Bạn đang đọc Vợ Yêu Khó Thuần Phục – Chương 7: Chờ đợi từ sớm
“Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai.”
Cô miễn cưỡng bị ngăn lại hỏi ở đại sảnh tập đoàn Long Phỉ.
“Tôi….tôi tìm tổng giám đốc.” Cô nhìn lễ tân đại sảnh nhỏ giọng trả lời, cô chưa từng thấy qua càng chưa dám tưởng tượng có một ngày cô tới một tập đoàn lớn như vậy nhận công tác, cho nên cô có phần nhút nhát.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?”
“Không có.”
“Không hẹn trước thì không thể gặp Tổng giám đốc của chúng tôi được.” Đây là quy tắc của công ty dù ai đến cũng đều dựa theo quy tắc để làm việc, tuy rằng Tổng giám đốc Long Phỉ không phải là người hà khắc nhưng quy củ tất yếu vẫn phải tuân theo, một tập đoàn lớn như vậy ngay cả chuyện cơ bản này cũng không làm được sao có thể nói đến chuyện vươn ra thế giới?
“ Là Tổng giám đốc của cô hẹn tôi đến.” Cô lấy ra tấm danh thiếp mà hôm qua anh ta đưa cho cô, trong lòng có chút run run, nếu như lễ tân không tiếp nhận danh thiếp này thì phải làm thế nào đây.
Trong đại sảnh, cô gái cầm tầm danh thiếp lên xem lập tức thay đổi thái độ, vừa rồi còn tươi cười khách sáo giờ đã thành nịnh nọt. “Cam thiểu thư? Tổng giám đốc đã căn dặn nếu tiểu thư tới có thể trực tiếp lên trên.”
“Oh.” nghe vậy cô liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà anh ta có căn dặn trước nếu không có lẽ cô không thể đi lên?
“Tiểu thư, đây là danh thiếp, xin gửi lại cô.” Lễ tân đem tấm danh thiếp gửi lại cho cô.
“Vâng, vậy tôi bây giờ có thể lên rồi sao?” Cô chỉ hướng thang máy.
“Đúng vậy.” Lễ tân cúi đầu cung kính với cô. Cô ta nghĩ người mà Tổng giám đốc của mình đích thân căn dặn hẳn là không phải nhân vật tầm thường, có điều nhìn cách ăn mặc không giống với người có danh vọng, chiếc váy đen kiểu dáng hơi cũ, chỉ là gần đây người có tiền đều thích ăn mặc kỳ kỳ lạ lạ, cho nên cố cũng không dám dễ dàng kết luận, chuyện của Tổng giám đốc căn dặn cô đương nhiên không dám chậm trễ.
Cô đứng trước cửa thang máy, đúng là tập đoàn lớn ngay cả tháng máy cũng lớn như vậy, nhẹ nhàng ấn nút thang máy, cô bước vào đứng trong thang máy tự nhiên lại có cảm giác khẩn trương nghĩ tới cảnh ngày hôm qua cùng anh ta ôm ấp, khuân mặt vô thức trở nên nóng ran.
Cô soi vào vách tường của thang máy chỉnh lại trang phục. Đây là bộ đồ công sở cô cảm thấy ưng nhất. Nhìn vào gương cô cười cười tự nói với mình đã có cơ hội tới một công ty lớn như vậy về sau nhất định phải làm việc cho thật tốt.
Cô bình thường thích để tóc xõa, nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đầu đến một công ty lớn và trang trọng như vậy cô cố ý cột tóc đuôi ngựa, tóc tai không lòa xòa cô cảm thấy như thế này trang trọng hơn.
“Đinh” thang máy đã đến tầng.
Cô ra khỏi thang máy đi về phía cuối hành lang, cảm thấy nơi này vắng vẻ không có người đi lại, không hiểu sao trong lòng có chút sợ hãi, có chút hồi hộp.
Văn phòng Tổng giám đốc ở cuối hành lang, cô nhìn thấy tấm biển gỗ khắc chữ Văn phòng Tổng giám đốc treo trước cửa lớn, hẳn là đây rồi, cô thì thầm.
Mạnh Tử Long vốn không đi làm sớm nhưng hôm nay anh lại sớm ngồi trong văn phòng, nghe được bên ngoài có hình như có tiếng người nói nên nghĩ hẳn cô đã tới.
“Vào đi.”
Cô sửng sốt, anh ta đang nói với cô sao?