Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 305: Phiên ngoại Mê tình (12)


Đọc truyện Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng – Chương 305: Phiên ngoại Mê tình (12)

“Băng nhi sao thế?”. Belle xông tới, nhìn thấy Lý Băng nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, không phải đi vào tiến hành giải phẫu sao? Sao lại được đẩy ra ngoài?

“Vị bác sĩ này vừa làm xong giải phẫu liền té xỉu, đoán chừng là do quá mệt mỏi!”

Người ta mất hai giờ để xử lý mà cô chỉ cần mất một giờ liền hoàn thành, đương nhiên là mệt mỏi rồi!

Belle nghe y tá những lời này, liền đau lòng nhìn Băng nhi, vì Diệp Duệ, dù có phải liều mạng cũng tiến vào, xem ra con bé thật sự rất thích Diệp Duệ, nhưng không biết hai người họ có thể ở chung một chỗ hay không.

Thượng Quan Quân Triết nhìn Diệp Duệ hỏi: “Anh ấy không sao chứ!”

Nhìn thế này thì chắc là không sao rồi, mặc dù biết Lý Băng ra tay thì sẽ không có chuyện gì, nhưng vẫn cất lời hỏi.

“Vâng, không sao, chỉ cần nằm viện nghỉ ngơi tốt là được, miệng vết thương được xử lý vô cùng tốt, tay nghề của vị bác sĩ này quả thật rất cao, các anh mau đi làm thủ tục đặt phòng bệnh đi!”

Y tá nói xong, liền bắt đầu đẩy bọn họ đi, Ôn Tề vội vàng sai thuộc hạ đi làm thủ tục, dĩ nhiên, phòng bệnh nhất định phải là sang trọng nhất, tốt nhất ở đây rồi.

Tiền Bình và Diệp Thiên đều nghe được Diệp Duệ không việc gì, thấy y tá tán dương Lý Băng, thật sự có chút áy náy vì hành động của mình mới vừa rồi, khó trách Duệ nhi yêu cô gái này như thế, quả thật là có mặt đáng giá để yêu!

“Chúng tôi đi xem bọn họ thế nào!”

Thượng Quan Quân Triết nhàn nhạt nói xong, người đã chạy tới bên kia, những người khác thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

Khi Diệp Duệ tỉnh lại đã là buổi sáng của ngày hôm sau rồi, Lý Băng vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ nói cô bị mất ngủ nghiêm trọng, cộng thêm mệt mỏi quá độ, bây giờ vẫn phải đang truyền nước.


Thượng Quan Quân Triết ngồi ở bên giường Diệp Duệ, nhìn anh ngẩn ngơ mắt không chớp nhìn Lý Băng chằm chằm, cười cười hỏi:

“Diệp Duệ, anh có tính toán gì không, chờ Lý Băng tỉnh lại, có phải sẽ tỏ tình, hay cầu hôn luôn hay không?!”.

Diệp Duệ nhìn Lý Băng bằng ánh mắt rất dịu dàng, anh tỉnh lại, biết Lý Băng là người xử lý vết thương cho mình, liền cảm động sắp khóc, anh thế nào cũng không ngờ Lý Băng sẽ làm phẫu thuật cho mình.

Nghĩ tới đây, vết thương không còn cảm thấy đau đớn nữa, bởi vì khôi phục không tệ, nên lúc này đã có thể ăn chút cháo loãng rồi.

“Mặc kệ như thế nào, lần này tôi cũng sẽ không để cho cô ấy rời khỏi mình… tôi biết, cô ấy cũng yêu mình! Tôi đã từng bỏ lỡ một lần, cho nên lần này tôi sẽ không bao giờ từ bỏ, cũng sẽ không để cho cô ấy phải chịu khổ nữa!”

Anh muốn che chở cho cô để cho cô làm một người phụ nữa hạnh phúc nhất trên cái thế giới này!

Thu Cẩn vừa đi đến cửa phòng bệnh, nghe thấy Diệp Duệ bày tỏ nỗi lòng, liền dừng bước, nhìn Lý Băng nằm ở trên giường bệnh, thầm nghĩ rốt cuộc bản thân mình vẫn không bằng người đàn ông trước mắt này!

Người mà Lý Băng yêu vẫn luôn là Diệp Duệ, mà trong sự vụ vừa rồi anh lại không tới kịp để cứu cô, cho nên anh đã thua triệt để rồi!

Đi vào phòng bệnh, Diệp Duệ và Thượng Quan Quân Triết nhìn thấy anh vào liền lịch sự chào hỏi.

“Thu Cẩn!”

“Tôi tới thăm mọi người, không sao chứ!”


Giọng nói của Thu Cẩn rất bình thản, nhưng ánh mắt nhìn Lý Băng lại rất dịu dàng, làm cho người khác hiểu lầm, anh thật rất yêu cô!

Nhưng sự thật đúng là như vậy không phải sao, anh yêu Lý Băng, hơn nữa còn là rất yêu, rất yêu. Cô gái này, là người con gái đầu tiên trong hai mươi bảy năm qua khiến anh rung động, chưa kịp nói yêu lại bị một người đàn ông khác cướp đi.

“Không việc gì, cám ơn anh!”

Diệp Duệ rất khách khí đáp, mặc dù anh ta đến đây để theo đuổi Lý Băng, nhưng mà anh tin, người Lý Băng yêu là anh, cũng sẽ nguyện ý ở bên cạnh mình!

Thu cẩn đem hoa tươi và trái cây để lên bàn, sau khi nhìn bọn họ một cái, rất nghiêm túc nói với Diệp Duệ:

“Ngày mai tôi sẽ phải xuất ngoại, anh phải chăm sóc cho Băng nhi thật tốt, vì lần này anh biểu hiện rất khá, nên tôi nghĩ cô ấy sẽ tiếp nhận lời xin lỗi của anh đấy!”

Thật ra thì vừa nãy anh cũng không có quyết định phải ra khỏi nước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lúc này nên rời đi thôi, không nhìn thấy Lý Băng, thì anh cũng sẽ không khổ sở nữa, hi vọng Lý Băng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.

“Anh phải ra khỏi nước mà không muốn nói với Băng nhi một tiếng sao?”.

Diệp Duệ hơi giật mình, nói như vậy, là anh ta từ bỏ việc theo đuổi Băng nhi, nếu thật như thế thì anh cũng thấy an tâm không ít. Tuy vậy anh cũng rất đồng tình với anh ta, cùng có tình cảm nhưng người Băng nhi chọn lại là anh.

“Không, tôi không có thời gian, cho dù Băng nhi có biết cũng không có tác dụng gì, hơn nữa cũng không phải đi không trở lại, chỉ là đi công tác mà thôi!”

Có điều thời gian sẽ khá lâu mà thôi!


Thu Cẩn không nói ra, anh chỉ hi vọng Lý Băng sẽ hạnh phúc, về phần mình anh đã hạ quyết tâm sẽ phải quên cô gái này đi, cho dù không thể quên, cũng sẽ cất giấu tận sâu trong đáy lòng.

“Vậy tôi chúc anh lên đường thuận buồm xuôi gió!”.

Diệp Duệ không biết phải nói gì, đối với việc anh ta rộng lượng rời đi, anh rất cảm ơn, như vậy thì cơ hội của anh và Lý Băng liền tăng thêm không ít!

Thu Cẩn gật đầu rồi xoay người rời đi, một khắc kia khóe miệng tràn ra một nụ cười khổ, nhưng không có ai nhìn thấy cả!

Đến tận nửa đêm Lý Băng mới tỉnh lại, cô lập tức hỏi tình hình của Diệp Duệ, nhìn thấy anh đang ngủ liền lo âu thấp thỏm. Thật may là Thượng Quan Quân Triết ngủ không say, nói cho cô biết, Diệp Duệ đã tỉnh, không có việc gì cả, lúc này cô mới an tâm đi ngủ tiếp.

Tỉnh lại lần nữa, đã là buổi sang ngày hôm sau, đã bước sang ngày thứ ba kể từ ngày giải phẫu, Diệp Duệ khôi phục rất nhanh, vết thương đã bắt đầu đóng vẩy, mặc dù còn phải mất một thời gian nữa mới có thể bình phục hoàn toàn, nhưng được như vậy đã là không tồi rồi!

Lý Băng đã có thể xuống giường, nhìn thấy Diệp Duệ tỉnh, liền tiến lên kiểm tra vết thương của anh, thấy không việc gì, lúc này mới yên tâm.

“Sao rồi, có còn thấy khó chịu chỗ nào hay không?”

Lý Băng phát huy hết phận sự của một người bác sĩ, quan tâm hỏi tới.

Diệp Duệ vuốt ve kiểm tra vết thương trên tay cô, anh nhìn chằm chằm làm cho cô khẩn trương hốt hoảng.

“Băng nhi, em có thể tha thứ cho anh, gả cho anh được không?”

Lý Băng nghe anh hỏi khó, liền nhớ tới lúc bị bắt cóc chính anh đã lao đến cứu cô, anh không có lý do gì mà phải đi cầu hôn cô cả, chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là anh yêu cô, nhưng mà điều này? Có khả năng sao?

Diệp Duệ không chiếm được đáp án, có chút nóng nảy.


“Băng nhi, có phải vẫn còn giận anh hay không? Anh biết rõ là anh có lỗi với em, có lỗi với con của chúng ta nhưng anh cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!”

Lần sau, anh nhất định sẽ bảo vệ bọn họ, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ chị bất kỳ tổn thương gì.

Lý Băng thấy Diệp Duệ lo lắng lập tức giải thích, liền ngu ngơ hỏi:

“Diệp Duệ, tại sao anh lại muốn cầu hôn em!”

Nhìn ánh mắt của anh, tim của cô chợt lỗi đi mộ nhịp, đập vô cùng nhanh, rất chờ mong đáp án này, lại có chút sợ…

“Anh yêu em! Anh muốn cưới em, Băng nhi, có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh biết, mình không phải là một chồng lý tưởng, ưu tú, nhưng mà nguyện ý từ bỏ tất cả thói quen xấu vì em, chỉ cần em nói không được, anh lập tức sẽ sửa!”

Diệp Duệ không sợ gì cả chỉ sợ Lý Băng không đồng ý mình mà thôi!

Lý Băng bị lời này của anh mà rung động toàn thân!

Mới vừa rồi Diệp Duệ nói, yêu cô, đây là sự thực sao? Hay là đang nằm mơ?

Nhịp tim Lý Băng lập tức gia tốc, đập vô cùng nhanh, cũng rất sợ hãi!

“Diệp Duệ, anh yêu em thật sao?”

Không phải là đang gạt cô đấy chứ?

Diệp Duệ nhìn Lý Băng, chẳng lẽ lời bày tỏ vô cùng chân thành kia lại không hề có ý nghĩa gì cả sao? Đây chính là lần đầu tiên anh thật lòng nói yêu một người con gái!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.