Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 30: Nha đầu ngốc


Bạn đang đọc Vợ Yêu Khó Thuần Phục – Chương 30: Nha đầu ngốc

Hôm sau, Điềm Điềm đứng trước cửa tập đoàn Long Phỉ, trong lòng âm thầm nói cô đã trở về lần này nhất định cho những người xem thường cô nhất định phải chống mắt ra mà nhìn.
Đứng ở đây làm gì? Sau lưng vang lên giọng nói đàn ông.
Giọng nói này rất quen thuộc chẳng phải… là… Điềm Điềm chợt xoay người lại thì thấy Mạnh Tử Long… tổng… chào anh, tổng giám đốc. Sau đó liền nở một nụ cười thật to ngay cả trong ánh mắt cũng tản ra ánh sáng.
Vào thôi!
Mạnh Tử Long đi trước Điềm Điềm đi phía sau.
Nhân viên trong công ty nhìn có chút kinh ngạc, ngày hôm qua cô ấy nhếch nhác chạy ra ngoài không phải là cùng tổng giám đốc cãi nhau hay sao mà sao hôm nay lại cùng nhau đi làm?

Không nên trách nhân viên nhiều chuyện bởi vì chuyện xảy ra như vậy không muốn hiểu sai cũng khó, là một trợ lí riêng của tổng giám đốc lại là đi quang minh chính đại vào công ty trên thế giới làm sao lại có chuyện trùng hợp như thế, chuyện trùng hợp lần này chưa tính nhưng mà vấn đề mấu chốt ở đây là chuyện này cũng rất trùng hợp đi các nhân viên nữ trong công ty đều một lòng hận thù sâu sắc với Điềm Điềm, hận không thể ngay lập tức bóp chết cô, thật không hiểu tại sao cô và tổng giám đốc lại như vậy, không có mắt thưởng thức gái đẹp.
Mặc dù Điềm Điềm cảm nhận được ánh mắt khác thường nhưng mà cô đã nghĩ thông suốt chính trực không sợ gian tà, họ thích nói thế nào thì họ nói coi như mình bỏ đi một chuyện không tốt vậy.
Chuyện ngày hôm qua thật sự là ngượng ngùng là tôi không hiểu chuyện rồi. Điềm Điềm vừa đi vừa hướng Mạnh Tử Long nói xin lỗi, mặc dù hôm qua đã nhắn tin xin lỗi nhưng mà cô vẫn cảm thấy tự mình xin lỗi trước mặt anh dù sao thì cô ở trước mặt cấp dưới của anh tát anh một cái chuyện như vậy chắc hẳn rất mất mặt vậy mà anh vẫn tha thứ cho cô như vậy cô cũng phải nỗ lực làm việc để báo đáp anh.
Chuyện đã qua không cần nhắc lại về sau làm việc cho tốt là được.
Ừ . Điềm Điềm khe khẽ gật đầu.

Đứng ở trong phòng làm việc tổng giám đốc Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long đang làm việc hỏi hôm nay cô phải làm gì? Mặc dù biết năng lực mình có hạn nhưng mà nếu nhận tiền lương cao, và đãi ngộ tốt như vậy khiến Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy chắc là do kiếp trước mình làm nhiều việc tốt nên kiếp này mới gặp được tổng giám đốc tốt như vậy.
Mạnh Tử Long chỉ chỉ cho cô trên bàn làm việc của anh có cuốn từ điển Hán tự còn có sách quản lí để học tập thật tốt. Những cuốn sách này là do anh ngày hôm qua cố tình đi đến nhà sách mua cho cô, anh biết ngày hôm qua nói năng lực làm việc của cô như vậy nhất định lòng cô rất buồn nên mới phải làm ra chuyện này.
Điềm Điềm không nghĩ tới anh đột ngột làm như vậy khiến cô rất muốn khóc nước mắt không kiềm chế được mà bắt đầu rưng rưng, ngày hôm qua cô đối xử với anh như vậy mà anh lại chuẩn bị sách nói cô học tập, cô nhất định sẽ học tập thật tốt, cảm ơn anh. Giống như tất cả lời nói đều bị tắc lại cô chỉ có thể âm thầm nói lời cám ơn anh.
Nha đầu ngốc. Mạnh Tử Long không nhịn được sờ sờ đầu cô không nghĩ rằng chuyện nhỏ như vậy có thể khiến cô cảm động như vậy, Nếu cảm động như vậy giúp tôi pha một ly cà phê đi.
Lòng bàn tay của anh ấm áp, cùng với động tác xoa xoa khiến nước mắt cô không kiềm chế được mà muốn tuôn trào. Không muốn ở trước mặt anh rơi lệ, cô vội vàng trốn ra khỏi phòng làm việc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.