Bạn đang đọc Vợ Yêu Khó Thuần Phục – Chương 10: Lòng bàn tay ẩm ướt
Mãi đến khi đi hết đoạn hành lang dài cô mới phát hiện tay mình vẫn bị anh ta kéo, “Này, anh buông tay.” cô dừng bước ngẩng đầu nhìn Mạnh Tử Long.
Thế nhưng Mạnh Tử Long một chút cũng không muốn thả tay cô ngược lại còn nắm chặt hơn. “Đi nhanh một chút.”
“Này, buông tay.”
Cô từ nhỏ tới lớn chưa từng nói đến chuyện yêu đương càng chưa từng cùng một người con trai nắm tay, ngày hôm qua đã là không may mất đi cái ôm đầu tiên của mình hôm nay lại không may mất đi cái nắm tay đầu tiên, càng thêm không may là hai cái lần đầu tiên lại hiến dâng cho người đàn ông này.
Mặc kệ cô vùng vẫy thế nào đi nữa Mạnh Tử Long đều bỏ qua tiếng kiêu la của cô.
Cửa thang máy đóng lại, cô cảm thấy thang máy vốn rộng rãi như thế bỗng trở nên chật chội.
Một bàn tay bị anh ta nắm lấy, một bàn tay còn lại lại không biết nên để vào đâu.
“Tôi nói này, anh rút cục khi nào mới chịu thả tay?” Cô muốn giãy dụa nhưng ngược lại càng cô tay mình đau nhức.
Mạnh Tử Long không nói gì chỉ nhìn thang máy phía trước.
Trên vách thang máy phản chiếu hình ảnh anh cùng cô tay nắm tay, bộ dáng cô, gương mặt vặn vẹo thể hiện rõ thái độ không bằng lòng còn Mạnh Tử Long khóe miệng cong lên tuy không rõ ràng nhưng cũng đủ thấy được tâm tình anh đang rất tốt.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?” Người đàn ông này rút cuộc sao lại như thế, hỏi hắn cái gì anh ta cũng không trả lời, còn nữa vì sao anh ta nhất định cứ phải nắm tay mình?
Nếu giãy dụa không ra cô nghĩ nể tình anh ta mặt mũi khôi ngô đẹp trai cô sẽ không so đo, chỉ mong về sau trong công việc anh ta đối xử tốt với cô là được.
Đến khi cô tĩnh tâm lại cảm giác được lòng bàn tay của Mạnh Tử Long cư nhiên ẩm ướt, chẳng lẽ anh ta cũng căng thẳng? ở trong lòng nở một nụ cười thầm.
“Em cười cái gì…” Cô bị anh ta dọa tới chết khiếp, rõ ràng cô chỉ cười thầm trong lòng chẳng nhẽ anh ta cũng có thể phát hiện. Nhìn thang máy chuẩn bị xuống đến tầng trệt “Này, anh còn không định buông tay sao?”
“Ha ha”
Cô buồn bực, bên ngoài thang máy đều là nhân viên của tập đoàn, nếu để họ thấy tổng giám đốc nắm tay cô thì không chừng ngày mai cô sẽ chết chìm trong biển nước bọt.
Mạnh Tử Long nắm chặt tay cô “Thế nào, sợ sao?”
“Tôi….”
Mạnh Tử Long cố ý trêu đùa là muốn nhìn thấy bộ dáng ảo não nhưng lại không dám bộc phát của cô.
Lúc này đến phiên cô căng thẳng, bàn tay túa đầy mồ hôi mạo muội nói “Này, anh buông tay được không?” Cô lại định giãy ra khỏi tay anh ta trong lòng thầm nghĩ, cho anh một cô hội buông tay, nếu không buông đừng trách tôi không khách khí.
Cô dùng ánh mắt cực kì cầu khẩn nhìn Mạnh Tử Long nhưng mà ngày đến con mắt cũng không thèm để ý nàng.
“Anh buông tay cho tôi”. Cô hét to lên nhưng thật không may cùng với âm thanh của nàng là tiếng thang máy mở cửa, tất cả nhân viên bên ngoài đến nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Cô nhất thời không được tự nhiên cúi đầu cũng cảm thấy anh đã buông tay cô, sau đó cô nghe được nhân viên ngoài thang máy đồng thanh chào hỏi Mạnh Tử Long.
Mạnh Tử Long gật đầu với họ rồi bước ra ngoài thang máy còn lại cô đón nhận ánh mắt khác thường của bọn họ.
“Tiểu thư, cô có đi ra không?” nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô một nhân viên tốt bụng nhắc nhở cô…. “Tôi ra ngoài, tôi ra ngoài.”
Sắc mặt cô chuyển sang đỏ dần, cúi đầu tháo chạy khỏi thang máy lại nhìn thấy Mạnh Tử Long dựa lưng vào thang máy run run khóe môi cười.