Đọc truyện Vợ Yêu Khó Chiều Của Tổng Giám Đốc – Chương 13: Du Lịch 1
– Này Như Ái, sao tự dưng lại chạy ra đây vậy?
– Chắc là do tao hoa mắt, nhìn nhầm người quen mà thôi…
Nguyệt Như Ái thẫn thờ.
Không có Lâm Dương Vũ nào ở đây cả.
Từ An An hỏi, có chỉ biết cười trừ, trả lời qua loa mà thôi.
Từ An An thấy thế cũng không hỏi thêm, kéo Nguyệt Như Ái về khách sạn.
Nhưng Lục Đình Phong thì khác, anh biết lí do vì sao Nguyệt Như Ái bỗng dưng chạy đi như vậy.
Rút điện thoại ra, anh gọi cho Lâm Dương Vũ.
– Alo, mày làm kiểu gì mà suýt thì bị phát hiện kìa.
– Gì, tao không biết.
Mà, tao đứng từ xa như thế mà cô ấy vẫn nhìn thấy tao, chứng tỏ trong lòng cô ấy có tao
Lục Đình Phong tới phát khùng với tên này.
Suýt bị phát hiện rồi vẫn còn vui vẻ tự cao như vậy, lúc này thật chỉ muốn đánh cho một phát.
– Mày cẩn thận tìm thời gian phù hợp vào khách sạn đi.
Mày mà để sơ suất rồi kế hoạch tan nát thì đừng bao giờ nhờ tao nữa.
– Rồi rồi.
Xong, Lục Đình Phong cúp máy.
Anh ở phòng sát cạnh với Nguyệt Như Ái và Từ An An, chờ hai người này tắm rửa thay đồ xong thì cũng đã mất hai ba mươi phút rồi, vì vậy họ quyết định với nhau tối đi ăn xong rồi đi dạo quanh biển một chút thôi, còn đi chơi đâu đó thì đành để ngày mai.
Bữa tối này, Lục Đình Phong gọi cả một bàn đầy hải sản, như là muốn gọi hết cái menu rồi.
Vì vậy, nhân viên ra phục vụ cho họ cũng nhiều và rất chu đáo, bởi họ biết những người này là ai, có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào.
Khi đang ăn, bỗng có hai người đàn ông ngoại quốc đi tới, bắt chuyện với Nguyệt Như Ái và Từ An An.
( Chữ trong dấu chéo là nói Tiếng Pháp nha)
/Xin chào người đẹp, chưa bao giờ tôi thấy người con gái nào đẹp như này, có thể cho tôi biết danh tính được không?/
Nghe thấy Tiếng Pháp, Từ An An tới phát sợ, bởi đối với cô đây là ngôn ngữ khó học nhất.
Từ nhỏ tới lớn, cô học ở trường nước ngoài, tất cả các môn cô đều có thành tích tốt, nhưng riêng Tiếng Pháp cô chỉ tìm cách học qua môn thôi.
Cho nên tuy hai anh chàng này đẹp trai thật đấy, nhưng mà thôi, cô dốt đặc Tiếng Pháp nên từ chối nha.Vả lại, trái tim của Từ An An đây đã dành cho người trước mặt rồi.
Nhưng trái với Từ An An, Nguyệt Như Ái đáp lại hai người đàn ông rất trôi chảy.
/Cảm ơn, tôi tên Nguyệt Như Ái./
/Nguyệt Như Ái, quả là một cái tên hay, so beautiul so beautiful./
/Oh, cảm ơn nhé./
Ba người họ nói chuyện có vẻ rất vui, Lục Đình Phong cũng chỉ lớ ngớ hiểu qua qua chút, nghe thấy beautiful gì gì đấy, anh biết mấy gã Tây này đang tán tỉnh cô.
Nhưng lạ là, Nguyệt Như Ái vốn rất kiệm lời với người khác giới, nhưng sao với hai tên này lại cười nói vui vẻ tới vậy? Hay là Nguyệt Như Ái thích đàn ông ngoại quốc? Nếu như thế thì Lâm Dương Vũ không có cửa rồi.
Một hồi sau, tới khi Lục Đình Phong ngồi bóc gần hết hai đĩa tôm cho Từ An An thì hai người kia mới chịu rời đi.
Lúc này Từ An An mới sán lại hỏi Nguyệt Như Ái:
– Như Ái, mày thích trai Tây à, nói chuyện vui vẻ thế?
– Không, chỉ là họ gợi chủ đề trò chuyện thú vị thôi.
Rồi cô ghé sát miệng vào tai Từ An An mà trêu chọc: “Chứ ai được như An An nhà ta, ở đây có nhân viên phục vụ đầy đủ vẫn được con trai Lục Thị bóc tôm cho.”
Từ An An nghe xong mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn Nguyệt Như Ái.
Nguyệt Như Ái búng trán Từ An An một cái, rồi nhanh chóng ăn tiếp.
– Vậy Nguyệt Như Ái, gu đàn ông lí tưởng của chị là gì? – Lục Đình Phong nhanh mồm nhanh miệng hỏi cô.
– Hmm, xem nào, đẹp trai, nhà giàu, trưởng thành,…
Nguyệt Như Ái nói một loạt một loạt ra làm Lục Đình Phong ghi lại không kịp.
Nhìn vẻ mặt của Lục Đình Phong, với thấy anh như đang ghi lại, Nguyệt Như Ái bật cười.
– Cậu ghi lại làm gì thế? Chị đùa thôi, chị không có hình mẫu lí tưởng nhất định, chắc là hình mẫu lí tưởng của chị là làm cho con tim chị rung động vì anh ấy.
Lục Đình Phong gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Sau khi ăn xong, ba người họ đi dạo thành phố ven biển.
Trên đường này thường đầy những xe bán đồ ăn vặt, đồ lưu niệm.
Từ An An tuy vừa ăn xong nhưng nhìn thấy đồ ăn lại sáng mắt lên.
Chỗ nào cũng phải ghé vào.
– Này An An, chị ăn nhiều thế, không sợ biến thành heo sao?
– Heo cái đầu cậu, nhìn người chị xem, gầy thế này phải ăn nhiều lên mới được.
Người bán hàng nhìn hai người họ như vậy, cũng trêu đùa theo.
– Này cậu trai, cứ để người yêu cậu ăn đi, con gái béo béo một chút mới xinh.
– Chị ấy không phải ngươi yêu cháu/ Em ấy không phải người yêu cháu.
…
Cả Lục Đình Phong và Từ An An vừa nghe xong lập tức phản kháng, Cô bán hàng cũng bị họ dọa cho giật mình rồi.
Thấy không khí ngượng ngùng, Lục Đình Phong đi lên trước, còn Từ An An đi xuống với Nguyệt Như Ái.
Nhưng đâu ai biết rằng, trong lòng Lục Đình Phong và Từ An An đang vui muốn chết rồi.
Được gán ghép với người trong mộng của mình, ai mà không thích chứ?
Đi qua một quầy hàng lưu niệm, Nguyệt Như Ái thấy ở đây bán đầy vỏ ốc biển liền ghé vào, mua lấy hai cái.
Còn Từ An An bên cạnh thì mua thật nhiều vỏ sò.
– Từ An An à, chị mua vỏ sò làm gì? Cái này tí ra biển nhặt đầy được mà.
– Nhưng ở biển khó kiếm màu sắc đẹp như này lắm, đồ ngốc.
Lục Đình Phong xoa xoa trán, anh đến cạn lời với cô nàng này rồi.
Để tránh sau khi đi dạo về lại thành chất thêm một đống đồ linh tinh về, anh kéo Từ An An ra biển, còn Nguyệt Như Ái đi theo sau.
Ra tới biển lại càng làm tính hiếu động của Từ An An tăng cao, tuy trời tối mà cô vẫn kéo Lục Đình Phong ra bờ biển mà chơi đùa.
Nguyệt Như Ái thì ở hẳn trên bờ, tay cầm chiếc vỏ ốc và đặt lên áp vào tai, âm thanh vi vu từ gió biển luồn qua chiếc vỏ ốc.
Cảm giác ấy khiến cô và biển đang hòa cùng nhịp.
Vỏ ốc này cũng làm Nguyệt Như Ái nhớ lại chuyện hồi nhỏ.
Lúc ấy cô mới học năm hai tiểu học, được ba mẹ đưa đi du lịch ở đây.
Mà nhỏ tuổi nên cô ngu ngơ không biết gì cả, nhìn thấy con ốc biển đang bò thôi mà sợ tới khóc thét.
Mẹ cô bật cười, xoa xoa đầu Nguyệt Như Ái rồi dẫn cô ra một quầy hàng lưu niệm, mua cho cô một vỏ ốc biển rồi áp lên tai cô.
Nguyệt Như Ái lần đầu được nghe âm thanh từ vỏ ốc biển vừa lạ lẫm vừa thích thú.
Sau dần, mỗi lần đi biển là cô lại mua vỏ ốc, sưu tập nhiều hình dạng khác nhau.
Nhưng lúc mẹ cô mất, Nguyệt Gia Long tái hôn với Liễu Đình Giai, bà ta vừa tới đây liền thuê người dọn dẹp, rồi vứt hết những vỏ ốc đó đi, cả vỏ ốc đầu tiên mà mẹ mua cho cô.
Từ ấy, cô không còn gia đình nữa, bố cô cũng bị người đàn bà này thao túng rồi.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Như Ái mệt mỏi gục đầu xuống đầu gối.
Mà Lục Đình Phong ở dưới biển, thấy Nguyệt Như Ái như vậy, anh liền kéo tay Từ An An qua chỗ khác.
– Này, cậu kéo chị đi đâu đấy? Như Ái vẫn đang ở kia mà?
– Suỵt, em có chuyện này muốn nhờ chị.
– Chuyện gì?
– Em…
thực ra…
Chuyến du lịch này thực ra là…
Lục Đình Phong nói thầm vào tai Từ An An, trong lòng rất sợ Từ An An sẽ không đồng ý rồi đi nói với Nguyệt Như Ái.
Nhưng muốn đẩy nhanh kế hoạch giúp hai người kia, thì đành phải nhờ Từ An An thôi.
– Gì? Gì cơ? Cậu lại muốn nhờ chị giúp vụ này? Thôi chị từ chối nhé, chị sẽ không bao giờ mắc một sai lầm hai lần đâu.
Quả nhiên, như Lục Đình Phong nghĩ, Từ An An vẫn hiểu lầm.
Anh giải thích rồi kể hết mọi chuyện lại cho Từ An An nghe.
Cô nghe xong cũng hiểu phần nào, nhưng vẫn hơi e ngại.
Thấy thế, Lục Đình Phong vừa chỉ tay về Nguyệt Như Ái vừa nói tiếp:
– Chị, chị nhìn xem, chị nỡ để bạn thân chị buồn bã thế kia à? Nếu chị giúp em vụ này, thì cũng là giúp chị Như Ái đó.
Từ An An thấy lời của anh cũng có lý, gật gật đầu, đồng ý giúp Lục Đình Phong chuyện này, không chỉ vì lý do ấy, phần cũng là tình cảm của cô dành cho Lục Đình Phong nên mới giúp anh như thế.
– Vậy, chị nên làm gì?
Lục Đình Phong quay ngang quay dọc, rồi ghé sát vào tai Từ An An nói thật nhỏ.
Từ An An nghe xong, thấy kế hoạch này cũng đơn giản quá, vì vậy cùng Lục Đình Phong bàn thêm chút.
Bàn bạc với nhau xong, hai người trở lại chỗ của Nguyệt Như Ái, rồi cả ba cũng nhau trở về khách sạn.
Sáng hôm sau, Nguyệt Như Ái và Từ An An đã dậy từ sớm, chuẩn bị cho cuộc đi chơi này.
Mà Lục Đình Phong phải sang gọi mãi thì anh mới dậy.
May mà anh là đàn ông, nên việc sửa soạn một lúc là xong rồi.
Ba người quyết định đến một công viên nổi tiếng ở vùng biển này.
Công viên này để thu hút khách nên kết hợp cả sở thú lẫn các trò chơi.
Nguyệt Như Ái nhìn thấy mấy con vật trong đây mà thích thú, chạy tới chạy lui ngó nghiêng đủ chỗ, còn Từ An An thì lại đam mê trò chơi cảm giác mạnh.
– Này Đình Phong, đi chơi tàu lượn siêu tốc với chị đi.
Lục Đình Phong tuy thế mà lại nhát, anh rất sợ mấy cái trò này.
Nhớ lúc trước đi với lớp, chơi trò này mà lúc xuống nôn hết cả ra, khiến anh bị bạn bè cười.
Vậy nên, anh không thể để mất mặt trước người trong mộng của mình được.
Nhưng Từ An An, lại khiến anh không muốn cũng phải đồng ý.
– Nếu cậu không chơi với chị, kế hoạch hôm qua, chị sẽ nói cho….
– Được được, em chơi với chị.
Có sự đồng ý của Lục Đình Phong, Từ An An kéo anh lên tàu, nhưng không để ý anh đang run cầm cập.
Do đây là công viên lớn, nên mấy trò chơi như này thời gian chơi cũng dài hơn, lượn qua lượn lại mấy vòng.
Trái với Từ An An hét vì sung sướng, Lục Đình Phong lại hét khàn cả cổ vì sợ rồi.
May sao, lúc xuống anh không nôn.
Đang thầm cảm ơn trời đất, Từ An An lại kéo anh đi chơi thêm mấy trò khác nữa.
Sau 6 lần cảm giác mạnh, Lục Đình Phong nôn thốc nôn tháo ra rồi, Từ An An còn đi tới vỗ vỗ vai anh làm anh chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất mà thôi.
– Từ…
An An, về được chưa?
– Được được, ta đi tìm Như Ái đã.
Rất nhanh đã thấy Nguyệt Như Ái, cô lúc này, đang cho một đàn thỏ ăn cà rốt.
– Như Áiiiiii, về thôi.
Nguyệt Như Ái quay đầu lại, nhìn thấy Lục Đình Phong mà cô giật cả mình.
Mới lúc nãy còn hào hứng vui tươi, giờ mặt mũi lại tiều tụy xanh xao rồi.
– An An, Đình Phong sao vậy mày?
– Chết, Đình Phong vừa gặp chuyện lớn khó giải quyết nên thành ra mới như vậy, tao cùng em nó cần phải về giải quyết, mày cứ ở lại chơi đi nha, mấy hôm nữa thôi thì bọn tao trở lại.
Đồ đạc vẫn để ở đây, nên nhớ trông giúp nha.
– À, ừ ừ cứ đi đi, không phải lo cho tao đâu.
Ba người lập tức bắt xe trở về khách sạn.
Sau khi ăn trưa xong thì Từ An An và Lục Đình Phong mới đi.
Lúc này, chỉ còn Nguyệt Như Ái ở lại một mình.
Nghe rằng hoàng hôn ở biển rất đẹp, đợi chiều chiều cô liền đi ra.
Nguyệt Như Ái ngồi trên những tảng đá, gió biển thổi vào mát rượi mang theo hương vị mặn của nước biển khiến mắt cay cay, cô đưa mắt xa xăm ngắm cảnh hoàng hôn.
Hoàng hôn buông xuống, những làng chài ven biển không còn tấp nập, ồn ào, người qua lại cũng thưa thớt hơn, không gian sự thanh bình, yên ả làm cho lòng Nguyệt Như Ái lưu luyến mãi không thôi.
Đã rất lâu rồi, cô mới được ngắm lại hoàng hôn trên biển.
Và cũng dưới ánh hoàng hôn này, cô hít thở thật sâu để cảm nhận không khí trong lành, mát mẻ.
Mọi muộn phiền trong cô dường như theo từng cơn sóng biển cuộn tròn, cuốn ra xa.
Hoàng hôn sắp hết, trời cũng đã gần tối.
Nguyệt Như Ái quay về khác sạn, nhưng đi đứng không vững lại vô tình đâm phải một người…
.