Bạn đang đọc Vợ Yêu Khó Thuần Phục – Chương 18: Tôi hôn, cô hôn, chúng ta cùng hôn nhau
“Vậy tôi cho em ba lựa chọn.” Mạnh Tử Long trong lòng len lén cười thầm, ba lựa cho đối với cô mà nói đều không có gì tốt.
Cô suy nghĩ một chút xem sẽ làm thế nào lựa chọn đây? Anh ta muốn mình sẽ phải là tự động từ chức chứ còn muốn thế nào? Theo lý thuyết nhân viên đánh ông chủ nhất định sẽ bị đuổi việc, mặc dù cô là không cố ý nhưng cũng không thể phủ nhận việc đã xảy ra, bây giờ lựa chọn cái gì?
“Thứ nhất: em hôn tôi một cái, thứ hai: tôi hôn em một cái, thứ ba: chúng ta cùng hôn nhau” Mạnh Tử Long nhìn thái độ sửng sốt của cô, anh ta cố gắng nén cười nhưng lông mày cũng đã nhướng lên.
“Cái này… cái này… ” Tôi muốn hỏi đây là cái lựa chọn chó chết gì chứ, bổn tiểu thư ta nụ hôn đầu đã cất giữ rất cẩn thận, anh chỉ là ông chủ của tôi còn muốn ăn đậu hũ của tôi sao?
“Tôi… tôi có thể hay không, không lựa chọn ba điều trên.”
Lựa chọn như thế ai mà chịu nổi, tôi chỉ vô ý đánh anh một cái, hơn nữa tôi là nhân viên của anh, sao lại muốn hôn tôi, chẳng lẽ anh là ông chủ thì muốn làm gì cũng được, chẳng lẽ người không có tiền thì không được lựa chọn, là anh có thể đem tôn nghiêm của tôi chà đạp. Cô uất ức suy nghĩ trong lòng.
“Ừm, dĩ nhiên có thể.” Cô nghe được câu trả lời tâm trạng lập tức phấn chấn hẳn lên, bởi vì ủy khuất mà thiếu chút nữa nước mắt đã chảy xuống.
“Có thật không?” Cô vui mừng thốt lên muôn biết đáp án.
“Đương nhiên là thật, em tới đây.” Anh ta vẫy tay ý bảo cô tới bên cạnh mình.
Mặc dù không biết anh ta định làm gì nhưng mà chỉ phải không lựa chọn mấy yêu cầu kia thì được rồi, cô liền đi tới gần anh ta.
Bởi vì cô đứng còn Mạnh Tử Long đang ngồi cho nên anh ta ngẩng đầu lên nhìn “Bộ váy này rất hợp với em.” Cô không nghĩ anh ta đổi đề tài nhanh như vậy, nên không kịp phản ứng.
“Cái gì ạ?”
“Chẳng qua là khen em mặt trang phục đẹp thôi, có cần làm ra biểu cảm kinh ngạc thế không?”
“Tôi… ” Cô lập tức đỏ mặt, cô ở trong lòng không giải thích được, mặc dù không phải thích nhưng mà những lời này lại khiến cô đỏ mặt.
“Sau này em sẽ ngồi đó làm việc.” Mạnh Tử Long chỉ sang một chiếc bàn khác trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Theo hướng anh ta chỉ cô thấy được một chiếc bàn làm việc khá lớn, trên bàn là bộ vi tính màn hình tinh thể lỏng cùng một chén trà, ngoài ra còn có một xấp văn kiện dầy…
Cô đột nhiên kêu lên một tiếng đồng thời giật bắt người ra xa mấy bước.
“Anh… anh làm cái gì vậy?” Vừa rồi thừa dịp cô đang mải mê nhìn chiếc bàn làm việc của mình anh ta đã hôn cô một cái. [anh gian quá đi mất ^_*]
Mạnh Tử Long ngược lại rất bình tĩnh.
“Làm gì ư? Em đã không biết lựa chọn thế thì tôi giúp em lựa chọn, còn nếu em muốn chọn phương án thứ ba thì tôi cũng không để ý.”
Rõ ràng cô bị thua thiệt nhưng mà bị anh ta cứng giọng nói thành ra lỗi của cô, ông trời ơi sao không cho con một con dao con sẽ tự đi chết.
“Anh… anh… anh khốn kiếp.” Cô tức giận không nói rõ thành lời chỉ giơ ngón tay về phía anh ta, cả người run rẩy.