Đọc truyện Vợ Yêu Hào Môn Bị Ruồng Bỏ – Chương 36: 2
‘Nó khóc nói với tôi cũng vô dụng? Tôi đến trước mặt nó sẽ nín hay sao? Phiền chết đi được!” Cô ta không nhịn được nói, xong lại trở mình bước nhanh xuống giường, ra mở cửa: “Ôi chao, sao Dục Thành lại khóc nữa rồi.” Dù cho có không vừa lòng bao nhiêu thì trước mặt người ngoài cô ta cũng giả vờ thành dáng vẻ mẹ hiền.
Đón lấy đứa bé không ngừng khóc lóc nỉ non, con mắt cô ta hơi chuyển động, nhẹ giọng hỏi: “Cô tìm thiếu gia chưa?”“Vẫn chưa.
Mọi người đều nói nếu bé con muốn khóc thì chỉ cần ngửi được mùi hương trên người mẹ sẽ không khóc nữa.
Vì trên người mẹ có mùi sữa.”Đây là loại đạo lý gì? Huống chi mình cũng không phải mẹ ruột của nó.
Cô ta nhớ lúc trước Dục Thành ở bên cạnh con nhỏ chết tiệt kia cũng không thích khóc như vậy.
Nhưng từ khi đưa nó về nhà họ Hình thì nó cứ khóc không ngừng.
Đáng chết! Không lẽ đứa bé chết tiệt này chỉ nhận mẹ ruột? Hừ, điều này chứng minh nó cũng không biết điều, được hưởng thụ điều kiện tốt như vậy mà không biết hưởng, còn làm loạn!Ánh mắt oán hận của cô ta nhìn đứa nhỏ trên ngực, chân mày hơi chùng xuống… ‘Hừ, mình không phải mẹ ruột của nó nhưng Hình Thiên Nham là cha ruột nó mà, nói không chừng nó nhìn thấy Thiên Nham sẽ không khóc nữa? Vừa vặn mình cũng có thể nhân cơ hội này gần gũi với Hình Thiên Nham.’ Nghĩ đến việc này, khóe miệng cô ta nở nụ cười: “Được rồi, ở đây không còn chuyện của cô nữa, cô đi trước đi.”“Vâng,”Cô ta ôm đứa bé đến phòng Hình Thiên Nham đang ở tạm, nhẹ nhàng gõ cửa: “Thiên Nham? Thiên Nham? Anh đã dậy chưa?”‘Cạch’ một tiếng, cửa lớn mở ra, Hình Thiên Nham trong bộ đồ ngủ lạnh lùng nhìn Tiêu Lâm Na đang đứng trước mặt: “Có chuyện gì?” Ánh mắt anh liếc nhìn về phía Dục Thành không ngừng thút thít, ánh mắt lạnh lùng dường như tan biến trong nháy mắt.Cơ hội tới rồi! Cơ hội tới rồi! Quả nhiên ánh mắt nhìn con ruột của anh ấy khác hẳn! Cô ta âm thầm cười một cái, khó xử nhíu mày: “Em cũng không biết vì sao mấy ngày nay Dục Thành cứ khóc suốt, không biết có phải là cơ thể không thoải mái hay không?”Con ngươi kia lại trở nên lạnh lẽo, anh kích động nói: “Vậy thì cô nên đi hỏi bác sĩ mới đúng!” Dứt lời, của phòng ‘ầm’ một tiếng đóng lại.“Ôi! Ôi…” Ý định lôi kéo làm quen của Tiêu Lâm Na lúc này thật sự vấp phải khó khăn.
Chẳng lẽ cách lợi dụng con đối với anh ấy không sử dụng được? Ánh mắt bất đắc dĩ của cô ta nhìn Dục Thành không ngừng khóc trên ngực.
Khóc suốt! Khóc suốt! Thật sự là phiền chết đi được!“Chuyện này là sao vậy?”Tiêu Lâm Na nghe thấy giọng nói truyền đến từ sau lưng bèn nhanh chóng quay đầu lại: “Ôi, ba… làm phiền đến ba rồi ạ? Việc này…Dục Thành cứ khóc suốt, con không biết phải làm sao mới được.”“Ừm.
Ta cũng nghe thấy mấy hôm nay Dục Thành cứ khóc suốt, cứ để nó khóc mãi như thế cũng không được.
Gọi bác sĩ đến cũng không khám ra bệnh gì, thật sự không thể nào yên tâm được, thật là khó khăn!” Ba Hình lo lắng ôm Dục Thành từ trong lòng Tiêu Lâm Na, nhíu mày nghĩ thầm: “Dục Thành à… Bây giờ ông nội phải trông cậy vào con mà, nếu con mà có chuyện gì ông nội cũng không biết phải làm sao mới tốt…”Thấy dáng vẻ lo lắng của ba Hình, Tiêu Lâm Na cũng trở nên lo lắng, có điều điểm xuất phát của cô ta không giống với ba Hình.Phải biết rằng cô ta là con dâu mới vào cửa, không những chồng không có tình cảm với mình, mà ngay cả phòng cũng chưa từng ngủ chung, nếu không phải có đứa bé trong tay thì đoán chừng cả đời này cô ta cũng đừng mong được tiến vào nhà họ Hình.
Vậy nếu như muốn được ăn ngon mặc đẹp thì phải chăm sóc tốt cho huyết mạch của nhà họ Hình, cần phải chăm lo nó cho thật tốt, trước tiên phải cho nó ăn no đã.
Một hai ngày không ăn cơm thì cũng không sau, nếu cứ để tiếp tục như thế này không chừng….? Đến lúc đó, có khả năng Hình Thiên Nham sẽ lấy cớ không có con trai ở đây để ly hôn với mình?!‘Mọi người đều nói nếu trẻ con khóc thì chỉ cần ngửi được mùi hương trên người mẹ sẽ không khóc nữa.
Vì trên người mẹ có mùi sữa’ Không lẽ nó chỉ nhận sữa của mẹ ruột? Nói như vậy…Không được! Không được! Nước cờ này nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì không thể đi, nếu không sẽ khiến chính mình chết không có chỗ chôn!.