Vợ Yêu! Muốn Trốn?

Chương 2


Đọc truyện Vợ Yêu! Muốn Trốn? – Chương 2

Trong nhóm thực tập sinh đó có một cô gái với mái tóc đen óng ánh, dài ngang lưng mềm mượt khiến Lãnh Bạch Ngôn phải chú ý…. Vì sao ư? Vì nụ cười của cô gái đó rất giống “Tiểu Phi” của anh

Kiều Ái nhìn thấy ánh mắt kì lạ của Lãnh Bạch Ngôn đặt trên người cô gái lạ mặt liền khó hiểu nhìn, rồi lại nhanh chóng nở một nụ cười gian xảo vô cùng. Kiều Ái đợi khi Lãnh Bạch Ngôn đã đi mất thì mới đến bên cô gái đó

– Chào cô… _ Kiều Ái mỉm cười

– À dạ… Chào ạ _ Cô gái đó hơi giật mình nhưng cũng mỉm cười chào hỏi

– Cho tôi mạn phép hỏi. Cô tên gì? _ Kiều Ái cười thân thiện

– À. Tôi tên Liêu Hiểu Tình, năm nay 23 tuổi. Tôi tốt nghiệp loại U trường đại học Thành Phố T _ Liêu Hiểu Tình nhanh chóng nói

– À. Vậy là bằng tuổi nhau, làm bạn nhé? _ Kiều Ái chìa tay trước mặt

– Được… Nhưng tớ chưa biết tên cậu? _ Liêu Hiểu Tình ngượng ngùng nói

– A… Tớ tên Hàm Kiều Ái, năm nay cũng 23 tuổi, tớ tốt nghiệp loại S trường đại học ở New York _ Kiều Ái mỉm cười

– Woa. Cậu giỏi thật đấy _ Liêu Hiểu Tình ngạc nhiên nói

– À. Đây là danh thiếp của tớ có gì liên lạc sau nha. Tớ có việc rồi _ Kiều Ái nhanh chóng đưa tấm danh thiếp của mình cho cô bạn mới quen


Sau khi Liêu Hiểu Tình cấm lấy tấm danh thiếp thì Kiều Ái cũng đã đi mất, cô nhướn nhướn mày bỏ tấm danh thiếp vào túi xách thì cô bạn thân của cô cũng là chị em của cô – Liêu Hiểu Nhiên vỗ vai cô

– Nè Tình Tình, cậu có biết đó là ai không? _ Liêu Hiểu Nhiên nhìn cô

– Chắc là nhân viên ở đây nhỉ? _ Hiểu Tình mỉm cười hiền hậu

– Con ngốc nhà cậu, cô gái đó chính là trợ lí Tổng Giám Đốc, còn là con gái cưng của một vị chủ tịch tên Hàm Quốc Phong và còn là con gái vàng ngọc của cựu diễn viên người mẫu Tiêu Tịnh Vân. Gia thế khá là khủng… À…. Tớ còn nghe nói, Hàm Kiều Ái này với phu nhân của Lãnh Thị còn có mối quan hệ đặc biệt nữa đó _ Liêu Hiểu Nhiên nói

– Ồ! _ Liêu Hiểu Tình ồ một tiếng

– Ồ? Cậu chỉ ồ thôi sao? Nè nè Liêu Hiểu Tình, cậu là đang xem thường cô ấy sao? _ Liêu Hiểu Nhiên khó hiểu nhìn cô

– Được rồi Nhiên Nhiên, dù sao đi nữa cô ấy là ai cũng không quan trọng. Mà quan trọng bây giờ cậu không lo thực tập cho tốt, sau này làm sao có tiền mà nuôi mấy em nhỏ ở mái ấm? _ Liêu Hiểu Tình nhìn cô nàng cười khổ

Đúng là như vậy, Liêu Hiểu Tình và Liêu Hiểu Nhiên thực ra là cô nhi. Nhưng cũng không hẳn là cô nhi

[……………………………………………]

17 năm trước

Một người của mái ấm là sơ Liêu Ngọc đã đi dạo quanh phía bờ biển để lấy lại tình thần. Bỗng nhiên bà phát hiện ra một bé gái đang nằm bất tỉnh bên mép bờ biển. Sơ liền chạy đến sơ cứu cho đứa bé rồi bế bé gái đó về lại mái ấm

Sau một cuộc cấp cứu với sự lo lắng của sơ Liêu Ngọc thì thật sự là trời không phụ lòng người, bé gái đó cũng đã dần dần hồi phục được ý thức… Nhưng ngặt nổi là bé gái này lại không nhớ bản thân mình là ai. Tên họ hay đơn giản nhất là tuổi

Sơ Liêu Ngọc nhìn sơ qua bé gái liền thấy cũng khá tương đồng với Liêu Hiểu Nhiên ( Cũng là một bé gái mồ côi) nên sơ cho là hiện tại bé gái này 6 tuổi. Và đã đặt cho một cái tên là Liêu Hiểu Tình

Đến đây thì chắc cũng biết bé gái đó là ai rồi nhỉ?

[……………………………………………]

– Mời cô Liêu Hiểu Tình vào phòng Tổng Giám Đốc!

Liêu Hiểu Tình hơi run run chậm chạp bước vào phòng Tổng Giám Đốc. Kiều Ái nhìn thấy cô liền vẫy tay chào hỏi, Liêu Hiểu Tình cũng mỉm cười gật đầu chào đáp lễ

Bên bàn Tống Giám Đốc là tấm lưng rộng lớn của một nam nhân, khuôn mặt được xoay ra ngoài thành phố, từ độ cao này, vị thế này có thể nhìn toàn cảnh Thành Phố T này. Nam nhân tỏa ra một loại hàn khí dày đặc khiến người ta phải run rẩy sợ hãi

Liêu Hiểu Tình nuốt một ngụm khí lạnh, từ từ ngồi xuống chỗ phỏng vấn. Kiều Ái bước đến nhìn cô định bắt đầu hỏi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên


– Tên?

Không những là Liêu Hiểu Tình giật mình mà ngay cả Hàm Kiều Ái cũng bị giọng nói này làm cho hoảng hồn. Kiều Ái xoay người nhìn người nam nhân đó khó hiểu

Thấy cô khá lâu không trả lời. Lãnh Bạch Ngôn gằng giọng đến đáng sợ

– Tên?

– À dạ… Tôi tên L.. Liêu.. Hiểu Tình _ Cô run run trả lời, bàn tay nắm chặt lấy túi xách

– Tuổi? _ Vẫn là giọng lạnh nhạt đó

– 2….. 23 tuổi _ Liêu Hiểu Tình bắt đầu túa mồ hôi

– Nơi ở? _ Lãnh Bạch Ngôn dịu giọng lại

– Tôi… Tôi ở Mái Ấm “Bình An” _ Liêu Hiểu Tình đượm buồn

– Cô nhi? _ Lãnh Bạch Ngôn xoay ghế lại

– Đúng… Đúng vậy… Tôi là cô nhi _ hốc mắt của cô đỏ lên, hơi nước trong khóe mắt cũng dần hiện ra

Lãnh Bạch Ngôn nhướn mày nhìn cô, nhìn ra cô sắp khóc thì trong lòng anh lại dâng lên một loại cảm giác từ rất đâu đã không thấy

Đó là cảm giác muốn che chở. Lúc trước, anh muốn che chở, bảo vệ cho Thích Ngọc Phi. Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Liêu Hiểu Tình này, thì trong lòng anh lại dâng lên cảm giác đó


Khiến anh khó hiểu bản thân mình

– Cô được nhận, làm thư kí cho tôi _ Lãnh Bạch Ngôn lãnh đạm nói

Liêu Hiểu Tình ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn anh. Đến ngay cả Kiều Ái cũng phải ngạc nhiên nhìn một Lãnh Bạch Ngôn cao cao tại thượng lại dễ dàng đồng ý nhân viên mới? Trong cô còn chưa thực tập

– Tôi được nhận làm thực tập sinh sao? _ Cô ngây thơ nhìn Kiều Ái

– Không! Là nhân viên chính thức

Một lần nữa Kiều Ái ngạc nhiên, từ trước đến giờ Lãnh Bạch Ngôn này chưa bao giờ giải đáp thắc mắc hay câu hỏi của bất kì ai. Vậy mà bây giờ? Loạn rồi… Loạn hết rồi…

– À vâng… Tôi xin phép.. _ Liêu Hiểu Tình vui sướng chạy ra ngoài.

Theo bóng dáng nhỏ ấy bước ra khỏi phòng, khóe môi của Lãnh Bạch Ngôn cũng đã sớm nâng lên thành một đường cong hoàn hảo. Kiều Ái thực sự không tin vào mắt mình, tảng băng mày cuối cùng cũng chịu mỉm cười. Mà… Cười vì cô gái kia?

Kiều Ái cười gian xảo rồi len lén đi ra ngoài….

[……………………………………………]

Đoán xem Tiểu thư Kiều Ái này sẽ làm gì???:>>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.