Bạn đang đọc Vợ Yêu Khó Thuần Phục – Chương 92: Rùng mình
Điềm Điềm đi vào đánh răng, nhưng cái này cũng không đại biểu rằng cô không để ý tới yêu cầu này Mạnh Tử Long, thật ra thì trong lòng của cô rất khổ sở, chỉ là cô biết mình cũng có lỗi, cô quả thật không nên dễ dàng mà nói chia tay như vậy, cô và anh đều hiểu hai người tới được với nhau là chuyện không hề dễ dàng, cô biết lời này của mình đã đả thương mạnh tới anh, nưng là anh sao cũng không suy nghĩ một chút anh yêu cầu cô làm như thế cũng sẽ làm tổn thương trái tim cô.
Chỉ không hy vọng quan hệ giữa hai người bởi vì cái chuyện vặt vãnh như thế này mà tan vỡ, cho nên cô lựa chọn thỏa hiệp trước.
Lúc cô đánh răng xong đi ra thì Mạnh Tử Long đang ngồi trên ghế salon đợi cô, trên mặt không có cảm xúc gì, cô cũng không biết bây giờ anh đang nghĩ gì nữa.
Đi thôi. Điềm Điềm cũng không có đi tới, mà đại khái đứng ở bên cạnh bàn làm việc nói với anh.
Điềm Điềm. Mạnh Tử Long cũng không đứng lên mà chỉ khẽ gọi tên cô.
Sao vậy? Cô nghi ngờ sao anh lại muốn dùng cái giọng này nói chuyện với cô, khiến cho cô có cảm giác mình thiếu nợ anh rất nhiều vậy.
Anh. . . . . . Anh nghĩ phải nói xin lỗi, nhưng là lời nói đến khóe miệng cũng không nói ra: Không sao, đi ăn cơm đi.
Mạnh Tử Long đi về phía trước lúc đi ngang người cô cũng không hề nắm lấy tay cô, Điềm Điềm đi sau anh thấy lỗ mũi hơi cay cay muốn khóc, cô cũng không hiểu mình bị làm sao, có lẽ chỉ dơn giản là anh không muốn mà thôi, có thể do anh không có thói quen hai người vừa xảy ra tranh chấp đã lại nắm tay nhau, Điềm Điềm tìm rất nhiều lý do cho Mạnh Tử Long, nhưng không một lý do nào đủ thuyết phục kiến cô không còn cảm thấy uất ức.
Cô biết anh là người đàn ông kiêu ngạo, không phải bây giờ cô mới biết, nhưng mà vẫn không thể nào chấp nhận được sự lạnh lùng của anh đối với mình, hai người giống như vừa rồi thật sự như những người xa lạ với nhau vậy.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, nhưng là Mạnh Tử Long không hề cảm thấy có gì khác lạ, tiếp tục sải bước đi về phía trước, Điềm Điềm cơ hồ là theo không kịp bước chân của anh, chỉ có thể ở phía sau anh thật xa không ngừng sụt sịt lỗ mũi.
Cô không muốn để nước mắt rơi xuống, ở trước mặt anh cô đã quá mềm yếu, đủ lâu để cho cô cảm nhận được mình là một người con gái yếu đuối đến mức nào, luôn cần có một người đàn ông che chở ình, cô đã quên đi mình cũng từng kiên cường như thế nào.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra, Mạnh Tử Long bước vào thang máy mới thấy Điềm Điềm không đi theo sau mình, anh liền bước ra cầm lấy tay cô nhưng cũng không nói câu gì, chỉ đơn giản giữ chặt tay cô trong bàn tay mình, đột nhiên cảm nhận được nhiệt độ khiến cho trái tim cô thật thoải mái, nước mắt sắp ứa ra cũng nhan chóng được nín lại ở hốc mắt.
Suốt bữa cơm Mạnh Tử Long cũng không hề nói câu gì với Điềm Điềm, cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nhìn đến cái khuôn mặt kia so khối băng còn lạnh lùng hơn nên tất cả những lời muốn nói đều bị nuốt vào trong bụng.
Cơm nước xong ở trên đường trở về công ty, Điềm Điềm rốt cuộc thì không nhịn được mở miệng, nếu như muốn cùng anh cư như vậy một buổi chiều, cô có cảm giác mình nhất định sẽ bị ép điên, Em đột nhiên nhớ tới trong trường học còn có chút việc, cho nên buổi chiều cũng không ở cùng anh được. Cô vốn là bị anh nắm chặt bàn tay cũng từ từ trượt ra .
Ừ. Một đơn âm tiết bay vào trong lỗ tai Điềm Điềm, câu trả lời của anh thật sự chính là lời ít mà ý nhiều, chẳng lẽ ngay cả một câu nói anh cũng không muốn nói với cô sao?
Điềm Điềm không nói thêm câu nào, chỉ một mình đi về phía trước, Mạnh tử Long cũng không nhìn theo, đi về hướng ngược lại.
Đi tới đi lui, nước mắt rốt cuộc vẫn không nhịn được đã chảy đầy cả khuôn mặt gò má cô, hoàn hảo anh cũng không nhìn thấy.
Thật ra thì Mạnh Tử Long có quay đầu lại, nhưng Điềm Điềm thì không, cho nên anh cũng không nhìn thấy lúc quay đầu lại chính là lúc trong mắt cô đầy nước mắt đau thương.
Trước kia anh luôn bị phụ nữ vây quanh, cho nên đã thành thơi quen cao cao tại thượng, cho rằng mình chính là trăng sao, tình cảm mà anh vô cùng quý trọng cùng với tình yêu sâu đậm anh dành cho cô lại bị cô nói những lời tuyệt tình như thế khiến anh thật rất đau lòng.
Điềm Điềm chỉ là mò mẫm đi dạo quanh trường, buoir chiều cô cũng không có tiết, nhưng cũng không muốn về nhà, chỉ là muốn tìm một nơi an tĩnh để suy nghĩ thật tốt mấy chuyện xảy ra gần đây, suy nghĩ về quan hệ giữa cô và anh.
Cô ngồi xuống trên cái ghế dài trong vườn trường, nơi này rất an tĩnh, an tĩnh tới mức cô có thể nghe thấy tiếng hót trong trẻo của những chú chim.
Thật ra thì từ lúc vừa mới bắt đầu cô đã thấy tự ti, từ khi biết được tình cảm của anh đối với cô, cô đã tự nói với mình phải tự tin lên, vốn là cho rằng mình lấy hết dũng khí là có thể đối mặt với tất cả khốn cảnh ,nhưng bây giờ nghĩ lại thấy mình thật sự đã sai lầm rồi, hơn nữa lại còn sai rất nhiều.
Sao bạn lại ở chỗ này?
Nơi này là trụ sở bí mật của Trịnh Bồi Hiên, hắn luôn thích nằm yên tĩnh một mình trên cỏ ở sau gốc cây cổ thụ này hưởng thụ ánh nắng mặt trời cùng mùi thơm của cây cỏ.
Điềm Điềm nhìn thấy Trịnh Bồi Hiên cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô không nghĩ mình đến tận nơi này mà vẫn đụng phải hắn: “Không có gì, chỉ là ngồi ở chỗ này một chút mà thôi.
Có người xông vào căn cứ bí mật của mình khiến Trịnh Bồi Hiên cảm thấy khó chịu, hắn cho tới hiện tại cũng không muốn chia sẻ cảm thụ của mình với bất kỳ người nào, càng thêm chắc là sẽ không ra tay giúp bất luận kẻ nào, nhưng là sáng sớm hôm nay hắn lại không ngờ phá vỡ quy định ấy.
Trịnh Bồi Hiên ngồi xuống bên cạnh Điềm Điềm : Gặp phải chuyện không vui rồi hả ? Mặc dù nói việc không liên quan đến mình thì chỉ dương mắt ngồi xem, nhưng hiện tại hắn lại không kìm được ý muốn quan tâm tới người con gái có nụ cười đặc biệt này : “Bạn cười lên trông rất xinh, chứ còn nhăn nhó như bây giờ trông xấu chết đi được.
Điềm Điềm không nghĩ hắn lại có thể nói ra những lời như thế, trên mặt hơi ửng hồng, có chút lúng túng, Ha ha. Cô hướng hắn cười, chỉ là nụ cười này so với khóc còn khó nhìn hơn.
Bạn đã không muốn nói coi như xong, vậy tôi đi trước. Trịnh Bồi Hiên đột nhiên cảm thấy mình đang làm một chuyện không nên làm, có chút ảo não chuẩn bị rời đi, rõ ràng đã xoay người đi về phía trước, nhưng là hắn còn không nhịn được xoay người lại nhìn về phía Điềm Điềm: Bạn cười lên thực sự trông rất đáng yêu.
Cám ơn. Cô nhẹ giọng nói cám ơn, chỉ là bóng lưng của hắn đã biến mất ở cuối rừng cây nhỏ.
Cô nơi nào cũng không muốn đi, chỉ là vẫn muốn ở chỗ này ngồi như vậy, cho đến khi mặt trời lặn, cô thậm chí bắt đầu sợ không biết sau khi về nhà thì làm sao có thể đối mặt với người đàn ông mình thích nhất kia.
Nhưng thường thường là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, Điềm Điềm cảm thấy mặt trời hôm nay giống như ông lão làm biếng vậy, cô chỉ ngồi nghỉ trong vườn cây này một chút, mở mắt ra thì thấy mặt trời đã sắp lặn hẳn xuông đường chân trời, ánh nắng của trời chiều làm nổi bật lên làn da trắng trẻo mịn màng của cô giữa những tán cây xanh mướt, đứng ở đằng xa Trịnh Bồi Hiên nhìn đến thất thần.
Người nào đó? Điềm Điềm chú ý tới phía sau bụi cây tán loạn có bóng người, sắc trời đã hơi tối, một cô gái ở nơi như thế này thấy bóng người khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có chút sợ hãi.
Là tôi. Trịnh Bồi Hiên từ phía sau bụi cây bước ra ngoài, đôi tay đút trong túi quần thể thao, khác hẳn với khí lạnh bức người lúc buổi sáng, dưới tia nắng của buổi chiều lại làm cho người ta có vài phần cảm giác ấm áp.
Đã trễ thế này bạn núp ở phía sau bụi cây làm gì? Điềm Điềm đứng lên băn khoăn lo lắng nhìn Trịnh Bồi Hiên, vào lúc trời sẩm tối cô lại đang ở một mình với một nam sinh trong vườn cây khiến Điềm Điềm cảm thấy lo lắng, cô không biết sau đó có xảy ra chuyện gì mà cô không ngờ tới hay không.
Những lời này hình như là tôi nên hỏi bạn mới phải, đã trễ thế này, cô gái như bạn vẫn ngồi một mình ở nơi này làm gì? Trịnh Bồi Hiên tiến lên đến gần Điềm Điềm, cô chợt thấy sợ cả người liền lùi về phía sau một bước, không biết vì sao cô cảm thấy hơi thở của hắn khiến cô cảm thấy khó chịu, trong lòng càng thêm một loại cảm giác bất an lướt qua.
Bạn thật giống như rất sợ tôi. Nhìn Điềm Điềm lui lại phía sau, Trịnh Bồi Hiên liền dừng lại bước chân không tiếp tục tiến tới nữa.
Tôi không có. Cô đúng là sợ hắn, nhưng cô vẫn phủ nhận.
Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, Điềm Điềm giống như là chộp được cây cỏ cứu mạng, thế nhưng khi thấy số điện thoại gọi tới cô lại hơi do dự, cô không biết có nên nghe hay không, càng không biết sẽ phải nói gì với anh.
Phân vân mấy phút rồi cô lựa chọn cúp máy.
Sao không nhận? Trịnh Bồi Hiên phát hiện mình giống như trở nên hơi dài dòng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi ra lời.
Điện thoại lại gọi đến, Điềm Điềm ảo não cúp máy, cô hiện tại thật không biết dùng tâm tình nào để đi đối mặt với người đã khiến cô đau lòng, có lẽ anh đang rất lo lắng cho cô, nhưng mà cô thực sự chưa muốn nghe điện thoại của anh.
Đầu kia: Em bây giờ đang ở nơi nào? Mạnh Tử Long nóng nảy hô ên, cũng cùng lúc nghe thấy tiếng nói phát ra từ điện thoại : “Cuộc gọi này không thực hiện được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Có một ngọn lửa như đang bùng cháy từ trong phổi lan lên trên đầu Mạnh Tử Long, sau đó điện thoại di động trong tay anh bay một đường cong hoàn mỹ, may mắn là đại ca điện thoại di động của chúng ta không có đi đời nhà ma, nó chỉ là vững vàng rơi trên giường của Mạnh Tử Long và an nhiên nằm đó.
Thật ra thì toàn bộ buổi chiều Mạnh Tử Long cũng không có tâm tình làm việc, anh luôn nghĩ tới nét mặt của Điềm Điềm bởi vì uất ức mà lông mày nhíu chặt lại một chỗ liền đau lòng vô cùng, nhưng mà vì sĩ diện của một người đàn ông nên anh không nói xin lỗi với cô.
Anh vốn chỉ cho là Điềm Điềm chỉ tức giận một chút mà thôi, có lẽ chỉ cần để cô đi dạo một mình thì sẽ tốt thôi, cho nên anh mới đồng ý để cho cô quay về trường học, thật ra thì anh cũng biết cô chiều nay không có tiết học.
Lúc tan giờ anh liền vội vàng quay vè nàh, nhưng đập vào mắt lại là một căn biệt thự tối om, lúc ấy anh có tâm tình kích động muốn giết người, người con gái đáng chết đó bây giờ cũng không thèm về nhà.
Còn chưa muốn trở về sao? Trịnh Bồi Hiên nhìn Điềm Điềm cúp điện thoại xong vẫn còn ngây ngốc đứng đến ngẩn người, chẳng lẽ cô không biết bây giờ đã tối lắm rồi sao, một cô gái như cô lang thang một mình ở nơi vắng vẻ như thế này thật đáng ngại.
Bạn bây giờ có rãnh không?
À? Trịnh Bồi Hiên cảm thấy kinh ngạc hắn không biết tại sao cô muốn hỏi hắn như thế.
Theo tôi đi uống rượu có được hay không? Thật ra thì Điềm Điềm chưa bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay cô muốn uống thật say, chỉ có uống say thì cô mới có thể quên hết mọi chuyện không vui!
Cô và hắn bất quá cũng chỉ mới biết nhau có một ngày mà thôi, nói với nahu chưa chắc đã vượt quá mười câu, có lẽ hôm nay Điềm Điềm quả thực đã quá hồ đồ đi, cho nên mới nói ra một yêu cầu như thế đối với một người đàn ông xa lạ.
Chẳng lẽ bạn không sợ uống say rồi tôi sẽ làm cái gì đó không phải đối với bạn sao?
Ha ha, người có hình dáng bình thường như tôi, vóc người lại bình bình chắc chắn sẽ không gợi nên hứng thú gì ở bạn cả. Điềm Điềm quan sát mình một lượt từ trên xuống dưới, sau đó đem Trịnh Bồi Hiên từ trên xuống dưới cũng quan sát một lượt.
Không ngờ bạn vẫn biết đến vị trí của mình. Đối với nữ sinh hắn từ trước đến giờ đều là ghét, hắn cảm thấy họ không phải coi trọng tướng mạo của hắn chính là coi trọng bối cảnh của hắn, tóm lại là không có thật lòng thích hắn, cho nên con gái đối với hắn mà nói cho tới bây giờ đều là khách qua đường trong cuộc đời.
Nhìn Điềm Điềm khẽ nheo lại quan sát ánh mắt của hắn, Trịnh Bồi Hiên do dự một chút, làm ra một quyết định ảnh hưởng tới cả tương lai sau này của hắn: Đi thôi.
Mặt trời chiều ngã về tây, bóng đêm từ từ bao phủ, một người nữ sinh đi ở sau một nam sinh với khoảng cách đại khái gần một mét, hình ảnh như vậy mặc dù có chút tức cười, nhưng không mất đi sự duy mỹ.
Này, theo như tốc độ ấy của bạn thì tơi lúc nào mới có thể đi đến nơi uống rượu được. Trịnh Bồi Hiên rõ ràng mất đi tính nhẫn nại, đây là hắn đã rất dễ dàng tha thứ ột người con gái rồi.
A. Điềm Điềm cúi đầu đáp một tiếng tăng nhanh bước chân đi theo hắn.
Từ nhỏ đến lớn cô cũng không hề đi qua quầy rượu, khi thấy cửa quán rượu lóng lánh mây tía thì cô do dự, nội tâm đang giãy dụa, cô không biết là hôm nay cô đã có một quyết định hết sức sai lầm.
Đi nhanh một chút. Trịnh Bồi Hiên nhìn Điềm Điềm đứng nghiêm ở cửa quán rượu hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, liền nắm lấy cánh tay của cô kéo thẳng vào bên trong quán rượu.
Mạnh Tử Long ở nhà đợi một hồi lâu cũng không thấy Điềm Điềm trở về, gọi lại cho cô thì thấy đã tắt máy, lo lắng, cùng sợ hãi áp đảo anh đến mức không thở nổi.
Lái xe vượt qua vô số đèn đỏ, chiếc xe màu đen như con ngựa hoang vững vàng dừng ở cổng trường học.
Bởi vì đã vào đêm, trong sân trường đã không còn một bóng người, chỉ là còn có thể thấy một vài đôi tình nhân vẫn đang đi dạo quanh sân trường.
Đáng chết, đã trễ thế này rồi rốt cuộc cô đi đến nơi nào? Mạnh Tử Long tay nắm chặt thành quả đấm, móng tay cơ hồ cũng là muốn cắm vào trong thịt.
Xin hỏi bạn có nhìn thấy Điềm Điềm không? Mạnh Tử Long luôn luôn làm việc trầm ổn tỉnh táo nhưng bây giờ giống như phát điên, bắt được người liền hỏi có nhìn thấy Điềm Điềm hay không, anh hoàn toàn quên mất hôm nay mới là ngày đầu tiên cô đi học mà thôi, trong trường học cơ hồ là không có ai biết cô, hơn nữa hành động bây giờ của anh thực sự gặp được người biết Điềm Điềm là tỉ lệ rất nhỏ, đầu óc buôn bán thông minh vào giờ khắc này hoàn toàn bị sự lo lắng dành cho cô thay thế, anh thực sự rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó, nếu như thật sự cô có xảy ra chuyện gì thì cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Oa, rượu này màu sắc thật là đẹp mắt. Điềm Điềm đang cầm một ly Kê Vĩ Tửu lên thưởng thức, trước kia nhìn ở trong ti vi đã cảm thấy Kê Vĩ Tửu nhìn rất đẹp mắt, hiện tại tận mắt nhìn cô cảm thấy so với trên ti vi càng thêm đẹp mắt.
Cầm ly rượu lên đặt ở khóe miệng nhấp một miếng, Điềm Điềm cảm giác vị ngọt không ngừng lan tràn trong khoang miệng: Uống ngon thật. Cô cầm ly rượu hướng Trịnh Bồi Hiên cười, cũng làm ắt của hắn rơi vào mê đắm.