Bạn đang đọc Vợ Yêu Khó Thuần Phục – Chương 117
Thật đẹp! Cho dù cách một lớp áo ngực bọn họ cũng có thể nhìn thấy được hai núm vú hồng hồng của cô.
Cô hãy ngoan ngoãn để cho chúng ta yêu thương, và hãy xem kĩ thuật của chúng tôi có tốt bằng Mạnh Tử Long hay không.
Những lời nói bỉ ổi tràn ra từ miệng của hai người, Điềm Điềm cảm thấy bửa ăn sáng hôm nay của cô đều muốn nôn ra ngoài.
Quần dài của cô bị kéo xuống, lộ ra hai chân trắng nõn mê người, càng làm cho người ta mê hoặc.
Hai người đàn ông nhìn muốn chảy nước miếng, tầm mắt của họ chăm chú nhìn chằm chằm vào rừng rậm mê người của cô ở dưới quần lót.
Long —— cứu em, mau tới cứu em ——
Nếu như trong sạch của cô bị mất, cô cũng không muốn sống nữa.
Tay chân của cô không bị trói buộc, cô bắt đầu múa lung tung, cô muốn đẩy hai người đàn ông này ra.
——
Mạnh Tử Long nhận được điện thoại của Hạ Vũ liền đi tới nơi đó, trong lòng anh đang cầu mong Điềm Điềm đừng xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần cô không sao, muốn anh trả giá như thế nào, anh cũng bằng lòng.
Người quan trọng nhất trên cuộc đời của anh chính là cô, so với anh sự tồn tại của cô càng quan trọng hơn, nếu như có thể, anh thà hi sinh chính mình, làm cho cô được bình yên sống qua ngày.
Xe chạy đến nơi đó anh liền nhìn thấy chiếc xe taxi, trên xe tìm được điện thoại của Điềm Điềm, nhưng anh lại không thấy cô đâu.
Lòng anh lập tức lo lắng, Điềm Điềm —— em đang ở đâu? Điềm Điềm ——
Anh nhìn vào khoảng không kêu khàn cả giọng.
Hạ Vũ chạy tới nhìn thấy Mạnh Tử Log giống như kẻ điên, quần áo xốc xếch nhìn về khoảng không hét lớn.
Anh vốn là một người chú trọng bề ngoài, nhìn anh vì Điềm Điềm mà lo lắng thành bộ dạng như vậy.
Hạ Vũ biết mình sai lầm rồi, anh bởi vì em gái của anh mà trách cứ Mạnh Tử Long, nhưng là hiện tại anh hiểu rồi, tình cảm không thể miễn cưỡng, cũng không thể bởi vì Hạ Như Vân là em gái của anh mà bắt Mạnh Tử Long yêu nó.
Long, cậu không nên gấp gáp, nhất định Điềm Điềm sẽ không có chuyện gì, cậu phải tỉnh táo lại.
Có thật không? Cô ấy thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Mạnh Tử Long nắm cánh tay Hạ Vũ, nước mắt sắp rơi ra, hai mắt trống rỗng, mất đi tiêu cự.
Ừ, cậu tĩnh táo lại đi.
Long —— cứu em ——
Cậu nghe được không? Điềm Điềm đang kêu tôi, cô ấy đang kêu tôi! Mạnh Tử Long đứng dậy, anh nghe được tiếng kêu cứu anh thật sự nghe được tiếng kêu cứu.
Long. . . . . . Hạ Vũ đuổi theo phía sau anh, anh không nghe được, anh không nghe được tiếng kêu của Điềm Điềm.
Long —— cứu em ——
Mạnh Tử Long nghe giọng nói của cô, càng ngày càng gần, trong lòng dấy lên tia hi vọng, Điềm Điềm, em không được có chuyện gì, ngàn vạn lần không được có chuyện gì, coi như em vì anh em nhất định phải không có chuyện gì.
——
Quần áo trên người cô bị lột sạch, Điềm Điềm lấy hai tay che ngực mình lại.
Đáng chết, đem tay lấy ra.
Cho dù tay cô bị người làm đau, Điềm Điềm vẫn gắt gao che lại.
Chỉ là sức lực của phụ nữ thì làm sao bằng đàn ông, rất nhanh hai tay của cô bị lấy xuống.
Nơi xinh đẹp như vậy phải để cho bọn tôi nhìn mới được chứ!
Vừa nói hai tay của hai tên đàn ông kia đã bao trùm lên hai nhũ tiêm của cô, bắt đầu vuốt ve.
Điềm Điềm cắn chặt hàm răng, không ình phát ra bất kỳ âm thanh nào, cho dù cô đã cắn nát môi.
Đau đớn trên thể xác không đau đớn bằng tâm hồn của mình.
Tay của người đàn ông đó sắp đặt lên quần lót của cô, chỉ cần hắn nhẹ nhàng dùng sức, nơi tư mật của cô liền bại lộ ra không khí.
Trinh tiết đối với người đàn ông là rất quan trọng, nhưng đối với một người phụ nữ còn quan trọng hơn, cô nên vì người cô yêu mà giữ gìn trinh tiết, nhưng bây giờ cô làm không được, cho nên anh hãy tha thứ cho em phải rời khỏi anh.
Nước mắt từ trong hốc mắt Điềm Điềm chảy xuống, chảy qua khóe miệng đau đớn, rơi vào trong miệng, cô phát hiện nước mắt đắng, tựa như lòng của cô vậy.
Dừng tay! Mạnh Tử Long mở cửa ra, thấy một màn trước mắt, tâm co rút lại, đau đớn lan tràn trên mỗi một tế bào trong thân thể.
Phanh!
Máy ghi hình rơi trên mặt đất, Hạ Như Vân nhìn thấy Mạnh Tử Long đến, cô liền làm rơi máy ghi hình trên mặt đất, cả người cô hoàn toàn sửng sốt.
Điềm Điềm —— Mạnh Tử Long tiến lên giải quyết những người đàn ông đó.
Anh cởi áo xuống đắp lên người cô, nhìn trên mặt cô sưng lên, khóe miệng còn có cả vết máu, anh liền hận chính mình.
Nếu như anh kiên trì, đi trường học đón cô, như vậy mọi chuyện sẽ không như thế này.
Long. . . . . . Anh đã đến rồi! Điềm Điềm mở mắt ra nhìn thấy Mạnh Tử Long ôm mình, Em biết anh nhất định sẽ cứu em, em biết mà!
Điềm Điềm, không sao rồi, anh đã tới, em không cần phải sợ. Anh ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt, anh giống như đang bảo vệ thứ trân quý nhất trên đời.
Anh! —— Hạ Như Vân nhìn thấy Mạnh Tử Long liền muốn chạy trốn, nhưng cô ra tới cửa liền gặp anh mình Hạ Vũ.
Nhìn thấy em gái của mình, Hạ Vũ đã sáng tỏa mọi chuyện, anh cúi đầu liền thấy trong tay cô đang cầm băng ghi hình.
Cô phát hiện anh đang nhìn vào máy quay phim của cô, cô muốn giấu ra phía sau, nhưng đã bị anh bắt được.
Anh ——.
Như Vân, em điên rồi sao —— sao em lại làm ra chuyện như vậy —— một cái tát rơi vào trên mặt Hạ Như Vân, sau đó anh đem máy quay phim đạp ở dưới chân, Em còn muốn cầm vật này đi hại người? !
Hạ Vũ không nghĩ tới người em gái anh yêu thương lại biến thành bộ dáng như thế này, anh vốn cho là cô ở nhà ăn chơi mấy ngày sẽ từ từ phai nhạt tình yêu với Mạnh Tử Long, nhưng anh thật không ngờ lương tâm của em gái anh đã bị che mờ, cô không còn là em gái mà anh đã từng yêu thương.
Hạ Như Vân đứng ở trước mặt Hạ Vũ, hai mắt thất thần, Đây đều là các người làm hại, đều là người làm hại. Cô nhìn Hạ Vũ điên cuồng hét lên, giống như muốn trút giận những uất bản thân đã chịu.
Mạnh Tử Long kiểm tra thân thể của Điềm Điềm, hoàn hảo tất cả đều là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại.
Mặc dù là như vậy tim anh cũng muốn rĩ máu, anh đã từng nói với mình sẽ không bao giờ để cho cô phải rơi lệ, nhưng mà bây giờ anh lại không làm được.
Anh thật sự rất hận mình, hận mình bảo vệ tốt cho cô.
Đột nhiên bụng cô bắt đầu đau đớn, Long. . . . . . Bụng của em thật là đau.
Đau đớn bất thình lình làm cho cô cực kì khó chịu, cô cảm thấy bụng dưới như có ngàn cây kim châm vậy.
Thế nào? Điềm Điềm, em sao vậy.
Điềm Điềm đau bụng khiến Mạnh Tử Long càng thêm rối rắm.
Đau, bụng em rất đau..
Điềm Điềm, em ráng nhịn, chúng ta lập tức đi bệnh viện, không có chuyện gì, không có chuyện gì, em nhất định sẽ không có chuyện gì.