Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 20: Không tự chủ khoé miệng cong lên cười


Bạn đang đọc Vợ Yêu Khó Thuần Phục – Chương 20: Không tự chủ khoé miệng cong lên cười

Nhìn thấy vẻ mặt dao động của cô, Mạnh Tử Long lại tiếp tục “Ba em đã già rồi, chẳng lẽ em không muốn ông ấy sớm nghỉ ngơi hưởng phúc sao?”
Nghe những lời anh ta nói, nước mắt cô cứ thế rơi xuống. Ba cô đáng lẽ đã phải được nghỉ ngơi, nghĩ đến cô thực sự rất đau lòng, nhưng trước kia tiền lương của cô quá ít ỏi, căn bản không thể một mình gánh vác chi tiêu trong nhà, hơn nữa em gái cô vẫn còn đang đi học, thời điểm này trong nhà thực sự rất cần tiền.
Nghĩ tới đây cô hạ quyết tâm, chỉ cần người thân của cô hạnh phúc vui vẻ là được, cô chịu chút thiệt thòi thì có sao đâu, anh ta muốn hôn thì hôn, dù sao cũng không mất đi chút thịt nào.
“Tổng giám đốc Mạnh, hiện tại tôi cần làm những việc gì?”
Một tiếng Tổng giám đốc Mạnh đã khéo dài khoảng cách giữa hai người.
Mạnh Tử Long biết hiện tại cô đang tức giận, hơn nữa mọi việc chỉ có giới hạn của nó, nếu nói nữa chỉ sợ rằng hoàn toàn phản tác dụng cho nên anh ta muốn bỏ qua không nói đến chuyện này. “Em xem tập văn kiện trên bàn, phân loại ra sau đó lưu vào vi tính, nhớ rõ làm chưa xong việc chưa được về.”
“Nhiều như vậy sao?” Cô nhìn tới đống văn kiện cao ngất, trong đầu phát ra tiếng on gong, công việc nhiều như vậy lúc nào mới làm xong được, ngày đầu tiên đi làm đã phải tăng ca, số của mình sao lại khổ thế, cô ở trong lòng thầm thương xót bản thân.

“Vậy em cho rằng tôi mời em về đây ngồi đó để trả lương cho em sao, tôi còn chưa có nhiều tiền đến mức thế.” Mạnh Tử Long đang phê duyệt văn kiện.
“Tôi… tôi không có ý đó.” Ở trước mặt người khác cô cũng mồn miệng sắc bén nhưng sao trước mặt anh ta cô trở nên yếu thế như thế chứ, là do anh ta quá mạnh mẽ hay do lâu rồi cô không cùng ai cãi vã cho nên trình độ đã giảm sút.
“Vậy em còn không mau bắt tay vào làm việc, chẳng lẽ muốn ngủ đêm ở đây sao, tôi sẽ không chiếu cố cho em đâu.” Mạnh Tử Long cũng không ngẩng đầu nói chuyện với cô.
Tôi mới không cần anh chiếu cố đấy. Cô xoay người đi tới bàn làm việc của mình, nhưng trong lòng cảm thấy kì quái, rút cục vấn đề là ở chỗ nào, cô vừa đi vừa nghĩ.
Làm gì có trợ lý nào cùng Tổng giám đốc ngồi chung một phòng làm việc, tình huống như thế không phải sẽ bị người ngoài dị nghị hay sao.
Cô nhanh chóng đi tới chỗ Mạnh Tử Long “Anh chắc chắn là tôi sẽ ngồi đó làm việc chứ?” cô cũng không trông mong anh ta ngẩng đầu nhìn cô, nhưng vẫn chỉ vào cái bàn đó.
“Sao nào, chẳng lẽ em nghĩ tôi ngay cả việc đó cũng không biết tính toán?”

“Tôi không phải ý đó, chăng qua tôi chưa từng thấy nhân viên và Tổng giám đốc ngồi chung phòng làm việc, huống chi…” cô định nói nam nữ ngồi chung phòng dễ bị người ta nói ra nói vào.
“Huống chi cái gì? Em yên tâm, tôi không nhầm lần, xác định là em ngồi chỗ đó làm việc, còn vấn đề gì không?” Mạnh Tử Long tay đặt trên xấp văn kiện ngẩng đầu nhìn cô, trong khi đó anh ta lại xoay tròn chiếc bút trên tay.
Không ngờ tới anh ta không chỉ sự nghiệp thành công mà ngay cả xoay bút cũng lợi hại như thế. (có phải bắt đầu xiêu vẹo rồi không Điềm Điềm ^^)
“Tôi… tôi có thế chuyển sang phòng khác ngồi làm việc được không?” Thật sự cô không muốn bị người ta bàn ra tán vào, nhưng lại sợ nên cứ lắp ba lắp bắp.
“Em là trợ lý riêng của tôi đương nhiên phải làm việc dưới sự giám sát của tôi, vẫn đề này không cần bàn thêm, nếu em còn không mau làm việc thì tối nay nhất định sẽ phải ở lại đây tăng ca đấy. Tôi nói cho em biết nơi này buổi tối rất đáng sợ, có những âm thanh tiếng cười kì quái” [
“Không cần nói tiếp, tôi lập tức đi làm việc.” Mạng mình nhỏ nhoi, nếu có lời đồn đại cũng sẽ bỏ ngoài tai, thanh giả tự thanh.
Mạnh Tử Long nhìn tới chồng văn kiện trên bàn, khóe miệng không tự chủ cong lên cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.