Đọc truyện Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ – Chương 32: Sự độc chiếm đáng sợ của đàn ông 2
Phó Hàn Tranh ở một bên gọi điện thoại, không hề chú ý đến những biến hóa trên gương mặt của cô.
Cố Vi Vi đau khổ, trong lòng rối bời, lén nhìn bóng lưng của Phó Hàn Tranh. Sao cô lại có thể làm ra mấy loại chuyện không bằng cầm thú như vậy với hắn cơ chứ.
Tối hôm qua, nếu không phải Hà Trì xuất hiện đúng lúc thì có lẽ cô đã thật sự cưỡng đoạt Phó Hàn Tranh ngay trên xe mất rồi.
Phó Hàn Tranh gọi điện thoại xong, quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ đau khổ nhăn mặt nhíu mày của cô.
“Còn chỗ nào không thoải mái sao?”
Cố Vi Vi lắc đầu liên tục, lắp ba lắp bắp mà nói.
“Tối hôm qua…. Không phải tôi cố ý đâu.”
“Không cố ý cái gì cơ?” Phó Hàn Tranh nhíu mày hỏi.
“Chuyện cưỡng hôn, không phải tôi cố ý làm thế đâu. Lúc đó đầu óc tôi không tỉnh táo, cứ gặp đàn ông là sẽ nhào tới….” Cố Vi Vi ảo não giải thích chuyện tốt mà mình gây ra.
Nhưng cô lại không phát hiện ra rằng càng cố gắng giải thích bao nhiêu thì sắc mặt của Phó Hàn Tranh lại càng trở nên khó coi bấy nhiêu.
“Gặp đàn ông đều sẽ nhào tới?”
Cố Vi Vi lại còn không thức thời mà gật đầu khẳng định, “Cho nên không phải tôi có suy nghĩ quá phận gì với Phó tổng đâu.”
Sắc mặt của Phó Hàn Tranh lại tối sầm xuống thêm mấy phần.
“Nói chung là tối hôm qua…. cảm ơn anh.” Cố Vi Vi thật lòng cảm kích nói, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống cúi đầu lạy hắn để cảm ơn thôi.
Tuy cô có cảm giác là thực ra cô không hề cần đến sự giúp đỡ của hắn.
Chỉ cần tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm thêm mấy tiếng nữa thì dược tính của thuốc cũng hết tác dụng thôi.
Hắn lại kiên quyết kéo cô ra, tự hại mình suýt nữa thì bị cô thú tính bộc phát mà nhào tới.
Nhưng hai ngày nay Phó Hàn Tranh cũng quá mức kỳ lạ rồi.
Sáng sớm hôm qua, lúc cô bị thương thì hắn tìm băng cá nhân rồi tự mình băng vết thương cho cô. Buổi tối khi cô bị ốm lại tự mình đưa cô đến bệnh viện, lại còn ở lại đây chăm sóc cô suốt đêm nữa chứ.
Chẳng lẽ là vì cô đã ngủ cùng hắn, à không phải, là vì Mộ Vi Vi đã ngủ cùng hắn hay sao?
Cố Vi Vi vắt óc suy nghĩ một hồi lâu vẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Phó Hàn Tranh đột nhiên cư xử kỳ lạ như vậy thì Hà Trì xách theo bữa sáng đi vào phòng bệnh.
“Chị dâu nên tỉnh dậy đi thôi, tôi đã đến căng tin mua bữa sáng về rồi đây, hai người ăn một chút không?”
Chị dâu?
Chị dâu cái quái gì chứ?
Cố Vi Vi ngạc nhiên nhìn về phía Phó Hàn Tranh, cô chỉ là ngủ một giấc thôi mà, tỉnh dậy liền có thêm một người chồng rồi sao? Sao lại biến thành chị dâu của người ta rồi?
Cô còn chờ Phó Hàn Tranh chỉnh Hà Trì một trận vì tội ăn nói linh tinh, vậy mà hắn lại chẳng hề mở miệng nói lấy một chữ.
Phó Hàn Tranh thấy Hà Trì quay lại rồi liền nhặt lấy áo khoác của hắn rồi đi đến bên giường Cố Vi Vi nói.
“Sáng nay công ty có hội nghị quan trọng, lát nữa Phó Thời Khâm sẽ đến đây, có cần gì thì cứ nói với cậu ta.”
Cố Vi Vi từ trong chăn ló đầu ra bên ngoài, còn đang bị hai tiếng chị dâu của Hà Trì làm cho ngượng ngùng nên chỉ nhíu mày lại mà không nói gì.
Phó Hàn Tranh nhìn thấy vẻ mặt ngượng nghịu của cô như thể còn có gì muốn nói liền hỏi, “Còn vấn đề gì không?”
Cố Vi Vi thấy Phó Hàn Tranh vừa dứt lời lại xem giờ thêm lần nữa, đành lắc đầu.
“Không có gì, cảm ơn.”
Hà Trì đưa Phó Hàn Tranh ra ngoài, lúc trở về còn đem bữa sáng cho cô đến đặt ngay cạnh giường bệnh.
“Chị dâu, chắc tối qua vẫn chưa kịp ăn gì đâu nhỉ, cháo ở bệnh viện chúng tôi nấu rất ngon đấy…”
“Bác sĩ Hà, anh có thể thay đổi cách xưng hô được không vậy?”
Cố Vi Vi bất mãn nhắc nhở hắn. Bị hắn gọi như thế cô cứ có cảm giác như giữa cô và Phó Hàn Tranh thật sự có gì đó với nhau vậy.
“Sớm muộn gì cũng phải gọi như vậy mà, nghe vài lần là quen thôi.”
Hà Trì vừa nói vừa bưng bát mì vằn thắn đến ghế sô pha ngồi ăn ngon lành.
Cố Vi Vi bị hắn gọi là chị dâu thì nấc mấy cái liền, nhìn cháo trên bàn cũng chẳng còn khẩu vị mà ăn nữa.
“Bác sĩ Hà, tôi và Phó tổng thật sự không phải kiểu quan hệ mà anh nghĩ đâu.”
“Cái tên Phó Hàn Tranh kia máu lạnh chẳng khác gì người máy cả, trong mắt ngoại trừ công việc thì vẫn chỉ có công việc mà thôi, cô cho rằng có người phụ nữ nào đã từng được hắn quan tâm chăm sóc cơ chứ?” Hà Trì vừa ăn vừa nói, nói xong còn liếc mắt nhìn sang cô gái đang nằm trên giường bệnh kia một cái.
“Theo tôi biết thì cô là người đầu tiên đấy, cô nói xem có phải sớm muộn gì thì tôi cũng phải gọi cô là chị dâu không?”
“Đó là vì bà nội muốn bọn họ chăm sóc cho tôi thôi.” Cố Vi Vi cố ý nhấn mạnh.
Hà Trì hừ một tiếng rồi nói, “Vậy chuyện tối hôm qua hai người ở trên xe gần gũi như vậy thì sao? Nếu không phải tôi đột nhiên xuất hiện thì cả xe đều chấn động rồi.”
Cố Vi Vi: “….”