Bạn đang đọc Vợ Yêu Khó Thuần Phục – Chương 103: Con dâu gặp gỡ mẹ chồng
Phan Liên Phỉ và Mạnh Thiệu Phong trở về, lúc đó Điềm Điềm đang ngồi ở trong phòng khách xem TV.
Cô muốn đi học, nhưng Mạnh Tử Long nói chờ sau khi lễ dính hôn qua đi, mới cho cô đến trường, khi đó những lời đồn kia tự nhiên sẽ không còn nữa.
Cô không thể nào thay đổi được quyết định của anh, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà đợi anh.
Đang xem ti vi thì chuông cửa đột nhiên vang lên, cô nghĩ chắc là anh quên đem theo cái gì, liền bước ra mở cửa, Long, làm sao vậy? Đợi đến khi cô ngẩn đầu lên mới phát hiện là hai người xa lạ.
Phan liên Phỉ nhìn thấy Điềm Điềm cũng sợ hết hồn, bà thật sự không ngờ con trai của mình đã đem người về nhà rồi.
Xin hỏi hai bác là? Điềm Điềm đứng ở cửa quan sát Phan Liên Phỉ và Mạnh Thiệu Phong, cô cảm thấy họ rất quen mặt, nhưng cô không biết họ là ai.
Nhìn sắc mặt Phan Liên Phỉ tối tăm, Mạnh Thiệu Phong đứng ra hòa giải, Con là Điềm Điềm phải không, chúng tôi là cha mẹ của Mạnh Tử Long.
Là cha mẹ anh sao? Điềm Điềm kinh ngạc, cha mẹ anh tự nhiên là còn trẻ như vậy, Con mời hai bác vào nhà.
Lần đầu tiên cô gặp cha mẹ chồng nên cô rất luống cuống, huống chi cô còn chưa có chuẩn bị tâm lý, Điềm Điềm nói chuyện giọng nói càng run rẩy, cô không biết phải chiêu đãi hai người như thế nào.
Nghe nói các con muốn kết hôn? Phan Liên Phỉ hỏi, con trai mình kết hôn người làm mẹ như mình lại không biết, thật là đau khổ quá đi.
Dạ, bác. Điềm Điềm không nghĩ lại gặp phải cha mẹ của Mạnh Tử Long ở tình huống này, anh cũng thiệt là chuyện hôn nhân quan trọng như vậy, tại sao anh lại không nói với cha mẹ mình?
Bởi vì quá khẩn trương nên lòng bàn tay của cô toàn mồ hôi, cô không biết phải làm như thế nào, cô muốn gọi điện cho Mạnh Tử Long, nhưng mà gọi điện ở trước mặt cha mẹ anh là không tốt, Mời hai bác ngồi, con đi pha trà.
Nhìn Phan Liên Phỉ và Mạnh Thiệu Phong ngồi xuống salon, cô thở phào nhẹ nhõm, cô mới vừa xoay người rời đi liền nghe Phan Liên Phỉ gọi lại, Không cần, con ngồi xuống đi, chúng ta có chút chuyện muốn nói với con.
Dạ, vâng Điềm Điềm cuối đầu ngồi xuống trước mặt bọn họ, đôi tay cô đặt trên đầu gối, không ngừng run rẩy.
Con và Tử Long quen nhau bao lâu rồi?
Hai. . . . . . Hai tháng. Nói thật Điềm Điềm cảm thấy thời gian này tương đối ngắn, nhưng cô nghĩ đã yêu nhau thì phải tin tưởng lẫn nhau.
Anh xem con trai của anh kìa, mới hai tháng mà đã kết hôn rồi. Nghe Điềm Điềm nói như vậy, bà liền phát hỏa, quay qua Mạnh Thiệu Phong phát tiết.
Bà xã, con trai đã trưởng thành, chuyện hôn nhân của nó, nó sẽ không làm qua loa đâu? Em cứ yên tâm đi.
Yên tâm, em sao lại có thể yên tâm được, mới có hai tháng bọn nó có thể hiểu lẫn nhau ư, người tuổi trẻ bây giờ sao có thể coi hôn nhân là trò đùa được chứ.
Điềm Điềm không nói được câu nào, cô thấy Phan Liên Phỉ nói rất đúng, thời gian cô và Mạnh Thiệu Phong quen nhau quá ngắn, nhưng là anh tốn nhiều công phu để theo đuổi cô như vậy, cô không có cách nào cự tuyệt anh được.
Bà xã, em sinh con ra chẳng lẽ em không biết tính tình của con, sao em lại không tin ánh mắt nhìn người của con, trước đó chúng ta không phải mới gặp nhau liền kết hôn sao, em xem không phải chúng ta cũng hạnh phúc sao.
Làm sao anh có thể so sánh với bây giờ? Bây giờ tình trạng ly hôn cao rất nhiều lần, chẳng lẽ anh muốn con trai mình cưới hai lần sao?
Bà xã, Điềm Điềm còn ở đây! Mạnh Thiệu Phong nói vào bên tai Phan Liên Phỉ, ngay trước người trong cuộc mà nói đến chuyện ly hôn là không tốt lắm, chưa cưới mà đã nói người ta ly hôn rồi.
Phan Liên Phỉ cũng không phải là người không nói đạo lý, sau khi suy nghĩ lại thì cô cũng hiểu rõ tính cách của con trai mình, bà tin tưởng con trai mình sẽ không làm chuyện lỗ mãng như vậy, bà tức giận vì tại sao con trai mình kết hôn, mình lại không biết, chỉ có thể thông qua TV mà biết được.
Vậy ba mẹ con làm nghề gì? Phan Liên Phỉ xem tin tức TV liền biết được cô chỉ là một cô gái bình thường, mặc dù bà không yêu cầu môn đăng hộ đối, nhưng bà cũng muốn hiểu rõ về gia cảnh của con dâu bà.
Nhắc đến cha mẹ cô cảm thấy rất buồn, không biết cha cô trị liệu chân như thế nào rồi, liệu đám cưới của cô cha cô có thể dắt cô đi vào lễ đường được hay không, nếu không được thì đó là tiếc nuối cả đời của cô.
Ba của con chỉ là một công nhân bình thường, mẹ ở của con khi con còn nhỏ đã qua đời rồi. Điềm Điềm nói chuyện, giọng nói trở nên nghẹn ngào, nghĩ đến mẹ không thể tham gia hôn lễ và chứng kiến hạnh phúc của mình, cô cảm thấy chua xót.
Bà xã, em hỏi chuyện này làm cái? ! Nhìn nước mắt Điềm Điềm sắp chảy xuống, ông cảm thấy chuyện này không có gì để bàn, dù sao con trai ông yêu thích là được rồi.
Dù sao cũng không thể cưới tức phụ về nhà. Phan Liên Phỉ hung hăng ngắt trên cánh tay ông một cái, Mạnh Thiệu Phong chỉ có thể lúng túng nhìn cô cười.
Phan Liên Phỉ nói câu nói này, giọng nói đúng là rất châm chọc, nhưng Điềm Điềm đây chính là tấm lòng của bậc làm cha mẹ.
Nếu như có một ngày cô có con trai cũng làm y như vậy? !
Vậy ba của con có đồng ý hôn sự này không?
Nghe được câu hỏi cô mới nhớ tới, bởi vì anh cầu hôn quá đột ngột, cô không kịp thông báo cho ba cô ở Mĩ biết tin tức này, chỉ là Điềm Điềm tin tưởng ba nhất định sẽ chúc phúc cho cô.
Con . . . . . . Con còn chưa nói cho ba con biết. Điềm Điềm không muốn nói láo, bất kể là Mạnh Tử Long hay là cha mẹ của anh cô đều nói thật.
Anh xem mấy đứa trẻ bây giờ như vậy sao, không có sự đồng ý của cha mẹ lại dám tự tiện kết hôn.
Nói đến đây Phan Liên Phỉ càng tức giận, mình sanh ra một đứa con trai khốn kiếp, thời gian trước đây bà kêu anh quen bạn gái anh lại không chịu , bây giờ đùng một cái nó lại muốn kết hôn, kêu bà làm sao chịu nổi đây.
Đối mặt sự trỉ trích của người lớn cô chỉ có thể im lặng tiếp nhận, Điềm Điềm chỉ có thể cuối đầu, giống như mình làm sai chuyện gì lớn lắm.
Tốt lắm, bà xã, chờ con trai về rồi hãy nói. Nhìn dáng vẽ ủy khuất của cô, Mạnh Thiệu Phong không đành lòng, nói thật ông rất thích đứa bé này, tối thiểu cô không giống như thiên kim tiểu thư làm bộ làm tịch.
Phan Liên Phỉ không nói chuyện nữa, liền cầm đồ trực tiếp đi lên lầu.