Phùng Lan cũng không to gan đến nỗi ngay ở viện dưỡng lão này, dưới ánh mắt của biết bao nhiêu người mà muốn hại Bạch Tuyết lần nữa. 

Theo nhân viên y tá dẫn đi, Nhiếp Phong nhìn thấy Phùng Lan và Bạch Tuyết dường như đang tranh cãi nên anh đến gần nghe câu chuyện. 

Bạch Tuyết nói Phùng Lan hận người nhà họ Nhiếp, hơn nữa anh còn nghe được một cái tên rất quen thuộc – Tân Nhu.


Nhiếp Phong đột nhiên đến khiến Phùng Lan cảm thấy bất ngờ, Bạch Tuyết cũng cảm thấy kỳ lạ vì sao anh biết nơi này? Hay là trùng hợp đây?

Đi tới trước mặt Bạch Tuyết, Nhiếp Phong trầm mặt đưa tay ra trước mặt cô nói: “Di động.”

“Hả?” Bạch Tuyết sững sờ không hiểu tại sao anh muốn lấy di động của mình.

“Đưa điện thoại di động của em ra đây.” Nhiếp Phong gầm nhẹ một tiếng.

Bạch Tuyết nhất thời bị Nhiếp Phong làm cho khiếp sợ, cô hoảng loạn lấy từ trong túi xách ra điện thoại di động đưa cho Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong cầm điện thoại di động liếc mắt nhìn, khởi động điện thoại, nhìn thấy số điện thoại của anh rất nhiều mà không có cuộc gọi nào gọi lại. 

Đùng! Di động rơi xuống đất, Nhiếp Phong giơ chân mạnh mẽ đạp lên.

“Anh làm gì vậy? Điện thoại di động của em mà.” Bạch Tuyết nghẹn ngào gào lên, ngồi chồm hỗm xuống đẩy chân Nhiếp Phong ra “Anh làm gì thế…”

Bàn tay to lớn của Nhiếp Phong nhấc bổng cô lên, nghiến răng nghiến lợi nói với cô: “Di động là dùng để gọi điện thoại lúc cần, em tắt máy thì để nó làm gì?”

Bạch Tuyết trợn to mắt, há to mồm nhìn Nhiếp Phong như hung thần ác sát.

Ai mà không có lúc tắt điện thoại di động mà cô chỉ tạm thời tắt… hơn một giờ, khoảng cách còn gần hơn so với dự định là hai giờ. Sao anh có thể nói là cô không dùng?

Đẩy Bạch Tuyết ra xa, Nhiếp Phong nhìn về phía Phùng Lan, ánh mắt lạnh lùng khiến Phùng Lan cũng cảm thấy sợ hãi không nhịn được lui về sau một bước, cho đến khi đụng vào  xe đẩy của Tân Nhu mới dừng lại.

Tầm mắt Nhiếp Phong rơi vào người ngồi trên xe đẩy phía sau Phùng Lan, trong lòng anh chợt căng thẳng.

Tân Nhu, người phụ nữ đã từng có gương mặt hoà ái, vui vẻ lại ôn nhu đây sao?

Trong ký ức của anh, vẻ mặt cuối cùng chính là nét mặt thương tâm và tuyệt vọng. Hình ảnh ấy như ngưng lại trong đầu anh và anh chưa từng lãng quên nó.

“Anh… Anh muốn làm gì?” Thấy Nhiếp Phong từng bước đến gần về phía mình, Phùng Lan sốt ruột lên tiếng: “Không được đến đây!”

Nhiếp Phong đi tới trước mặt Phùng Lan, ánh mắt thoáng lướt qua và xoay một cái đưa tay đẩy cô ra, sau đó anh đẩy xe quay về phía mình.

Khuôn mặt Tân Nhu đang đối diện với Nhiếp Phong, có thể trong mắt anh có cô nhưng trong ánh mắt cô là một khoảng không trống rỗng, không có tiêu cự.


“Tân Nhu, em sao vậy?” Giọng Nhiếp Phong đặc biệt ôn nhu, cũng giống như sự đau đớn trong lòng Bạch Tuyết khi nãy “Anh là Nhiếp Phong, em nhìn anh một chút.”

Dù anh có nói thế nào thì Tân Nhu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Cô chỉ ngẩn ngơ ngồi đó, so với khuôn mặt lúc nãy tươi cười với Bạch Tuyết thì lúc này hoàn toàn khác xa nhau. 

“Đừng đụng vào người chị tôi!” Phùng Lan xông lên trước muốn đẩy Nhiếp Phong ra, lại bị anh quay đầu lại lạnh lùng nhìn mình khiến cô không dám bước tới gần.

Anh lại chuyển ánh mắt mình về phía Tân Nhu, giọng Nhiếp Phong vẫn ôn hoà “Tân Nhu, gần đây em làm gì? Em không nhớ Học Văn sao?”

Tân Nhu vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Từ trong lồng ngực mình, Nhiếp Phong móc bóp tiền mở ra trước mặt Tân Nhu. Bên trong có một tấm hình, cũng không phải Nhiếp Học Văn lúc lớn như thế này mà là bức hình của một đứa trẻ sơ sinh.

“Em xem, đây là Học Văn lúc vừa tới nhà chúng ta, anh trai đã chụp lại ảnh của nó đấy.” Nhiếp Phong chỉ vào đứa trẻ đang yên giấc trong hình nói: “Anh trai đã xảy ra tai nạn xe cộ, di vật có rất nhiều nhưng anh chỉ giữ lại tấm hình này và chiếc nhẫn…”

“Ô…” Bạch Tuyết che miệng lại cố gắng kìm nén tiếng khóc của mình để không làm phiền đến cuộc trò chuyện giữa Nhiếp Phong và Tân Nhu.

Ánh mắt đang dại ra của Tân Nhu đột nhiên có biến chuyển, cô giơ tay lên, ngón tay khô gầy nhẹ nhàng lướt quanh tấm hình nói: “Xuỵt, em bé đang ngủ.”

Phùng Lan cũng nghiêng đầu giấu đi hai hàng lệ, đây là hình ảnh Tân Nhu lặp lại nhiều nhất.

“Ừ, Học Văn rất hiểu chuyện, khi còn bé nó rất ít khóc, ăn no liền ngủ.” Nhiếp Phong rút bức ảnh lại, từ từ xoè tay Tân Nhu bỏ vào trong tay cô nói: “Nhất định anh trai muốn cho em thấy tấm hình này nên mới luôn đeo trên người. Anh ấy cũng đi tìm em đấy.”

Nhiếp Phong lại không bao giờ dám mơ rằng ở đây mình lại có thể gặp được Tân Nhu.

Vốn tưởng rằng gặp lại người phụ nữ đã từng khiến mình yêu say đắm là một chuyện cực kỳ phức tạp nhưng khi đối mặt với mất mát thì anh tưởng mình mới chỉ xa cách Tân Nhu chỉ vài ba ngày mới đây thôi.

Nhìn vào tấm hình kia, ánh mắt Tân Nhu dần phát sáng, khuôn mặt nhợt nhạt bỗng chốc cũng thay đổi.

Phùng Lan kinh ngạc với biểu hiện của chị mình. Năm năm qua chị cứ đờ đẫn như thế mà hôm nay chỉ trong phút chốc khuôn mặt chị bừng sáng hẳn lên. Cô nhanh chân ngồi xổm xuống trước mặt Tân Nhu.

“Chị à, chị biết người đàn ông này sao? Anh ấy là Nhiếp Phong, là em trai của Nhiếp Vân, cũng là bạn học lúc du học ở nước Anh với chị đấy? Chính anh ấy dẫn chị đến với Nhiếp Vân đấy.” Phùng Lan lắc tay Tân Nhu vui mừng nói.

Hết chương 114.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.